Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1161

“Không cần phải nói lí do nữa.” Nghe thấy lí do bố ruột của mình chất vấn, đánh người, Đường Duy liếc mắt nhìn: “Chỉ là nhìn thấy Nguyễn Tấn liền thấy khó chịu.

Bạc Dạ không thở không ra hơi, anh vừa định tiếp tục giáo huấn Đường Duy ngày càng kiêu ngạo này thì liền nhìn thấy có một người từ phía đối diện đi tới, lại còn chào hỏi anh một tiếng: “Chú Bạc, một mình chủ ở đây sao?”

Bạc Nhan đi từ góc tối qua, trêи mặt vẫn còn nở nụ cười, trong tay cầm một cốc nước cam sắp uống hết, rõ ràng vừa nãy khi chào hỏi vô số người, cô đã chạm tứ tung khiến nước bị văng ra ngoài không ít. Cô vốn định tìm nơi không có người để yên tĩnh một chút, không ngờ ở trong góc mà cũng gặp phải Bạc Dạ.

Lại còn có cả Đường Duy ở bên cạnh anh nữa.

Bước chân của Bạc Nhan đột nhiên dừng lại, trêи mặt đột nhiên hiện lên biểu cảm không biết nên bày ra dáng vẻ gì, cô cứ thế duy trì nụ cười vô cùng lúng túng. Một, hai giây sau, cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, cười đi lên phía trước: “Còn cả Đường Duy nữa, anh cũng ở đây à?”

Bạc Dạ không hiểu thái độ của Bạc Nhan lầm, đây… đây thật sự là buông xuống được rồi sao? Anh còn tưởng khi hai người họ gặp nhau sẽ lại xảy ra vụ đao kiếm nảy lửa nào đó nữa.

Không ngờ thái độ của Bạc Nhan lại bình tĩnh như vậy, người làm bậc trêи như anh chỉ có thể đứng đó gật đầu, Bạc Dạ vẫy tay về phía Bạc Nhan, khách sáo nói: “Cao lên không ít nhỉ.” “Cũng cao lên được ba cm ạ.” Bạc Nhan nghe thấy lời của Bạc Dạ thì nở nụ cười: “Cơ mà chú cũng đẹp trai hơn rồi đấy. “Mồm miệng ngọt thế

Bạc Dạ nhìn Bạc Nhan, trong lòng cảm khái một tiếng, cô quả thật đã lớn rồi, cởi bò đi lớp lá che chăn năm ấy, Bạc Nhan hai mươi tuổi giống như đóa hoa yêu kiều đang bung nở, yếu đuối nhưng lại đẹp đến kinh người.

Nghĩ một hồi, Bạc Dạ lại nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, ông vẫn biết mình nên lui về thì tốt hơn, thế là ông vẫy tay: “Cháu và

Đường Duy lâu lắm rồi chưa gặp nhau phải không? Vậy chú đi chăm sóc mấy bạn nhỏ trước nhé, hai cháu cứ tự nhiên nói chuyện đi.” “Chú này..” Bạc Nhan muốn nói gì đó để Bạc Dạ đừng đi, nhưng Bạc Dạ căn bản không cho cô thời gian để nói, ông cứ thế gọi một người trong đám đông, rồi đi qua đó, chỉ để lại hai người Bạc Nhan và Đường Duy đơn độc ở với nhau trong góc tối.

Sự yên tĩnh đến chết chóc đang kéo dài, phủ khắp giữa hai người bọn họ.

Sau khi Bạc Dạ đi được năm phút, bọn họ chưa từng nói với nhau một câu nào, hơi thở lúc này giao hòa vào nhua nhưng lại không ai dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái.

Đợi về sau, Bạc Nhan lên tiếng trước: “Ừm… quả thật là hai năm nay không gặp nhau rồi.”

Đường Duy nói, cậu nhìn Bạc Nhan một cái, cậu đã không còn là cậu thiếu niên có trí thông minh kinh người, tính cách lại lạnh lùng năm đó nữa. Hai năm nay, xã hội đã biến cậu trở nên thâm trầm và lạnh lẽo hơn, trong mắt cậu dường như có cả một dải ngân hà, hư vô nhưng lại rộng đến vô cùng vô tận.

Bạc Nhan cảm thấy cô đã chết chìm trong ánh mắt ấy rất nhiều lần.

Chỉ cần Đường Duy vừa nhìn cô một cái, chỉ nhìn cô một cái thôi là cô đã tan chảy luôn rồi.

Cô cố gắng kìm nén cơn run rẩy trêи người mình, cười nói: “Sao nào, nhìn tôi với ánh mắt như này là sao? Tốt xấu gì cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi mà…”

Cô vừa dứt lời, Đường Duy trước mặt đột nhiên có động tác bất thường, khi Bạc Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã dùng một tay đẩy cô một cái, hơi thở lạnh lẽo lập tức như muốn nuốt chứng lấy cô.

Đường Duy nhìn chăm chăm

Bạc Nhân, Bạc Nhân trốn tránh, cậu cứ thế thẳng thừng ép cô vào tường.

Cách hai năm, bị Đường Duy chạm vào, cả người Bạc Nhan đột nhiên nổi hết cả da gà: “Đừng chạm vào tôi

Cô chưa kịp hét lên kinh ngạc thì đã bị Đường Duy thẳng thừng bóp cổ rồi. *** Cậu vẫn còn thích bóp cổ người khác một cách trắng trợn và tàn nhẫn như vậy.

Bạc Nhan không nói gì, cô há miệng ra, sau đó nở một nụ cười. Cô nhìn Đường Duy ra tay mạnh như vậy, trái tim nhảy lên điên cuồng, tất cả phòng bị đều bị hơi thở trêи người cậu hút vào. “Đừng chạm vào em?”

Đường Duy cười giống như quỷ Satan bước ra từ địa ngục: “Từ trêи xuống dưới của người em, có nơi nào mà tôi chưa từng chạm qua há?”

Bạc Nhan cười: “Đúng đấy, có nơi nào của tôi mà anh chưa từng chạm qua? Hà tất gì hai năm sau lại phải tìm tới tôi lần nữa?”

Cô cứ thế hạ thấp giá trị của bản thân mình như vậy.

Hơi thở của Đường Duy hơi run lên: “Bạc Nhan, đừng có bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì như vậy, tôi hỏi em… em ở nước ngoài…

Ở nước ngoài…

Rốt cuộc sống có giống với người phụ nữ buông thả hay không?

Nhưng Đường Duy còn chưa nói xong, Bạc Nhan cúi đầu, cười thành tiếng, cắt ngang sự chất vấn tiếp theo của Đường Duy.

Người phụ nữ dần dần bật cười, trong mắt cô dường như vừa đốt lên một ngọn lửa, từ trước tới giờ Đường Duy chưa từng nhìn qua vẻ mặt như thế này của Bạc Nhan. Nó đã phá vỡ tất cả, ngọn lửa trong mắt cô gần như đã sắp thiêu đốt cả người anh rồi. “Tôi ở nước ngoài?” Bạc Nhan cố ý hỏi ngược lại một câu: “Tôi ở nước ngoài thì làm sao, có liên quan gì đến anh sao?”

Liên quan gì tới anh ư?

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Đường Duy liền thay đổi, sau đó người đàn ông càng dùng sức bóp cổ cô bé hơn, giống như là muốn thông qua động tác này để khiến Bạc Nhan sợ hãi mà ngoan ngoãn hơn vậy. Nhưng ánh mắt của Bạc Nhan lại rất cương quyết, cô không nói một cầu mềm yếu nào, mà lại càng cười vui vẻ hơn: “Bóp đi, bóp chết tôi đi. Đường Duy, đây không phải là thủ đoạn anh hay dùng hay sao? Bạo lực thể xác và bạo lực ngôn ngữ không phải là thủ đoạn mà anh hay dùng lên người tôi hay sao? Chút điều này có tính là gì?”

Trái tim Đường Duy co rút mạnh lại, cậu đau tới nỗi tê tâm liệt phế, cô vậy mà lại dám nói lời như vậy với anh. “Rốt cuộc là đi nước ngoài hai năm cũng khiến em to gan hơn rồi nhỉ, có phải là cảm thấy lần này minh quay về là cánh cứng cáp rồi hay không?” “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Bạc Nhan nhìn thẳng vào mắt Đường Duy: “Đừng lấy tư duy của anh để chụp lên đầu tôi, lại còn liệt kê cho tôi nhiều tội ác như vậy! Đường Tâm, cho dù Bạc Nhan tôi có phạm tội giết người ở nước ngoài thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với anh cả!”

Bây giờ cô đang vứt hết tất cả rồi!

Đường Duy giống như bị câu nói này của Bạc Nhan chọc giận, cậu ép cô vào tường, Bạc Nhan chịu đau, cô nhíu mày, kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó cô run lên, khỏe mắt ửng đỏ: “Thế nhưng, Đường Duy, anh đúng là chẳng có chút tiến bộ nào cả.”

Đường Duy không nói gì, hơi thở hỗn loạn lại bộc phát ra, bây giờ tâm trạng của anh rất hỗn loạn. “Anh vĩnh viễn chỉ có thủ đoạn thấp kém này thôi, đó là khiến tôi đau đớn.

Càng đau cô càng muốn cười. Cô chịu đau, tiếp nhận sự đau khổ mà Đường Duy mang đến cho cô, cảm nhận cậu tàn nhẫn và bạo lực với cô đến nhường nào. Những thứ này đều khiến cô như cọng rơm bị đè bẹp, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ hoàn toàn chết tâm thôi.

Bạc Nhan cười ra nước mắt, giọng nói rõ ràng đã run lên rồi, nhưng cô mặc kệ, vẫn cứ tỏ ra như không có chuyện gì: “Đáng tiếc…

Bây giờ anh chỉ có thể dùng bạo lực để khiến cơ thể tôi đau đớn.”

Đồng tử của Đường Duy rụt lại. “Bởi vì trái tim tôi đã không còn đau vì anh nữa rồi.”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của Đường Duy, Bạc Nhan mặc cho mình trầm luân vào đôi mắt của anh, cho dù có suy sụp, cho dù có bị vỡ nát thành trăm mảnh.

Ít nhất, cô cũng sẽ không lùi bước lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment