Còn Tựa Âm Thanh Trong Cơn Say Năm Ấy

Chương 17


Editor: Goblin
—Tiểu đội bị địch tập kích bắt giữ đã trở về!!!
Tin tức này nhanh như chớp lan truyền khắp quân doanh Đại Thiệu.
Dẫu sao Phùng Uy cũng là quan liêu trong kinh với Sở Tỷ, vậy nên vừa hay tin Phùng Uy là người đầu tiên chạy đến tìm Sở Tỷ.
“Sở đại nhân!” Phùng Uy xốc cửa lều vải lên thì thấy Sở Tỷ đang tựa lưng vào ghế, tay cầm chén trà nóng, cẩn thận hớp một ngụm.
“Phùng Uy!” Đây là người quen đầu tiên Sở Tỷ gặp lại sau nhiều tháng bị bắt giữ, dưới tâm tình kích động gọi cả họ lẫn tên Phùng Uy, mãi tận lúc này hắn mới chân thật xác nhận – hắn về rồi! Về tới doanh trại Đại Thiệu!
“Sở đại nhân....” Phùng Uy xúc động nhìn Sở Tỷ, trông người trước mặt phong trần mệt mỏi, rõ ràng gầy đi rất nhiều nhưng cũng may tinh thần vẫn còn khá tốt, “Ngươi.....!chịu khổ rồi....!đừng trách huynh đệ không đi cứu ngươi....!chúng ta cũng vì....”
“Phùng tướng quân sao lại nói vậy.” Sở Tỷ nhanh chóng khoát tay, mời Phùng Uy ngồi, “Trong tình cảnh đó, đổi thành ta cũng sẽ làm thế.

Mọi người không đi cứu ta mới là lựa chọn sáng suốt.”
“Sở đại nhân.” Trong lúc cả hai trò chuyện cửa lều vải lại bị xốc lên lần nữa, Triệu Phái Thanh cũng sốt ruột không kém Phùng Uy là bao, nhanh chân bước vào.
“Triệu tướng quân.....” Sở Tỷ nhìn thấy người đến là Triệu Phái Thanh liền kích động đứng dậy.
“Ngươi cứ ngồi đi.” Triệu Phái Thanh vội đè Sở Tỷ về ghế.
“Triệu tướng quân, Sở đại nhân lần này quả thật là trở về từ cõi chết.” Phùng Uy cảm khái.
“Cực khổ ngươi rồi Sở Tỷ.” Triệu Phái Thanh không xốc nổi như Phùng Uy, hắn đánh giá Sở Tỷ một lúc, do dự mãi rốt cuộc mở miệng: “Du Chi...!Sao ngươi trốn được khỏi đấy?”

Cánh tay bưng chén trà của Sở Tỷ sượng ngắc.
“Triệu đại ca....” Tuy Sở Tỷ hiểu những hoài nghi lẫn không tín nhiệm của Triệu Phái Thanh hoàn toàn có sơ sở, chỉ là một người đã từng không ngần ngại tin tưởng mình, hiện tại lại bắt đầu nghi ngờ mình, trong lòng hắn nhiều ít cũng khó chịu.
“Haizzz, Du Chi à...” Triệu Phái Thanh sầu não cởi mũ quan trên đầu xuống, vò tóc: “Ngươi....!phải thông cảm cho đại ca.

Ta....” Triệu Phái Thanh trấn thủ biên quan mấy năm, mọi điều cẩn thận là phương châm đã ăn vào xương tủy hắn, Sở Tỷ đột nhiên có thể thoát khỏi hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc quả thật diệu kì vô cùng, cuộc chiến này không giống kiểu đấu đá nơi triều đình, mà nó liên quan đến ngoại địch, dù quan hệ giữa Triệu Phái Thanh và Sở Tỷ có thân thiết tới mấy, hắn cũng phải cực kỳ cẩn trọng.
Phùng Uy ngồi cạnh nghe xong đối thoại của cả hai thì nhanh chóng tỉnh táo lại, “Triệu tướng quân! Ngài...!ý ngài là gì! Sở đại nhân vất vả lắm mới thoát thân được, ngài còn hoài nghi hắn!!!”
“Phùng Uy.” Sở Tỷ không ngờ người chẳng thân thiết mấy như Phùng Uy lại có thể không chút vướng mắc tin tưởng mình, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng hắn nhanh chóng điều tiết cảm xúc của mình lại, “Triệu tướng quân...!nói đúng, cẩn thẩn không bao giờ là thừa.”
Sở Tỷ đặt chén trà xuống, kể lại chi tiết chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bị bắt làm tù binh, thỉnh thoảng Triệu Phái Thanh có đặt vài câu hỏi, Sở Tỷ cũng trả lời đâu ra đấy.

Sau một vòng kẻ hỏi người đáp, vẻ mặt Triệu Phái Thanh từ từ hòa hoãn lại.
“Ngươi nói trước khi bỏ trốn đã đâm Tô Hách Ba Khổng một nhát?” Triệu Phái Thanh nghe kể quá trình chạy trốn chấn động đêm qua, đặc biệt chú ý đến tình hình của Tô Hách Ba Khổng.
“Phải, nhưng không nghiêm trọng lắm.” Sở Tỷ gật đầu, “May mà có người đến tiếp ứng, ta mới thuận lợi chạy thoát.”
Triệu Phái Thanh trầm ngâm vài giây, hỏi: “Còn một điểm ta không hiểu...!Tô Hách Ba Khổng giam ngươi ở đâu? Theo lý gã ta không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết mới phải.

Đừng trách đại ca không tin ngươi, nhưng thành thật mà nói, ta thấy ngươi không hề bị gì hết.....”
Sở Tỷ nhất thời nghẹn lời, chuyện bị Tô Hách Ba Khổng làm nhục làm sao hắn mở lời được, huống hồ còn cùng địch nhân sớm chiều chung chăn gối.


Triệu Phái Thanh nhìn vẻ lúng túng trên mặt Sở Tỷ biết ngay Sở Tỷ còn điều giấu diếm, toan hỏi tiếp thì có bính lính ngoài lều đến bẩm báo: “Bẩm tướng quân — sứ giả Tác-ta đến cầu kiến!”
Ba người trong lều đều kinh ngạc.
Sứ giả Tác-ta đến đây làm gì?
Triệu Phái Thanh nghi hoặc nhìn Sở Tỷ, đầu Sở Tỷ theo phản xạ có điều kiện hiện lên gương mặt đầy dã tính của Tô Hách Ba Khổng, hắn cúi mặt toan lấy chén trà uống một ngụm ổn định tâm tình, nào ngờ sẩy tay làm chén trà rơi xuống đất.
“Xoảng —” Âm thanh đổ vỡ dù nhỏ nhưng ở trong căn lều rộng lớn yên tĩnh lại bị khuếch đại gấp bội, Triệu Phái Thanh càng thêm khẳng định Sở Tỷ có chuyện lấp liếm.

Hắn sai người vào dọn dẹp mảnh vỡ rồi hạ lệnh với người lính đến báo tin: “Mời sứ giả Tác-ta vào.”
Kế tiếp Triệu Phái Thanh ngồi lên vị trí chủ vị, đưa mắt quan sát Sở Tỷ.
Sở Tỷ cúi đầu nhìn chỗ mảnh vỡ vừa được thu dọn, không lên tiếng.
Phùng Uy không hiểu sự im lặng của cả hai là gì, chỉ cảm thấy bầu không khí có chỗ là lạ, quyết định không hỏi nhiều.
“Sứ giả Tác-ta – Ba Âm tham kiến các vị tướng quân.”
Ba Âm chỉ hơi khom mình cho có lệ, nhưng Phùng Uy lẫn Triệu Phái Thanh cũng không tiện bắt bẻ, dù gì Đại Thiệu hiện là bên bị động, bọn họ lấy gì ra oai với người ta?
“Sở đại nhân vẫn khỏe chứ.” Ba Âm siết tay lại thành nắm đấm đặt lên ngực hành lễ với Sở Tỷ, “Thủ lĩnh bảo ta gửi lời hỏi thăm đến ngài, còn nói cảm ơn món quà ngài tặng ngài ấy.”
“Hồ ngôn! Ta tặng hắn cái gì?!” Sở Tỷ không ngờ Tô Hách Ba Khổng lại chơi chiêu này, Triệu Phái Thanh còn đang nghi ngờ hắn, Ba Âm lại hành xử với hắn khác hai người kia, chẳng phải đang chứng thật giữa hắn và Tác-ta có điều mờ ám?!!
“Sở đại nhân không nhớ thật ư....!thế thì thôi vậy.” Ba Âm cũng không tranh luận với Sở Tỷ, hời hợt cho nó vào quá khứ.

Song, càng vậy càng khiến người khác sinh nghi.
Sở Tỷ có nỗi oan khó giải bày, môi mấp máy nhưng chẳng biết giải thích thế nào, trời sinh hắn thông minh nhưng không có nghĩa hắn am hiểu minh tranh ám đấu với người khác, lúc trước đã ăn không ít thiệt thòi, giờ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
“Không biết sứ giả Tác-ta đến có chuyện gì?” Triệu Phái Thanh không để mất quá nhiều thời gian trên vấn đề này, trực tiếp hỏi thẳng Ba Âm.
Ba Âm đáp: “Tiểu nhân theo lệnh thủ lĩnh Tô Hách Ba Khổng đến để nghị hòa.”
Nghị hòa?!!!
Sao có thể?!!
Ngoài mặt Triệu Phái Thanh không lộ biểu cảm gì, nhưng nội tâm đã không ngừng vang còi báo động.

Tác-ta thắng là chuyện đã định, sao lại nghị hòa?
“Tại hạ không hiểu.....”
“Tướng quân, ngài không cần hiểu.

Hòa, hay chiến?” Ba Âm cắt ngang câu hỏi của Triệu Phái Thanh, hành động này cực kỳ khiếm nhã, nhưng Triệu Phái Thanh lại không thể cả giận bỏ đi được.
Quốc gia quan trọng, tự tôn của hắn có đáng gì?
“Vấn đề này...!ta không thể làm chủ, chờ ý chỉ của bệ hạ...!lại quyết định, được không?” Triệu Phái Thanh tạm gác cái tôi bản thân thương lượng với Ba Âm.
Ba Âm gật đầu: “Được, cho các vị bảy ngày.”
Triệu Phái Thanh nói: “Không thành vấn đề, vậy trong lúc chờ đợi kính mời sứ giả ở lại đại doanh chúng ta nghỉ ngơi.”
Ba Âm nói: “Xem ra Triệu tướng quân vẫn nghi ngờ thành ý của chúng ta...!không sao, ở lại thì ở lại, vừa lúc để ta có cơ hội mở mang về quân doanh Thiệu Quốc của các vị.”

Dứt lời còn liếc mắt nhìn Sở Tỷ đầy ẩn ý, Sở Tỷ lạnh lùng ngoảnh mặt đi, vờ như không thấy.
Triệu Phái Thanh nhanh chóng sai người đưa Ba Âm đến nơi đã an bài, sau đó quay sang nói với Sở Tỷ: “Sở Tỷ, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.”
“Triệu tướng quân....” Sở Tỷ tiến lên hai bước, nói: “Ngươi đừng nghe tên Ba Âm kia nói bậy, ta với thủ lĩnh Tác-ta như nước với lửa, gã suýt nữa lấy mạng ta, sao ta có thể tặng quà lấy lòng hắn được?”
Triệu Phái Thanh ngẫm lại cảnh tra tấn hôm ấy mà rùng mình, không khỏi thả lỏng cảnh giác, đúng lúc này Phùng Uy nãy giờ im lìm bỗng lên tiếng: “Sở đại nhân biết gã sứ giả đó à? Vừa rồi ta thấy ngươi gọi tên gã.”
“Ừm...!biết đôi chút.” Sở Tỷ giải thích, “Hắn là người Tô Hách Ba Khổng rất tín nhiệm, là trợ thủ của Tô Hách Ba Khổng ở Tác-ta.”
“Nếu vậy...” Triệu Phái Thanh trầm tư, “Tác-ta chịu để một người trọng yếu như thế đến đây, hẳn là thật lòng muốn hòa.”
“Bên ấy không hòa cũng không được.” Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu Sở Tỷ, “Phỏng chừng hiện tại phía Tác-ta sắp nội chiến rồi.”
“Nội chiến?” Phùng Uy lẫn Triệu Phái Thanh không hẹn đồng thanh hỏi lại.
“Ta cũng vừa nghĩ tới thôi...” Sở Tỷ phân tích suy nghĩ của mình rồi khẳng định: “Tác-ta xảy ra nội chiến.”
“Sao ngươi quả quyết như vậy?” Triệu Phái Thanh nhanh chóng đặt câu hỏi.
Sở Tỷ thuật lại mâu thuẫn nội bộ của người Tác-ta mà Mạnh Ân cho hắn trước đó, kết hợp với suy đoán bản thân, nói: “Sợ là Tô Hách Ba Khổng và Lâm Đan Hãn đã trở mặt nhau, giờ tiếp tục khai chiến với Đại Thiệu sẽ phải phân chia binh lực, bọn họ không dại như vậy.”
“Nói vậy...” Triệu Phái Thanh mừng thầm trong bụng, “Đây là thời cơ tốt...”
“Không được.” Sở Tỷ biết rõ ý định của Triệu Phái Thanh, “Ba tháng ròng phe ta đã tổn thất nghiêm trọng, lương thảo eo hẹp, đánh tiếp chúng ta cũng không được lợi bao nhiêu.”
“Nhưng...!cứ để cơ hội qua vậy thôi ư?” Lời Sở Tỷ nói Triệu Phái Thanh hiểu cả, song vẫn có chút không cam.
“Chỉ có thể vậy thôi....” Ngoài ra, năm tòa thành bị chiếm lĩnh cũng là nỗi canh cánh trong lòng hắn, Tác-ta nội loạn là cơ hội ngàn năm một thuở, đáng tiếc đánh trận còn cần thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu cứ mù quáng tiến đánh, thật sự chẳng thu được gì.
Ba người mãi mê mật đàm trong lều, bất tri bất giác trời cũng nhá nhem tối, mãi khi người hầu cầm đèn bước vào, bọn họ mới phát hiện thời gian đã không còn sớm.
“Hôm nay tới đây thôi.” Triệu Phái Thanh đặt chén trà xuống bàn, nói: “Hai người về nghỉ ngơi sớm đi, ta tranh thủ viết thư cho bệ hạ.”.

Bình Luận (0)
Comment