Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 987

Đường Thi bị chuyện này làm cho kinh sợ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.


Thật ra trong đầu cô đã tượng rất nhiều nguyên nhân Bạc chết, thậm chí cô còn tính đến điều tồi tệ nhất. Không ngờ, người đàn ông này đang đứng trước mặt cô còn sống, ngoại trừ sắc mặt có chút xấu. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn.


Đường Thi không biết nên miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, đủ loại cảm xúc dâng trào trong đầu, cô gao túm chặt lấy cổ áo anh: “Không có chuyện gì, sao anh không cho tôi một gợi ý? Tôi đã nghĩ anh và Tùng Sam… Đã nhảy


Bạc Dạ nhìn mái tóc rối bù của Đường Thi, cô thở gấp, Bạc biết trong lòng cô đã chịu kích thích không nhỏ. Người đàn ông không nói, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Anh và Tùng Sam xem như phân công nhau hành động.


Hiện tại đi tập hợp.”


Đường Thi gật đầu: “Anh ấy không sao chứ?”


“Không.”


Hầu kết Đường Thi không ngừng lên xuống dường như anh đã phát hiện ra có chuyện gì đó không bình thường.


Sự việc này tưởng như có thể vén màn sương mù về thân phận của Vinh Nam, nhưng chỉ sợ sẽ khiến Đường Thi lần thứ hai rơi vào hoảng sợ. Bạc Da nén lại dục vọng.


Đường Thi nhận thấy sắc mặt Bạc Dạ có chút không thích hợp, liên nói: “Anh trai tôi hiện tại vẫn còn ở trong nhà kho dưới lòng đất. Tôi đã để lại cho anh ấy chiếc nhẫn. Bây giờ chúng ta có thể lái thuyền trở lại bến cảng ban đầu.”


Nếu như nhớ không lầm, người ở trên thuyền đều đã bị giải quyết hết? “Không.”


Sắc mặt Bạc Da trở nên ngưng trọng lắc đầu: “Tôi đi đến phòng điều khiển, phát hiện rada và tay lái đều đã bị phá hủy, hơn nữa…”


Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh: “Tôi không biết hiện tại đám người giam giữ chúng ta rốt cuộc đã thật sự rời đi hay chưa, hoặc có thể nói đám người đó chỉ tìm một nơi để trốn đi. Nếu như vậy tất cả hành động của chúng ta đều bị bọn họ giám sát.”


Đường Thi phát hiện ra rằng số lượng tàu thăm dò giám sát trên con tàu này vượt quả con số bình thường.


Không thể sắp xếp nhiều như vậy được. “Cho nên chỉ có một khả năng”


Bạc Dạ trầm giọng nói: “Trên du thuyền này… Cho nên từ khi nó được tạo ra, Vinh Nam chính là muốn đối phó với chúng ta.”


Nếu đây là kế hoạch theo năm tháng, vậy thì âm mưu của Vinh Nam thâm sâu đến mức nào. Trước khi mọi chuyện vẫn còn là một âm mưu, anh ta sẽ lên kế hoạch kỹ lưỡng cho tương lai và kết thúc.


Vào lúc này, Đường Thi và Bạc Dạ đã biết thù cũ hận mới của đám người đó, trong lòng lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Chính là, trốn thoát.


Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến bọn họ bỏ đi nghi ngờ trước đó, Đường Thi chỉ vào chiếc bè cứu nạn mà mình kéo ra trước đó: “Chúng ta có thể dùng nó rời khỏi chiếc du thuyền này được không?”


“Không có khả năng.”


Bạc Dạ lập tức phủ định ý nghĩ này của cô: “Chúng ta đang trên du thuyền này, ít nhất mục tiêu khá lớn. Khi đã lên thuyền cứu hộ, không ai có thể tìm thấy chúng ta. Ngoài ra, vẫn còn một ít vật tư trên con tàu, chúng ta có thể cầm cự trong vài ngày. Mục tiêu của Vinh Nam chính là từ từ đấy chúng ta vào chỗ chết trên vùng biển này, nhưng miễn là chỉ cần tin hiệu của ta phát ra người bên ngoài có nhận được, khả năng sống sót vẫn rất cao.”


“Chỉ mong, chỉ mong..”


Đường Thi hai tay chắp lại: “Duy Duy của tôi… Duy Duy của tôi vẫn đang chờ tôi.”


“Chờ một chút.”


Bạc Dạ dường như đã phát hiện ra điều gì đó: “Lúc trước em nói với tôi, chuyện gặp mặt lúc trước, Đường Duy cũng đi theo đúng không?”


Con ngươi của Đường Thi đột nhiên co rút lại, rồi lầm bẩm: “Đúng. Nhưng…. Không tìm thấy Duy Duy.”


Bạc Dạ đột nhiên nhớ tới một chỗ, liên nằm tay Đường Thi chạy tới dưới boong tàu, vừa bước tiếp theo liền có người từ bên kia chạy tới, thở gấp nói: “Bạc Dạ.”


Là Tùng Sam.


Anh ta vẫy vẫy tay: “Lại đây một chút. Bên này còn có một nơi giam giữ người khác.”


“Chết tiệt”


Một giọng nói khác truyền đến từ một căn phòng dưới boong, xuyên qua một cánh cửa,


Kỳ Mặc đạp một cước nói: “Chết tiệt. Ông đây bị đánh ngất sau đó bị đưa đến nơi khỉ ho cò gáy này, rốt cuộc là sao đây?”


Trong mắt Đường Thi hiện lên một tia ánh sáng, là Kỳ Mặc sao? Nếu tất cả mọi người ở đây, khả năng trốn thoát là rất lớn. “Chúng ta đang ở trong một chiếc thuyền


Tùng Sam ở bên ngoài giải thích với Kỳ Mặc: “Bình tĩnh đi, tìm cái gì mở khóa. Bạc Da, anh xuống dưới một chút, trời sắp tối rồi, chúng ta phải mở mấy phòng này ra.”


“Đến đây.”


Bạc Dạ và Đường Thi bước xuống, chạy về phía Tùng Sam: “Em có sợi dây sắt móng nào không? Tôi có thể thử..”


Đường Thi nói: “Có lẽ trong kho ngầm có. “Em đi lấy nó đi.”


Bạc Dạ không chút do dự: “Tùng Sam, anh đã tìm những phòng khác chưa?”


Kỳ Mặc ở bên trong hô lên một tiếng: “Giọng nói này? Là Bạc Dạ? Này này. Cho tôi một câu trả lời.”


“Là tôi, là tôi, anh nhỏ giọng một chút, không chừng trên thuyền còn có thể có những người khác “O”


Giọng nói của Kỳ Mặc vẫn rất lo lắng: “Tại sao lại như thế này? Lạc Phàm sau khi tách khỏi tôi bị nhốt ở nơi khác, tôi rất lo lắng. Còn có Bạch Việt. Bạch Việt cũng đến hỗ trợ, nhưng anh ấy đã bị trúng đạn cũng không biết hiện tại đang ở chỗ nào. “Cái gì?”


Đồng tử của Bạc Dạ đột co rút lại: “Anh nói cái gì? Bạch Việt bị bản? Sao lại thành như vậy? “Chúng tôi đi cứu anh”


Giọng của Kỳ Mặc trầm xuống, có lẽ là do anh ta bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê: “Tôi đã bàn qua với Lạc Phàm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi nghe nói Đường Thi và Tùng Sam đi gặp mặt gia đình, sợ có chuyện xảy ra nên muốn tới Tùng Lâm giúp Đường Thi, nhưng không ngờ..”


Không ngờ đây là kế hoạch của Vinh Nam, cổ ý để lộ ra một chút nguy hiểm, để bọn họ cắn câu, tóm gọn một mẻ.


Nhưng không hiểu tại sao bên cạnh Tùng Lâm lại có người của Vinh Nam? Tại sao ngay từ đâu Tùng Sam không hề phát giác ra?


Tùng Sam cúi đầu, gắt gao nằm chặt tay: “Ba tôi bị người ta khổng chế. Chúng tôi không phát hiện, cho nên liên quan đến tôi.”


“Bây giờ tôi mới hiểu, Jungle, ngay từ đầu.” Tùng Sam nhắm mắt lại, tốn rất nhiều sức mới nói được: “Hoàn toàn không phải tố chức ngầm. Nó lấy danh nghĩa của tổ chức ngầm, là những người hoạt động cho quốc gia. Bởi vì một số việc không tiện xử lý bên ngoài sáng, Tùng Lâm đã thành lập ra nó, giống như tổ chức của xã hội đen, nhiều chuyện có thể lấy cớ đó mà chấp hành, người khác căn bản không thể tưởng tượng được là đến từ khắp cả xã hội lại mang danh chính nghĩa “Chết tiệt.”


Kỳ Mặc hung hãng đá vào cửa: “Làm sao có thể?”


“Có một số người đã trà trộn vào trong đó? Hay ngay từ đầu chúng ta đã bị phản bội?”.


Tùng Sam im lặng, bản thân anh ta đã hết lý trí để chấp nhận sự thật này. Tùng Lâm hoàn toàn không phải là xã hội đen. Đó là mật tối của nhân danh công lý, là một phần công lý không được người khác thừa nhận, dùng cách thức cực đoan nhất để giải quyết.


“Cho nên..”


Kỳ Mặc cảm thấy cổ họng run lên: “Ngẫm đi nghĩ lại, Lười Biếng, trước đó chúng tôi đã được giao nhiệm vụ giải quyết Tùng Lâm, nhưng cuối cùng lại bị Tổ Phong Thần liên hợp lại. Thực sự là một cục diện rối rắm. Tùng Lâm lại ẩn dưới lớp vỏ của Tổ Phong Thần, chúng ta đối với chuyện này hoàn toàn không biết. Bọn họ liên thủ công kích chính là muốn đuổi cùng diệt sạch.”


Tùng Sam cũng nghĩ đến khả năng này liền cảm thấy thật kinh khủng


Gia tộc mà mình vô cùng khổ cực mới có thể bảo vệ hóa ra lại là một trong những thủ phạm chính đã phản bội thậm chí hãm hại chính mình,


Vạch trần bộ mặt thực sự của Tùng Lâm, có thể khiến người ta ôn lạnh. “Cho nên, năm đó Tham Lam hắn là đã nghĩ tới khả năng này, mới có thể ở thời điểm cuối cùng cứu chúng ta ra ngoài.”


Kỳ Mặc nhìn trần nhà bị chặn, ánh mắt xuất hiện sự mất mát: “Chúng ta đến nước này bị lừa gạt, phản bội”


“Rốt cuộc thì Vinh Nam muốn làm gì?”


Đường Thì lúc này đã quay lại, với sợi dây trong tay. Bạc Dạ bước tới, Tùng Sam liền tránh sang một bên, để cho anh xử lý lỗ khóa. “Thể nào? Có thể mở ra không?”


“Để tôi thử xem.”


Bạc Dạ khàn giọng nói: “Bây giờ các người không sao chứ? “Không sao đâu.” Tùng Sam nói, kim lại sóng gió trong lòng. “Làm sao có thể?”


Bạc Dạ dùng sức một chút liền có thể mở được ổ khóa, vừa mở cửa ra, Kỳ Mặc liền từ bên trong lao ra, hai mắt đó hoe: Làm sao có thể? Tôi hiện tại phát điên rồi, tại sao tôi lại phải trải qua kiểu phản bội này? Năm năm trước Vinh Nam không giết chúng tôi, năm năm sau còn muốn xảy ra chuyện này?”


Bạc Dạ nói: “Bình tĩnh đi, bây giờ chúng ta đến chỗ Lạc Phàm.”


Kỳ Mặc hít một hơi thật sâu không ngừng thở sâu, ngoài ra không biết thả lỏng bản thân bằng cách nào, thần kinh căng thẳng, từ manh mối năm năm trước đến nay, mọi chuyện đều mach lạc.


Vinh Nam là người đứng sau tất cả, người đàn ông này đã tính toán tất cả mọi chuyện khiến trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy hoáng sợ. “Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao Vinh Nam lại muốn tiêu diệt bảy người của Thất Tông Tội Lý. Bởi vì ngay từ đầu, đảm người này chính là thay mặt cho quốc gia.” Tùng Sam từ trước đến nay đều thờ ơ, nhưng lúc này, giọng nói của anh ta vẫn có chút xót xa: “Bảy người bọn họ chưa từng phản bội ai”


“Người duy nhất chúng ta cảm thấy có lỗi chính là Tham Lam”


Kỳ Mặc hai mắt đỏ lên, sau đó anh ta đột nhiên quay đầu nhìn Bạc Dạ: “Bạc Dạ, chúng tôi cần anh.”


Chúng tôi cần anh.


Bạc Dạ ngây ngẩn cả người. “Chúng ta phải đánh trả.”


Ngón tay Kỳ Mặc ngày càng siết chặt: “Chúng ta cần Tham Lam thứ hai. “Cho nên, trở thành Tham Lam đi.”


Trên tay Kỳ Mặc vẫn còn dính máu, đây là lúc trước Bạch


Việt bị thương, anh ta đến giúp đỡ nên vô tình chạm vào vết máu. Lúc này ánh mất Kỳ Mặc lộ ra vẻ bị thương, trầm giọng nói: “Thất Tông Tội Lý không thể biến mất, cũng sẽ không biến mất. Nếu công lý phải tồn tại trên thế giới này, thi Thất Tông Tội Lý chính là mặt đối lập với nó. Nhân danh tội ác, công lý được duy trì. Vì vậy Bạc Dạ trở thành một phần của chúng tôi đi, Vinh Nam đã bức chúng tôi đến bước đường này, vậy tại sao không làm loạn một trận?”

Bình Luận (0)
Comment