Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại

Chương 13


Hội nghị cãi nhau rất lâu.

Đại đa số các nhà nghiên cứu luôn có chút kiêng kị và thù địch đối với khuyển Địa Ngục, hy vọng có thể mau chóng bắt nó trở về càng sớm càng tốt, để tránh gây ra tai họa lớn.

Cung Chi Nhiên: "Nếu khuyển Địa Ngục thật sự chỉ là bắt chước nhân loại, vậy xin hỏi các anh,khi bạn gái tức giận, có mấy người đàn ông có thể làm nhanh như nó liền dỗ dàng đối phương?"
Mọi người: "!"
Cung Chi Nhiên: "Chuyện này mình còn không làm được, cũng đừng nói là nó ở bắt chước các người.

Đừng quên nó có chỉ số thông minh so các anh còn cao hơn, thậm chí khả năng hành vi hình thức so với nhân loại càng cao hơn, chúng ta không cần phải cách ly tiêu diệt nó, mà là để tìm rõ ra bí mật của nó."
Nam chủ nói một phen, thành công làm những người khác không có cách nào phản bác được.

Đồng thời lại sinh ra hoài nghi sâu EQ và IQ của chính mình.

Sau khi quyết định sắp xếp mọi người, trong phòng họp dần dần chỉ còn lại hai người An Vũ và Cung Chi Nhiên.

"Gần đây em gái tôi thế nào? "An Vũ cười cười, "Ngay cả khuyển Địa Ngục cũng có thể trêu chọc em gái tôi, đừng nói cho tôi, anh bây giờ còn không trị được cô ấy."
Cung Chi Nhiên vừa nghe người khác nhắc tới nữ chủ liền đau đầu: "Đừng nói nữa, mạch não của em gái cậu quả thực so sinh vật còn không biết có khi còn khó đoán hơn,chả trách không được trước kia bọn họ bảo cậu giới thiệu em gái cậu để quen biết, cậu cũng không chịu."
An Vũ cười, châm một điếu thuốc, ánh mắt dần dần ảm trầm xuống dưới: "Cậu cảm thấy, khuyển Địa Ngục có khả năng sinh ra tình cảm với nhân loại không."
"Tình cảm với nhân loại? À, ý cậu nói là cái cô chủ bá chống lại nó đấy hả."
Cung Chi Nhiên trầm tư một lát, chậm rãi lắc đầu: "Tôi không cho là có khả năng này, trong tự nhiên có rất nhiều động vật cũng sẽ bắt một nhỏ yếu hơn mình làm sủng vật để nuôi, lấy phỏng đoán của tôi, nó đối với Kỷ La chỉ là bảo hộ có lẽ là xuất phát từ loại hành động này."
An Vũ im lặng.

Một lát sau, anh ta đột nhiên hỏi: "Cậu từ bao giờ mà dưỡng sủng vật?"

Cung Chi Nhiên giật mình: "Làm gì có."
An Vũ cười khổ: "Tôi nuôi mấy con mèo, có thể nói, không có ai dùng ánh mắt này nhìn thú cưng nhà mình cả.

"
*
Sau khi tan làm Kỷ La, liền nắm tay Thẩm Tiêu về nhà.

Ban đêm 8 giờ, đèn đường mờ nhạt, đường người bộ trên đi đường ít ỏi ở tiểu khu, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của côn trùng, và cách đó không xa mơ hồ có đôi tình nhân nỉ non.

Thẩm Tiêu cúi đầu, thấy Kỷ La không nói chuyện nhưng lông mày nhỏ lại nhíu chặt, giống như là có chuyện luẩn quẩn gì trong lòng, vẻ mặt khổ đại cừu thâm*.

(*khổ đại cừu thâm: Đau khổ là rất lớn và thù hận là sâu sắc.)
Anh bỗng nhiên nâng tay lên, ấn ấn vào giữa mày Kỷ La.

Kỷ La thoáng cái liền mất trọng tâm ngã về phía sau, sau đó giống như con lật đật lảo đảo rồi lắc lư quay lảo đảo trở về.

Cô che trán lại, ngơ ngác ngẩng lên đầu nhìn Thẩm Tiêu: "Sao muốn chọc tôi?"
"Nhìn xem cô suy nghĩ cái gì."
"Tôi đang nghĩ về bộ điện ảnh vừa xem." Kỷ La cắn tay, "Thì ra sau khi biến thành người, thật sự rất thuận tiện."
"Ví dụ như?"
"Bởi vì tay nhân loại rất dài, nếu như thích nhau, như vậy liền có thể ôm lấy là được."
Kỷ La nhón chân, một đầu chui vào trong lồng ngực Thẩm Tiêu, học theo hình ảnh trong điện ảnh nhắm mắt lại, dang hai tay ra ôm chặt cổ anh.


Cảm giác này thực sự rất thoải mái nha.

Có một loại cảm giác tràn đầy phong phú, so với trước kia được chủ nhân ôm còn vui vẻ hơn.

Bả vai người đàn ông rất rộng, mặc áo sơ mi màu trắng nhìn trông cao gầy, cánh tay lại cực kỳ rất mạnh mà có lực, đủ để đem một tiểu cô nương ôm vào trong lòng giấu kín.

Đáy mắt anh nổi lên một tia gợn sóng khó có thể thấy rõ, chậm rãi đỡ lấy lưng nhỏ nhắn của Kỷ La.

Trong hô hấp chỉ có mùi xà phòng màu xanh lá cây nhàn nhạt trên người cô gái, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng phiêu phiêu trên gương mặt anh, mang đến cho anh một loại cảm xúc chưa từng có.

Phảng phất từ chỗ sâu trong thân thể truyền đến xao động khác thường —— đều không phải là xúc động giết chóc, cũng không phải dục vọng phá hoại do đói khát mang đến, chỉ là có điểm ngứa ngáy, dường như não bộ cảm thấy loại cảm giác này thực sự không tồi, liền thúc giục hai tay của anh ôm chặt một chút, càng chặt một chút.

Thẩm Tiêu đem Kỷ La ôm lên, hai nhỏ nhào tới rời khỏi mặt đất.

Kỷ La khoảng cách gần như vậy của Kỷ La chống lại đôi mắt đen nhánh dường như lạnh lẽo thấu xương kia, cổ không khỏi co rụt về phía sau, trái tim nhỏ bé bắt đầu đập thình thịch.

Cô nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi tự nhiên phát ra ở bên trong nội tâm, lại gần và nói: "Tay con thỏ ngắn ngủn, nếu có thích nhau, cũng chỉ có thể chạm vào một chút như vậy."
Nói xong, cô liền nhắm ngay vào đôi môi mỏng của người đàn ông, đầu nhỏ thò qua, dùng môi chính mình thoa đậm son môi dày đặc cho anh một cái thu nhỏ nhẹ nhàng.

"Anh cảm thấy thế nào." Kỷ La rất cẩn thận hỏi, "Cái nào tốt hơn?"
Thẩm Tiêu rũ mắt, lấy mu bàn tay lau khóe miệng một chút: "Đều được."
Kỷ La rất cao hứng.


Nắm lấy bả vai của người đàn ông, lại tiến lại gần.

Ba ba ba.

Hôn liên tiếp ba cái.

Trong ngôn ngữ thỏ, điều này có nghĩa là rất thích nó.

Tuy rằng trong cốt truyện mà hệ thống triển lãm cho cô xem, quái vật phản diện dùng phương thức rất hung tàn ăn rất nhiều người, nhưng Kỷ La hiện lại cảm thấy anh cũng không có đáng sợ như vậy, ngược lại so với người cô từng gặp ở hoàng cung lúc trước còn tốt hơn nhiều.

Ban đầu Thẩm Tiêu còn lấy tay lau son dính, nhưng con thỏ giống như có chút nghiện, liên tiếp hôn anh, cọ tất cả son lên mặt anh, anh đành phải yên từ bỏ lau chùi, mặc cho Kỷ La tùy ý để lại rất nhiều dấu ấn nhỏ trên khóe môi và gương mặt anh.

Chờ Kỷ La hôn đến mệt mỏi,anh mới đem cô buông xuống.

Quay lại cổng lớn của chung cư.

Kỷ La đang thỏa mãn nắm lấy bàn tay to của Thẩm Tiêu, bỗng nhiên, cô phát hiện phía trước có một tên quen mắt, vẫn luôn nhìn cô chằm chằm mà không chớp mắt.

Là ai tới đây?
Hệ thống hằng ngày nhắc nhở nói rõ rằng: "Hắn là anh của nữ chủ chính là người ngày đó đem cô từ khu D nhặt về đấy, còn nấu cho cô một chén mì thịt bò, trong sách hắn cũng coi như là vai phụ then chốt, các nhân vật chính cuối cùng đánh bại nhân vật phản diện không thiếu sự trợ giúp của anh ấy,cô nhớ kỹ."
Kỷ La ngẩn ngơ hồi lâu, chậm rãi hệ tiêu hoá tin tức được cung cấp.

Hắn đã nấu mì thịt bò cho cô, thế nhưng, hắn lại muốn bắt Thẩm Tiêu ra khỏi cô.

Vậy hắn rốt cuộc xem là người tốt hay là người xấu?
Thỏ thỏ khổ tư.


An Vũ nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ, liền nghênh đón đi tới, vừa định cùng Kỷ La lên tiếng chào hỏi, lại đột nhiên thấy Thẩm Tiêu khóe môi đỏ bừng.

Biểu tình của hắn không khỏi có chút cứng đờ.

Những người đã yêu đều có thể thấy những dấu vết này có nghĩa là gì.

Hắn miễn cưỡng hướng tới Kỷ La cười: "Thật ngại quá, không chào hỏi liền tới đây tìm em."
"Ồ......" Kỷ La không biết làm sao liền quặn ngón tay lại.

Cô đột nhiên ý thức được không thể để An Vũ thấy Thẩm Tiêu, chạy nhanh dang hai tay hai chân ra trình ra hình chữ to che ở trước người đàn ông, dùng sức nhắm mắt lại mắt: "Tôi không quen biết anh, anh đi."
An Vũ nhìn Kỷ La như thể chỉ cần mình không nhìn thấy Thẩm Tiêu, người khác hẳn là cũng không nhìn thấy trạng thái đà điểu, nhất thời có chút nghẹn lời.

Quả nhiên, người đàn ông này là Kỷ La lặng lẽ mang từ vùng cấm về.

Nếu không cô sẽ không đột ngột muốn đuổi hắn đi như vậy.

An Vũ không ngờ tới chính mình mới vừa lộ diện liền dò ra chi tiết của Kỷ La, tâm tình có chút phức tạp.

Lúc này, hắn cũng chỉ có thể diễn theo, ôn thanh cười nói: "Đây là bạn trai mới của em sao?"
Trước kia khi quen Kỷ La, An Vũ liền biết cô gái này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không thể nào biết tự ái,thay bạn trai so với thay quần áo còn chăm chỉ.

Hắn từng uyển chuyển tỏ vẻ quá hảo cảm với cô, lại bị một câu "Không tra thành thật" cự tuyệt.

Cho nên......!so với hắn, cô thà rằng lựa chọn ở bên nhau với quái vật một chỗ sao?.

Bình Luận (0)
Comment