*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi câu hỏi này vừa được thốt ra, cả hai người trong cuộc đều sững sờ, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này hoặc là nói nó căn bản không có tồn tại bên trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ.
Lần cuối cùng... quan hệ tình ɖu͙ƈ?
Sắc mặt Bạc Nhan thay đổi, theo sát bác sĩ nói: “Cái này... cái này có, có cần phải báo cáo không?”
“Đương nhiên rồi.”
Bác sĩ đẩy kính dùng một bộ dạng vô cùng nghiêm túc nói với Bạc Nhan: “Con gái không thể lười biếng với cơ thể của mình. Loại vấn đề này cũng không có gì phải xấu hổ ngược lại vấn đề liên quan cũng rất nhiều.”
Bạc Nhan nghĩ nghĩ một hồi nhưng trở ngại có Diệp Tiêu ở đây, một mực cũng không muốn nói ra miệng.
Bác sĩ nhìn Bạc Nhan rồi nhìn Diệp Tiêu: “Có phải vì bạn trai cô ở đây không?”
“Không có, không có a!” Bạc Nhan có vẻ sợ hãi: "Không có. Bác sĩ hiểu sai rồi.”
“Chẳng lẽ là cô... Bác sĩ còn kinh hãi hơn: “Ở ngoài vẫn còn có bạn trai nào khác sao?”
Nếu không phải làm sao lại không chịu nói?
Sắc mặt của Diệp Tiêu ngay từ đầu là lạnh lùng về sau liền trở nên vô cùng vặn vẹo, từ xanh biến thành đen, thậm chí bác sĩ còn bị sự hung ác trong mắt của anh ta hù dọa.
“Xong hay chưa! Đã nói là bác sĩ hiểu sai rồi!”
Bác sĩ xoa xoa vùng ngực giật thót rồi nói: “Cậu thật là, tổ chất sao lại kém như thế! Sao cậu có thể hung dữ như vậy! Bạn gái cậu chạy theo người khác, cậu phải chịu trách nhiệm thì sao!”
Diệp Tiêu tức giận đến trợn mắt trừng trừng: “Bác sĩ có thể xem kỹ bệnh trạng được không! Còn muốn hỏi gì mà thời gian lần cuối quan hệ tình ɖu͙ƈ!”
Anh ta gần như muốn cắn lưỡi khi muốn nói ra một chuyện xấu hổ như vậy!
“Có lẽ là một tuần trước ạ.” Nghiến răng, Bạc Nhan nhắm mắt lại, hung ác nói ra.
Bác sĩ và Diệp Tiêu đều khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Bạc Nhan đang ngồi ở đó, người phụ nữ cúi đầu, lộ ra một nửa khuôn mặt mềm mại, tóc mái cắt ngang trán phủ xuống che đi đôi mắt khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô lúc này là gì.
Gắt gao nắm chặt ngón tay, Bạc Nhan lặp lại lần nữa: “Khoảng một tuần... nhưng cụ thể là ngày bao nhiêu thì tôi nhớ không rõ.
Tôi nhớ không rõ.
Đôi đồng tử của Diệp Tiêu co rút lại, Bạc Nhan được đưa tới nơi này nhận huấn luyện đặc biệt còn chưa được một tuần, giờ cô ấy nói như vậy có nghĩa là trước lúc đến đây đã...
Diệp Tiêu nhìn Bạc Nhan: “Trước khi cô đến nhà họ Diệp.
“Đã làʍ ȶìиɦ với người khác rồi, tôi...”
Bạc Nhan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bác sĩ nói: “Hôm nay tôi cảm thấy hơi trong bụng không được thoải mái, có phải là...
Lông mày Diệp Tiêu nhảy dựng lên.
Bạc Nhan nuốt một ngụm nước bọt: “Cần phải đi chụp siêu âm B một chút sao? Kiểm tra xem... có phải đã mang thai rồi không?”
Mang thai.
Diệp Tiêu cảm thấy hơi thở của anh ta đang trở nên rối loạn, dồn dập, thậm chỉ anh ta còn không nghĩ tới khả năng này. Anh ta chỉ nghĩ bụng Bạc Nhan không thoải mái bình thường mà thôi, tại sao...
Lại là mang thai? Chẳng lẽ thời điểm cô ấy được đưa đến đây đã xảy ra chuyện gì dẫn tới ngày này liền có thai sao?
Diệp Tiêu cảm thấy bản thân không nên rơi vào trạng thái này, Bạc Nhan chỉ là một đồ đệ, một học sinh của anh ta thôi, anh ta hoàn toàn không cần thiết phải làm những chuyện này. Thế nhưng là vừa nghĩ tới Bạc Nhan mang thai, Diệp Tiêu đã cảm thấy ngực của mình giống như là bị người ta dùng kim đâm hai lần.
Đau đớn không khắc sâu nhưng lại rất nhanh trôi đi, Diệp Tiêu hít sâu một