Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 957

Nhưng mà nếu nói tới có được người phụ nữ còn xuất sắc hơn cả Lục Y Đình, có lẽ Vinh Nam sẽ trực tiếp vứt bỏ Lục Y Đình mà không có chút thương tiếc nào, “Hay là.”


Vinh Nam chậm rãi cười: “Tấy não Đường Thi rồi mang đến cho tôi thì thể nào?”


Ngải Tư hoảng hốt giật mình, trong mắt là vẻ không thể tin được: “Thưa anh..”


Đêm khuya tối đen, sự u ám như muốn lan rộng ra, không ai có cách nào dự đoán được vận mệnh sẽ đưa đẩy họ đến đầu, mang đến hi vọng, hay là sự chết chóc.


Đêm hôm ấy lúc Bạc Dạ đền im lặng không có một tiếng động, lúc đi cũng lặng yên không có tiếng động nào. Chỉ có một mình Đường Thỉ biết, người đàn ông này đã từng gõ cửa lớn nhà cô trong đêm tối, sau đó lại mang một thân lạnh thấu xương gian nan mà rời đi.


Cô trở về bên trong phòng, tính toán ngày, bây giờ thời tiết dần dần không còn nóng như trước đó, qua hai tháng nữa là vào mùa thu rồi, sau một khoảng thời gian nữa, có thể lại đến mùa đông.


Cô nhớ đến thời điểm mùa đông tuyết rơi dày đặc lúc trước, Bạc Da nằm lấy tay cô, đôi mắt ứng đỏ hỏi Đường Thi có thể ở lại hay không, có thể đừng đi được không.


Lúc đó cô dứt khoát kiên quyết hất tay của Bạc Dạ ra, nhưng mà quay đầu nhìn về phía trước, dù cho con đường đó lẻ loi một mình mà đi, dù cho không có con đường nào để đi.


Thời gian trôi thật nhanh, vốn còn đang là mùa xuân, bây giờ mùa hè cũng sắp trôi qua rồi.


Ngày hôm sau lúc Đường Thi tỉnh lại, đã nhìn thấy Tùng Sam và Đường Dịch đang ngồi trong phòng khách.


Tùng Sam đến đón Đường Thi đi ăn cơm, hôm nay là cuối tuần, trước đó bọn họ đã bàn xong là sẽ trở về Tùng Lâm. Nhưng mà anh ta không ngờ đến, người mở cửa, lại là


Đường Dịch.


Hai người cứ như vậy đứng ngoài cổng một hồi lâu, trên mặt cả hai người đều mang vẻ bất ngờ và kinh ngạc như nhau, rất lâu sau cũng không ai lên tiếng.


Tùng Sam không biết Đường Dịch trở về, càng không biết người đàn ông này, thì ra lại, cũng giống như mình.


Cho nên lúc Đường Thi đi ra, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là hai người Đường Dịch và Tùng Sam đang đối mặt với nhau, sau đó là hình ảnh mạnh ai nấy ngồi ở hai bên trái phải trên ghế số pha.


Đường Dịch nho nhã, Tùng Sam lạnh lùng, cứ như vậy hai người ngồi một chỗ giống hệt nhau, thiếu chút nữa Đường Thi tưởng là mình bị hoa mất. “.. Sao hai người…”


Đường Thi có chút xấu hổ: “Anh, anh đến lúc nào vậy?”


“Hử?”


Tùng Sam và Đường Dịch đồng thời đáp lại câu hỏi của Đường Thi, sau đó bỗng nhiên lấy lại tinh thần nhìn đối phương, trong đầu không hẹn mà cùng xẹt qua một ý nghĩ, đó chính là… Con mẹ nó thằng nhãi này muốn tranh giành em gái với minh.


Đường Thi cười đến mức có chút gượng gạo: “Ánh mắt của hai người có chút đáng sợ”


Đường Dịch khoanh hai tay ở trước ngực, sau đó nhìn về phía Đường Thi: “Không định giới thiệu với anh một chút sao?”


“Chuyện đó… Đây là Tùng Sam”


Đường Thi lập tức đi đến bên cạnh Tùng Sam, nắm chặt tay của anh ta, ý bảo anh ta không cần lo lắng, sau đó lại giới thiệu với Đường Dịch: “Anh biết không, thật ra anh ấy là anh trai của em. Hơn nữa, là cùng ba khác mẹ với chúng ta”


Anh mất của Tùng Sam không phải là rất thân thiện, tất nhiên sắc mặt của Đường Dịch cũng không khá hơn chút nào. Đây là đương nhiên rồi, tự nhiên ở đâu lòi ra một người đàn ông đến tranh giành cô em gái Đường Thi này với bọn họ, bọn họ đều không vui nổi. “Có lẽ em nên nói với anh trước.”


Đường Thi quay đầu nhìn về phía Tùng Sam: “Trước kia em cho là anh trai của em xảy ra chuyện rồi… Nhưng trên thực tế, tên chết tiệt này lừa em, cho nên bây giờ anh ấy quay trở về”


Trong lòng của Tùng Sam dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. “Anh ấy tên là Đường Dịch, Dịch trong thần thái sáng lạng, là anh trai ruột của em, đã sống chung với em hơn hai mươi năm, tuổi tác đều lớn hơn hai chúng ta một tuổi.”


Đường Thi mím cười nói với Tùng Sam, trong mắt sáng lấp lánh, giống như là vì Đường Dịch mà tự hào, nhưng mà cô lại chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy với Tùng Sam: “Là người thân quan trọng nhất của em”

Bình Luận (0)
Comment