Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 26


Cái gì mà đưa cô ấy về, cái gì mà để ý cô ấy từ lâu rồi, Bạch Dã nghe không nổi nữa.

Tuy rằng anh tiếp xúc với Phương Tố Y chưa nhiều, nhưng mà sự dịu dàng, dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu cùng giọng nói mềm mại của cô như có ma lực luôn khiến anh muốn đến gần cô hơn.

Anh biết mình quan tâm đến cô, đây hẳn là bước đệm cho tình yêu.
Trong lúc anh còn đang chờ đợi cơ hội thì ở đâu nhảy ra một người đàn ông, thật chướng mắt!
Bàn tay nắm vai Phương Tố Y của Bạch Dã siết mạnh làm cô hơi giật mình, ngẩng đầu lên liền trông thấy góc mặt nghiêng nghiêng tuấn tú mang theo lửa giận của anh.
Cứu tinh đã đến, Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm, gục đầu vào hõm cổ của Phương Tố Y.
Bạch Dã lên tiếng hỏi Lưu Tinh Hà:
“Cậu có biết cô ấy là gì của tôi không?”
“Tôi không biết.” Lưu Tinh Hà gãi gãi đầu.
Đám đông xung quanh đồng thời chửi một câu, mẹ, cái tên ngu ngốc.
Bạch Thiên gọi Phương Tố Y một tiếng “mẹ” rồi mà tên này bảo rằng không biết, thật hay giả vậy?
Phương Tố Y cũng dở khóc dở cười trước tình huống như thế, đồng thời ngượng ngùng vì cái ôm của Bạch Dã.

Anh nheo mắt nhìn Lưu Tinh Hà, sau khi xác định EQ hắn ta thật sự không tốt lắm liền giải thích:
“Cô ấy đã có tôi chăm sóc rồi, không cần cậu quan tâm.”
Bấy giờ, Lưu Tinh Hà mới sực tỉnh:
“Hai người là vợ chồng sao? Xin lỗi, tôi không biết cho nên mới…”
Hắn xấu hổ cúi đầu với hai người, sắc mặt Bạch Dã vẫn không tốt hơn chút nào.

Bàn tay đang đặt trên vai Phương Tố Y trượt xuống phần eo nhỏ, thể hiện chủ quyền một cách rõ rệt.
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô:
“Đi thôi, tôi đưa em với con về.”
Gần quá! Hơi thở nóng ấm mang theo mùi thơm đặc biệt của Bạch Dã thoảng qua chóp mũi làm Phương Tố Y đỏ hồng hai gò má, cả người cứng nhắc bước chậm theo anh.

Cô thậm chí quên mất chào tạm biệt cậu bạn thời tiểu học phía sau.
Bạch Dã vừa rồi nhờ cô diễn một chút nhưng mà đến mức này thì chẳng phải quá nhập tâm sao?
Cô gái ngơ ngác được anh dẫn ra xe, mở cửa nhét cô vào, sau đó vòng sang bên kia ngồi xuống.
Trên thân anh mặc tây trang tối màu, tay phải đeo đồng hồ mạ vàng, mu bàn tay trắng mịn hiện rõ gân xanh vì dùng sức.
Bạch Dã chậm chạp không khởi động xe làm Phương Tố Y cũng chẳng dám thở mạnh.
Anh đâu phải bạn trai thật của cô, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, cô giúp anh trông con trai mà thôi, lấy quyền gì ghen tuông chứ?
Bạch Dã xoa xoa mi tâm, lúc này mới lái xe đưa Phương Tố Y về, cả quá trình ấy chỉ có mình Bạch Thiên vui vẻ nói chuyện.

Thằng bé ngồi trên đùi Phương Tố Y, miệng không ngừng đóng mở:
“Mẹ xinh đẹp, mẹ đừng đi với người khác nha, con không muốn đâu.

Con chỉ muốn mẹ ở với con thôi.”
“Ngoan.” Phương Tố Y xoa xoa tóc cục cưng, khẽ mỉm cười.
Vừa mới xử lý xong một tên Vương Kính thì nhảy ra một Lưu Tinh Hà, trong lòng Bạch Dã bất giác dâng lên chút bất an.
Vẻ ngoài Phương Tố Y không phải quá xuất sắc nhưng những hành động, cử chỉ của cô đều mang theo mị lực rất lớn, đại đa số đàn ông sẽ thích kiểu phụ nữ như cô vậy.

Sau khi đưa Phương Tố Y về nhà, Bạch Dã lưu luyến một lát mới trở lại công ty để làm việc.
Bé con Bạch Thiên cùng Phương Tố Y ở nhà làm bánh ngọt, lúc đang nhào bột, điện thoại cô rung lên.
Nhìn thấy số trên đó, cô mím mím môi rồi tháo bao tay ra, dặn dò Bạch Thiên:
“Con chờ ở đây một lát nhé.”
“Vâng ạ.”
Phương Tố Y đi thẳng ra ngoài, cách xa thằng bé rồi mới ấn nút nghe.

Cô dựa lưng vào tường, có chút mệt mỏi hỏi:
“Có chuyện gì không ạ?”
Giọng một người đàn ông trung niên đầy tức giận vang lên bên kia đầu dây:
“Mày chia tay với Vương Kính rồi à?”
“Ba…”
“Ai cho mày làm thế hả?”
Ông không cho Phương Tố Y cơ hội giải thích mà trực tiếp quát to chặn ngang lời cô, thậm chí ông còn chẳng tìm hiểu xem lý do bọn họ chia tay là gì.

Vương Kính đã dùng hành động ghê tởm muốn hại cô, ông ấy không biết, có lẽ biết rồi cũng chẳng quan tâm.
“Con cảm thấy không hợp với anh ta.” Phương Tố Y hơi nghẹn ngào.
Gia đình Phương Tố Y khá phức tạp, cha mẹ đều thất nghiệp, tính tình của họ cũng không tốt lắm.


Đây là lý do bình thường cô không chủ động tìm họ nói chuyện, vì mỗi lần như vậy đều nghe được vài thứ chẳng hay ho gì.
Khi biết cô yêu đương với Vương Kính - một người có gia cảnh khá giả thì đã hết lời ủng hộ, muốn bám víu vào tên này.

Không biết họ nghe chuyện cô chia tay bạn trai từ ai, lập tức tìm cô làm cho ra lẽ.
“Tao không cần biết lý do, mày mau xin lỗi, quay lại với Vương Kính nhanh lên!”
“Ba! Anh ta suýt chút nữa đã cưỡng bức con rồi ba có biết không hả?”
“Mày nói gì?”
Phương Tố Y đau lòng nhưng không thể hiện ra, cắn cắn môi, cô nói:
“Anh ta muốn…”
“Nó là đàn ông, có ham muốn cũng bình thường thôi.”
Cả người Phương Tố Y chấn động, hoàn toàn không tin vào tai mình.

Việc đầu tiên mà ông ấy làm không phải an ủi cô con gái vừa suýt gặp chuyện như cô, lại mở lời bênh vực kẻ đầu sỏ là Vương Kính?.

Bình Luận (0)
Comment