Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1226

Nhìn dáng vẻ nóng lòng che giấu và giải thích này của Từ Thánh Mân, Đường Duy cười lạnh một cái: "Là thật sao? Vậy tôi còn phải cảm ơn anh nhỉ?”

Từ Thánh Mẫn bĩu môi: “Con người cậu chỉ được cái mạnh miệng, rõ ràng là rất quan tâm Bạc Nhan, vì sao lại không nói cho cô ấy biết?”

Đường Duy không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Từ Thánh Mân một chút, rồi sau đó hai người họ chậm rãi đi ra ngoài cửa, bóng lưng của hai người họ khiến cho nhân viên phục vụ trong sân đều ồn ào hai mắt nổi thành hình trái tim. “Anh làm như mình thật sự hiểu hết tất cả vậy. Thế hay là anh ở chung một chỗ thật tốt với Lam Thất Thất đi?” “Lam Thất Thất?”

Từ Thánh Mân giống như nghe được tin dọa người nào đó: “Trời ạ, cậu định muốn mạng của tôi sao? Lam Thất Thất là ai chứ, tôi không dám động vào người của nhà họ Lam đâu”

Đường Duy vui vẻ: "Vậy thì đêm nay tôi nhờ anh làm một chuyện.”

Trêи trán Từ Thánh Mân xuất hiện mấy dấu chấm hỏi: “Anh hai, tôi thật sự không phải em trai của cậu. Đi giúp Bạc Nhan còn chưa tính, sao bây giờ còn phải nhận nhiệm vụ của cậu mọi lúc mọi nơi nữa?”

Đường Duy híp mắt lại, trêи gương mặt yêu nghiệt tinh xảo xuất hiện sự quỷ quyệt khiến người ta không thể đoán ra được: “Nhìn một chút xem đêm nay đám người Bạc Nhan đi đâu chơi” “Làm sao tôi biết được.

Vẻ mặt Từ Thánh Mẫn không biết nói gì: “Hơn nữa, chẳng lẽ cậu còn muốn đi theo sao? Cậu cũng không phải là con sâu ở trong bụng của Bạc Nhan, sao cậu biết được họ sẽ đi đâu chứ?” “Tôi có cách để biết."

Đường Duy và Từ Thánh Mẫn đi về phía bãi đậu xe, lúc mở cửa xe, người đàn ông cong môi mỏng lạnh lùng lên, cười đến nghiêng ngả thế giới: “Anh cũng đừng quên tôi là học trò của ai.”

Học trò đầu tiên của hacker R7CKY giỏi nhất trêи thế giới.

Hai mươi phút sau, Đường Duy trực tiếp định vị được tín hiệu trêи người của Bạc Nhan.

Từ Thánh Mân ở bên cạnh trợn mắt há mồm thật to: “Cậu làm vậy, cậu làm như vậy có phải là đang phạm pháp không? Có phải không vậy, quá dọa người ta rồi, con mẹ nó. Tôi không thể để cho ba mẹ tôi học được cách này, nếu không tôi đi đâu mướn phòng cũng sẽ bị bọn họ tóm được.”

Đường Duy vui vẻ: “Con người anh trong đầu đều là cặn bã. “Nếu không thì sao có thể làm bạn với cậu được chứ?”

Từ Thánh Mẫn không cảm thấy bị Đường Duy phỉ nhổ là chuyện lớn lao gì, còn phụ họa theo: “Tiếp sau đó là theo dõi bọn họ sao?” “Trời vẫn còn chưa tối hẳn, bây giờ có chút sớm với họ.”

Đường Duy xoay bánh xe vô lăng: “Hay là anh về nhà với tôi trước? Tôi thay đồ rồi mới đi ra ngoài." “Có chút không biết xấu hổ đó, còn định ăn mặc như hoàng tử quý tộc nào sao?”

Từ Thánh Mẫn liên lạc với Đường Duy qua bluetooth trêи xe: “Đi chứ, tôi đã nói với ba tôi rồi, tối nay sẽ ngủ ở nhà cậu. Hai ngày nữa Sakahara Kurosawa đi công tác trở về thì có thể gặp mặt nữa.” “Ngày nào anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện tìm vui ca hát.”

Đường Duy khởi động xe: “Có thể đàng hoàng hơn một chút được không?” “Ý tưởng này của tôi tốt đến nhường nào. Đây là tôi đang nghĩ cách giúp nhà họ Từ chúng tôi nối dõi tông đường đó chứ. Người như tôi không phải quá hiếu thảo rồi hay sao? Tất cả đều vì gia tộc”

Từ Thánh Mẫn cười ha hả: “Sao lại còn chế tối không đàng hoàng chứ?"

Đường Duy bỏ ra hai mươi phút lái xe đến nơi, lúc xuống xe Đường Thi đang cắt hoa ở cổng, Đường Duy tiến đến: “Mẹ, hơn nửa đêm rồi sao mẹ vẫn còn ở đây cắt hoa vậy, nên đi ngủ đi.” “Không phải là đang chờ con về đó sao, hử?”

Đường Thi cười: “Là Thánh Mân à? Hôm nay đến nhà họ Bạc chơi sao?” Khuôn mặt của Từ Thánh Mẫn rất được bảy bà cô tám bà dì yêu thương, đi đến nói với Đường Thi: “Dì, là do cháu nhớ dì nên mới đến thăm” “Đúng là biết ăn nói."

Đường Duy liếc mắt: “Còn có thể dỗ phụ nữ vui vẻ”
Bình Luận (0)
Comment