Edit: LươnBeta: Maria–13.
Phong Văn Tu uy hiếp tôi, nếu như tôi dám đến buổi họp lớp sẽ trừ lương của tôi.
Tôi hơi do dự, ngập ngừng hỏi anh: “Sẽ trừ bao nhiêu?”
Phong Văn Tu im lặng một lúc, do dự nói: “Năm mươi tệ?”
Tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ năm mươi tệ?
Tôi đang nghi có phải mình nghe nhầm hay không.
Phong Văn Tu cau mày khi thấy tôi không đáp lại, trịnh trọng nói: “Ít nhất cũng phải trừ ba mươi tệ, không thể ít hơn.”
Tí thì tôi bật cười rồi.
Đối với mức lương một triệu tệ thì ba mươi tệ chả là cái gì hết!
Tôi nói luôn với anh là anh thích thì cứ trừ đi!
Thậm chí tôi còn cảm thấy, giờ phút này Phong Văn Tu còn đáng yêu hơn Tiểu Trạch.
14.
Ngày họp lớp, tôi cố ý trang điểm đẹp một chút.
Thấy đã năm giờ chiều, tôi vội vàng ra cửa nhưng Phong Văn Tu lại đột nhiên đẩy con đến trước mặt tôi.
“Hôm nay người làm đều có việc nghỉ phép cả rồi, quản gia thì về nhà cũ. Tối nay tôi còn có một buổi tiệc rượu, cô trông con đi.”
Nói xong anh chạy mất tích luôn, hoàn toàn không cho tôi cơ hội ngăn anh lại.
Tôi ngơ ra.
Phong Văn Tu thâm thật đấy.
Dẫn theo đứa con trai năm tuổi đi họp lớp, chắc chắn bạn bè sẽ nghĩ tôi vừa tốt nghiệp đã kết hôn rồi!
15.
Tôi đến một khách sạn xa hoa và sang trọng.
Một nhóm người vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi dắt theo Phong Tiểu Trạch đi vào.
“Triệu Mông Mông, con trai cậu đã lớn đến thế rồi á?”
“Không ngờ nha, người có tiền đồ rộng mở nhất lớp ta – Triệu Mông Mông đánh cho tất cả những chàng trai theo đuổi mình phải sợ lại là người đầu tiên kết hôn.”
“Đúng đó, bảo sao sắc mặt cậu ấy vàng như người luống tuổi có chồng vậy. Không biết chừng còn không học đại học về làm bà nội trợ nhỉ?”
Người nói khó nghe đó là cô gái tóc xoăn trang điểm lòe loẹt tên Vương San San.
Hồi cấp ba cô ta đã luôn hận tôi vì chàng trai cô ta thích tỏ tình với tôi.
Tôi phớt lờ cô ta.
Nhưng trong bữa tiệc, cô ta lại thỉnh thoảng khoe khoang với tôi.
“Ai ya, cái túi hơn một triệu tệ của tớ tí thì bị làm bẩn rồi, đây là do chồng tớ lúc đi nước ngoài làm việc mua về cho tớ đó, anh ấy còn nói, tối hôm nay anh ấy mời, mọi người cứ tự nhiên ăn uống!”
“Mông Mông, nhất là cậu đó, sao túi của cậu nhìn như là hàng pha kè không đến một hai trăm tệ thế?”
“Mông Mông, nhìn cậu gầy đi không ít, ăn nhiều một chút đi. Ngày ngày ở nhà trông con giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đã mệt và gầy đi nhiều rồi. Chồng cậu cũng thật là, sao không biết thuê cho cậu vài bảo mẫu nhỉ?”
“ Mông Mông, cậu…”
Vương San San lải nhải mãi không thôi.
Bạn tôi đã cú lên bóc phốt cô ta trong điện thoại tôi, nói rằng Vương San San là kẻ thứ ba thích cặp người giàu, lại còn không biết ngại đi khoe khoang.
Tôi cũng suýt không kiềm được nắm đấm muốn hỏi thăm cái mồm liến thoắng của cô ta.
May thay, một người phục vụ bất ngờ bưng rượu vào.
“Làm phiền một chút, đây là Lafite của các vị, ba triệu một bình, mỗi bàn một bình, tổng cộng ba bình.”
Nghe thấy thế Vương San San bị dọa đột nhiên biến sắc: “Ba…ba triệu một bình á?!”
Cô ta tức giận, đột nhiên đứng lên mắng xối xả: “Là ai gọi vậy? Cố ý à? Mấy người cũng nên biết điều một tí chứ, chồng tôi đồng ý thanh toán nhưng cũng đâu phải loại coi tiền như rác, trả lại nhanh cho tôi.”
Phục vụ hơi khó xử: “Nhưng đã khui hết ra rồi, chỉ có thể giữ, không thể trả…”
Bạn tôi thấy không khí trên bàn căng thẳng, không nhịn được nói lại Vương San San: “Không phải lúc nãy cậu nói có thể gọi tự nhiên à, không khao nổi nữa rồi à?”
Như tìm được kẻ chủ mưu, Vương San San chỉ vào tôi quát: ”Được lắm! Triệu Mông Mông, là cô giở trò đúng không? Cô gọi thì cô tự đi mà trả tiền!”
Cạn lời thật sự, tôi chưa kịp nói lời nào thì bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm và dễ nghe vang lên từ phía cửa.
“Rượu là Mông Mông nhà tôi mời mọi người.”
16.
Theo sau tiếng nói đó là một Phong Văn Tu đẹp trai ăn mặc sang trọng đi vào.
Đôi chân dài cùng đôi giày da bóng loáng, từ từ tiến về phía tôi trước ánh mắt kinh ngạc của đám đông.
Phong Văn Tu choàng tay lên vai tôi như thể đang ôm tôi, sau đó quay sang nói với tất cả những người đang có mặt: “Những năm này nhờ có mọi người chăm sóc Mông Mông, rượu này mọi người uống thoải mái, bữa cơm hôm nay tôi mời.”
Cả đám chết lặng nhìn về phía tôi.
Bạn tốt của tôi tí thì hét lên.
“Anh, anh chính là chồng của Mông Mông?”
Phong Văn Tu không phủ nhận.
Một bạn nam học cùng lớp cấp hai và cấp ba với tôi đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nói với Phong Văn Tu.
“Cậu, cậu có phải là Khúc Văn Tu không?! Cậu béo lớp 9 chuyển trường chuyển vào lớp tôi đó?”
Cậu ta vừa dứt lời, tôi cảm giác cơ thể Phong Văn Tu cứng lại.
Anh liếc tôi một cái.
Tôi còn kinh ngạc hơn bất kỳ ai, nhìn về phía Phong Văn Tu.
Anh là Khúc Văn Tu?
Sao có thể chứ!
Khúc Văn Tu là tên béo ngốc nghếch nhiều tiền dễ ức hiếp chuyển trường năm lớp 9. Nếu không phải tình cờ ngồi cùng bàn với tôi, không có tôi bảo vệ thì cậu ta đã bị bắt nạt rồi.
Hơn nữa hồi trước trông trắng trẻo mập mạp, còn lùn hơn cả tôi nữa sao giờ đã biến thành anh đẹp trai cao ráo rồi?!
Vương San San không nhịn được bắt đầu cạnh khóe: “Hóa ra chồng của Triệu Mông Mông hồi trước là một tên béo ú à?”
Vừa nói dứt câu đã có người quở trách.
“Vương San San, cậu ăn nói cho cẩn thận vào! Tớ nhớ thì chồng cậu chỉ là một quản lý của Khúc thị thôi đúng không? Mẹ của tổng giám đốc Phong cũng chính là anh Phong Văn Tu đây là thiên kim của nhà họ Khúc đứng đầu ngành kinh doanh ở đất Hải Thị này, bố của cậu ấy là Phong Mân – ông trùm ngành internet. Tổng giám đốc Phong tuổi trẻ tài cao, còn trẻ đã sáng lập công ty trị giá cả chục tỷ!”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, không ai ngờ thân thế của Phong Văn Tu lại khủng đến vậy.
Vương San San ngây người.
Tôi cũng vô cùng choáng váng.
“Bố, cuối cùng bố cũng đã đến đón con và mẹ rồi.”
Phong Tiểu Trạch yên lặng nãy giờ đột nhiên bi bô lên tiếng.
Nhóc xuống khỏi ghế, chỉ vào Vương San San nói: “Bố ơi, bác gái này ồn ào thật đấy, đeo cái túi giả bốc lên mùi chất lượng kém làm con không ăn được gì hết.”
Bác gái?
Túi giả?
Tí thì tôi đã cười ra tiếng.
Phong Văn Tu dắt tay tôi, dịu dàng nói: “Mình về nhà thôi.”
Lòng tôi như có gì thứ đó cào nhẹ vào.
Chút sức lực đó của Phong Văn Tu vốn dĩ không làm tôi di chuyển được, tôi tự động nhấc chân, rời đi cùng anh.
17.
Trở lại biệt thự, tôi bất ngờ đẩy anh lên ghế sofa, nhìn từ trên cao xuống gặng hỏi.
“Sao anh lại ở khách sạn kia?”
Ánh mắt của Phong Văn Tu hơi thất thần.
“Tiệc rượu vừa hay ở đó.”
Tôi hơi nghi ngờ, tiếp tục hỏi: “Anh thật sự là tên khốn Khúc Văn Tu vừa tốt nghiệp cấp hai xong là biến mất dạng đó?!”
Phong Văn Tu lắc đầu.
“Không phải biến mất dạng mà là xuất ngoại. Là em không liên lạc với anh mà thôi.”
Tôi chợt nhớ ra, sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi thường xuyên đi khắp nơi bận rộn thi đấu.
Sau khi dọn nhà mấy lần, tôi đã quẳng anh ra sau đầu rồi.
Tôi điên cuồng nhìn khắp người anh vẫn không thể thấy được bóng dáng của Khúc Béo Ú.
“Chậc chậc, đúng là “trai 18 thay đổi khôn lường” ha! Anh giỏi thật đấy, có phải anh đã sớm nhận ra tôi rồi đúng không? Ấy thế mà anh lại cố ý giấu diếm. Anh tưởng giờ anh làm sếp tôi thì tôi không dám đánh anh à?”
Phong Văn Tu nhíu mày.
“Đánh thử xem, mười nghìn tệ tiền lương.”
Tôi lập tức khen anh.
“Phong Văn Tu anh phong độ hiên ngang, đẹp trai phóng khoáng, nhân tài xuất chúng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ai dám động đến anh, tôi là người đầu tiên phản đối!”
Phong Văn Tu cười khẽ một cái, giây phút đó tựa như băng tuyết tan chảy.
Lần đầu tiên tôi thấy, một người đàn ông cười lên có thể đẹp đến vậy, tí thì chói mù mắt tôi rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh.
“Tôi đẹp trai không?”
Giọng nói của Phong Văn Tu làm tôi sực tỉnh.
Tôi ngẩn người, mặt đỏ bừng lên, vội vàng kiếm cớ chạy lên tầng.
18.
Cũng không biết làm sao, sau khi biết Phong Văn Tu là Khúc Văn Tu nhờ buổi họp lớp đêm đó thì lúc ngồi chờ anh làm việc trong văn phòng làm tôi cứ thấy ngại ngại sao đó.
Thỉnh thoảng tôi sẽ lén lút nhìn anh, thấy anh định ngẩng đầu tôi lại tránh đi.
Thật sự là tôi không dám đối mặt với anh.
Lúc nghe thấy tiếng cười khẽ êm tai của anh, hay lúc nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên lại làm mặt tôi hơi đỏ.
Lạ lùng thật.
Vì để tránh suy nghĩ lung tung, tôi còn download cả chú đại bi về điện thoại để thanh tẩy tâm hồn.
Hôm nay, tôi vừa đi ra cổng công ty với Phong Văn Tu thì thấy một ông chú phát tướng tầm 40-50 tuổi lo lắng kéo Vương San San tiến đến.
“Tổng giám đốc Phong! Phu nhân tổng giám đốc Phong! Chúng tôi sai rồi, xin đừng sa thải tôi, tôi đã làm ở công ty hai mấy ba chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao mà!”
Ông chú mập nói xong thì quay sang tát thẳng vào mặt Vương San San.
“Con khốn này, mày xin lỗi phu nhân và tổng giám đốc Phong ngay!”
Tiếng tát giòn giã vang lên khiến tôi nhíu mày.
Vương San San có vẻ khá chật vật, cô ta nắm chặt chiếc túi trong tay, chiếc túi này khác hẳn hôm họp lớp.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ không cam lòng, khép nép xin lỗi chúng tôi.
“Tổng giám đốc Phong, Mông Mông, là tớ có mắt như mù, tớ cầu xin hai người, tha thứ cho chồng tớ đi!”
Tôi rất khó hiểu.
Phong Văn Tu vẫn không thể hiện cảm xúc gì: “Mẹ tôi sa thải ông là vì ông ăn tiền hoa hồng mà lại dùng vật liệu kém chất lượng, tạo thành mối nguy hiểm tiềm ẩn cao. Công ty vì “Mất bò mới lo làm chuồng” dẫn đến tổn thất nặng nề. Công ty chưa kiện ông cũng đã là hết tình hết nghĩa rồi!”
Nói xong, anh dẫn tôi đi thẳng, định đi xe về nhà như mọi khi.
“Cái gì mà hết tình hết nghĩa, Triệu Mông Mông, mày làm chồng tao mất hết tài sản, rõ ràng là muốn giết tao! Mày đã bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa!”
Tôi vừa quay đầu lại thì thấy Vương San San cầm dao đâm về phía tôi.
Tôi đang định tung cước đá văng cô ta đi thì bỗng nhiên Phong Văn Tu chắn trước mặt tôi.
Tôi chưa kịp bàng hoàng trước hành động của anh thì đã vội ôm lấy eo anh nhấc chân lên.
Tôi xoay người một cái, đúng lúc đá bay con dao trong tay Vương San San vừa mới lao tới, cả tay của Vương San San cũng nát theo luôn.
Hết chương 03!