*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lam Thất Thất cả người thiếu chút nữa nhảy cẫng lên ở trêи ghế, tốn rất nhiều sức lực mới ổn định được mình, sau đó nói: “Anh làm gì đó?"
“Là cô mới đúng, lúc bình thường lúc bất thường đó.” Từ Thánh Mẫn nhìn không hiểu: “Có lòng tốt muốn đưa cô về, vậy mà cũng không cần sao?”
Lời nói tiếp theo của Lam Thất Thất cứ như vậy bị chặn ở cổ họng, cô dùng sức nuốt nước miếng, cũng ý thức được thái độ của mình đối với Từ Thánh Mẫn đích xác có chút bất thường, chỉ có thể cố nén sự kinh hoảng nói: “Không... Không có gì, Nhan Nhan không ở bên cạnh tôi, tôi lo lắng cho cô ấy, nên không tập trung chú ý đến.”
Một cái cớ vô lý.
Từ Thánh Mân nhạy bén nheo mắt lại: “Cô có cái gì đó khác khác.”
Lam Thất Thất nói: “Không, tôi ổn. Tôi đã ăn đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Từ Thánh Mân nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới chuyển tầm mắt sang chỗ khác, phun ra một chữ 'đi.
Hai người dẫn đầu rời khỏi phòng, rõ ràng là cặp chậm chạp đến trễ, mà đi lại là người đầu tiên đi.
Sakahara Kurosawa còn chưa buông bỏ: “Xem ra ba Lam Thất Thất quản rất chặt rồi đó nha.”
Bọn họ cho rằng trạng thái vừa rồi của Lam Thất Thất là bởi vì lo lắng bị Lam Minh phát hiện lén chạy ra ngoài.
Lạc Du Du phụ họa gật đầu: “Ừm.” “Cô ừ cái gì.” Sakahara Kurosawa gắp miếng thịt cuối cùng vào bát của cô ta: “Ăn đi, làm một chiếc bình hoa là được rồi. Bình hoa thì không cần phải nói chuyện”
Lạc Du Du cầm đũa, nhìn thịt trong bát anh ta đích thân gắp cho mình, thất thần.
*
Cũng giống như lúc tới, hóng gió đêm, Từ Thánh Mân cảm nhận được Lam Thất Thất phía sau ôm mình, nhiệt độ cơ thể rất gần, anh ta mở miệng hỏi một câu: “Cô có phải là... gần đây có chuyện gì không?”
Trước kia bọn họ cũng ở chung như vậy, Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất quen biết quá lâu, cũng giống như bọn họ quen biết Đường Duy với Tô Nhan, biết rõ căn cơ, không truy cứu lẫn nhau.
Cho nên hiện tại, Từ Thánh Mân nhận ra Lam Thất Thất bất thường. “Tôi...” Lam Thất Thất theo bản năng siết chặt bàn tay, lại bởi vì động tác này, càng thêm ôm chặt Từ Thánh Mân.
Yết hần của Từ Thánh Mẫn lên xuống liên tục: “Lam Thất Thất."
Anh ta đang gọi tên cô.
Trong trí nhớ của Lam Thất Thất, Từ Thánh Mẫn rất ít khi chính trực xưng hô với cô như vậy, anh ta hoặc là không chút để ý gọi cô là cô chủ, hoặc là lúc cãi nhau tức giận sẽ liên tục gọi là cô, giống như hiện tại ngay trong một giây này, anh ta dứt khoát lưu loát gọi tên của cô, làm Lam Thất Thất cảm thấy hoảng sợ.
Từ giây phút ăn cơm, trái tim đã nhảy loạn, bây giờ tiết tấu đập đã sắp làm cho cô không chịu nổi.
Rất nhanh, nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Từ Thánh Mẫn cảm thấy, sau khi Tô Nhan đi, cách mà anh ta ở chung với Lam Thất Thất liền thay đổi. Thiếu đi sự tồn tại của người ngoài, lúc hai người bọn họ bị tách ra ở một mình, sự ngượng ngùng xấu hổ ở giữa hai người bọn họ càng nhiều thêm, trước kia vẫn không để ý đến chuyện này, bởi vì trước kia có Đường Duy và Tô Nhan làm bọn họ không chú ý đến.
Cuối cùng là anh ta buông tha không hỏi thăm nữa: “Bỏ đi, cô có tâm sự thì có đi, không liên quan gì đến tôi.”
Thường xuyên gặp nhau như vậy, cũng không cần thiết phải quá quan tâm đến cô.
Lại nghe thấy Lam Thất Thất hạ ngồi gục xuống, nói: “Nếu như... có thì sao?”
Từ Thánh Mân cứng đờ, Lam Thất Thất cảm nhận được sự cứng ngắc sau lưng anh ta, nhưng sau một hồi, giọng nói của Từ Thánh Mân lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình lại.