*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay, những nhân viên kỳ cựu làm việc trong nhà họ Bạc đều cảm thấy thái độ của Đường Duy có vẻ có chút thay đổi.
Trước đây, khi cậu Đường ở công ty, tuy vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn rất bình tĩnh, lý trí, coi trọng nhân tài, cũng trọng dụng nhân tài, không vô duyên vô cớ mà đi khắp nơi làm phiền người khác. Cho nên mặc dù cậu có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vì thái độ làm việc nghiêm túc nên vẫn được mọi người hết sức tôn kính.
Hơn nữa, cậu Đường rất đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng đi qua đi lại trong công ty, cũng là một phong cảnh động lòng người, nhìn vậy khiến người ta sảng kɧօáϊ và khiến tâm trạng tốt.
Nhưng không ngờ, mấy ngày nay thái độ của Đường Duy lại thay đổi.
Cậu bắt đầu cảm thấy có chút phiền não, đột nhiên cậu sẽ tìm ra một số sơ hở nhàm chán để chọc vào bàn chân đau của người khác, sau đó lại tạo ra một đống phiền toái.
Lúc họp, một số giám đốc điều hành cấp cao tỏ ra thận trọng, cảm thấy gần đây cậu Đường gặp chuyện gì mà khiến tâm trạng không tốt, nên mới sớm nắng chiều mưa như thế.
Nhưng cậu Đường sớm nắng chiều mưa thì tội gì lại đổ lên lưng bọn họ cơ chứ?
Cho nên trong những họp lãnh đạo cấp cao gần đây, ai cũng không dám nói gì, vì sợ bị Đường Duy bắt không tha. Bọn họ chỉ làm cho thật nhanh chóng, chờ Đại Phật phê duyệt các loại thủ tục.
Khi đi ra, Đường Duy hít một hơi, bên cạnh có người di tới.
Cậu dừng lại nhìn về phía người kia: “Anh Lâm Từ."
"Gần đây, có người trong công ty nói rằng cậu tâm tình không tốt đi chọc ghẹo người lớn. Chuyện là sao thế?"
Lâm Từ vẫn cầm một tập tài liệu trong tay: “Vừa vặn ba cậu bảo tôi đến chuyện giao một bộ tài sản đất đai cho cậu nên tôi tới xem một chút."
"Ba lại mua thêm một căn nhà mới sao?"
"Ba cậu mua cho cậu một hòn đảo nhỏ, gần Saipan, lái máy bay đến cũng gần."
Lâm Từ cũng bất lực cười: “Ba cậu tính kế cả đời của cậu bao gồm cả thế hệ sau cũng tính xong rồi. Nói chờ khi cậu về già sẽ đưa vợ ra đảo, một mình sống cuộc sống không ai quấy rầy cũng tốt. Dù sao đi máy bay tư nhân ra đó cũng rất gần, công ty thì giao cho người đời sau quản lý.
Đường Duy chậc lưỡi hít hà: "Ông ấy còn nghĩ đến việc phát triển sự nghiệp cho tôi sao? Không cần, ông ấy cứ an tâm ra đảo với mẹ tôi đi, họ mới là người cần nghỉ phép."
"Gần đây cậu thi bằng lái máy bay sao rồi?"
Lâm Từ giả vờ lơ đãng hỏi: “Nhà họ Diệp bên kia đang làm thủ tục giúp cậu."
"Không có đâu, phiền chết tôi."
Đường Duy và Lâm Từ bước vào văn phòng chủ tịch: “Tôi đã lâu không đến nhà họ Diệp. Ngày mai tôi sẽ đến đó một lần, dù sao cũng đã mua đảo rồi nên thế nào cũng phải cần học lái máy bay."
Thấy giọng điệu của cậu vẫng mang vẻ phiền não, Lâm Từ tiếp tục hỏi: "Vậy gần đây cậu phiền não cái gì thế?"
"Phiền não?"
Đường Duy một mực nói: “Tôi không có."
"Nói nhảm."
Lâm Từ đặt tập tài liệu lên bàn: “Nhiều người nói rằng tính tình của cậu thay đổi rồi."
Đường Duy mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng, nhìn Lâm Từ một cái, sau đó đổi chủ đề: “Ba tôi gần đây đang làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa? Anh ấy đã lui về tuyến hai rồi. Bây giờ toàn bộ nhà họ Bạc đều do cậu gánh, anh ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì lúc chơi chứng khoán lúc chơi cờ tướng, thời gian còn lại thì cùng mẹ cậu làm bánh ngọt."
"Hiện tại họ sống vô cùng tốt."
"Ừ."
"Không thể nào nhìn ra lúc trước họ từng như vậy..."
Tương ái tương sát. (Nghĩa gần giống "yêu nhau lắm cắn nhau đau)