Còn Tựa Âm Thanh Trong Cơn Say Năm Ấy

Chương 21


EDITOR: GOBLIN

Một câu không đầu không đuôi, nhưng lạ là Sở Tỷ lại hiểu.
“Ngoan ngoãn chờ ở Tần phủ.” Hiếm khi Sở Tỷ không có lên tiếng phản bác mình, giọng điệu Tô Hách Ba Khổng càng thêm dịu dàng, “Ta sẽ không hại em.”
“Tô Hách Ba Khổng, đồng ý với ta.” Sở Tỷ tự biết mình hiện tại không có năng lực chống lại Tô Hách Ba Khổng, chỉ có thể khuất phục, “Dù thế nào, ngươi cũng phải bảo toàn hoàng thất Đại Thiệu.

Ta, mặc ngươi xử trí.”
“....” Tô Hách Ba Khổng không muốn nói mãi vấn đề này, thở dài: “Hiện tại chưa thể nói với em được, nhưng ta hứa với em sẽ bảo toàn hoàng thất Đại Thiệu.”
Sở Tỷ nhìn sâu vào mắt y một lúc, rốt cục yên lòng.
Ngày đại điển sắc phong.
Thiệu Cảnh không chút cảm xúc nghe lễ quan đọc chiếu thư vừa dài vừa tối nghĩa, từ đầu chí cuối không nhìn ra được vui buồn.

Trương Thịnh Đức đứng cạnh hầu hạ, trông cũng dè dặt hơn mọi khi.

Mặc dù là lễ sắc phong, ấy mà trên mặt đại thần lẫn hoàng thượng đều không có gì là vui mừng, chỉ có từng đợt sóng ngầm cuộn trào được che giấu dưới lớp vỏ phồn hoa náo nhiệt.
Đúng lúc này, biến cố nảy sinh.
Những thị vệ và tùy tùng hộ tống hoàng hậu bất ngờ rút đao, khiến đám cung nhân còn chìm trong vui mừng sợ chết khiếp.

Toàn bộ cấm cung bỗng chốc loạn cào cào, các đại thần đã sớm són ra quần nhao nhao theo Thiệu Cảnh và người hầu thiếp thân chạy vào nội điện, đóng chặt của điện.

Thế nhưng âm thanh gào khóc từ ngoài vẫn truyền vào trong, quấy nhiễu bên tai.
Song, chưa đến vài phút cửa điện đã bị công phá, kéo theo một nhóm người tràn vào.

Tần Trung Hải mặc áo giáp cầm đầu bước lên trước, châm biếm nhìn Thiệu Cảnh: “Hoàng thượng.”
“Tần Thừa.” Thiệu Cảnh chẳng may mảy hoảng loạn, trái ngược với đám đại thần đã sớm mềm người ngã oặt trên đất.
Hắn bình tĩnh nhìn Tần Trung Hải, “Vì sao ngươi làm vậy?”
“Vì sao?” Tần Trung Hải rút bội kiếm đeo bên hông, đến gần Thiệu Cảnh: “Ta và ngươi đều biết rõ kia mà, sao không thẳng thắn với nhau chứ?”
“A? Thẳng thắn gì cơ?”
“Ngươi ngoan ngoãn viết chiếu thư thoái vị đi, lão phu sẽ niệm tình tha ngươi một mạng.

Tuy không thể làm hoàng đế nữa, nhưng nửa đời sau vẫn có thể cơm no áo ấm.”
“Nếu trẫm không viết thì sao?”
“Không viết? Ha ha, vậy chớ trách lão phu...”
“Ây ya, Tần đại nhân, sao đông vui vậy mà không báo tại hạ một tiếng thế?” Ngay lúc đôi bên giương cung bạt kiếm, ai nấy đều hận bản thân không thể biến thành người tí hon, nhưng có người lại không thích thế, phải khiến tất cả mọi người dồn ánh mắt vào mình mới chịu cơ.
“Tần đại nhân vậy là sai sót lắm đó.” Ba Âm hoàn toàn lơ đẹp bầu không khí quái dị trong này, thân thiết trò chuyện với Tần Trung Hải tựa như đôi bạn chí cốt.
“Tô Hách Ba Khổng điện hạ, Ba Âm điện hạ.” Tần Trung Hải chắp tay chào, “Ngày quan trọng thế này, sao ta có thể quên hai vị khách quý chứ.”
Nói đoạn, lão chợt phất tay ra hiệu cho thị vệ.
“Tất nhiên, lão phu cũng không quên một người...”
Tô Hách Ba Khổng và Ba Âm quay sang nhìn nhau, các vị đại thần đang run lẩy bẩy cũng không quên rướn cổ lên nhìn, thấy một người bị dây thừng trói chặt, miệng nhét khăn bị áp giải lên, rõ ràng là Sở Tỷ Sở đại nhân đã cáo ốm mấy ngày nay!
“Tần Thừa, khi ấy chúng ta đã thỏa thuận, phải bảo đảm an toàn cho Sở Tỷ.” Vẻ mặt Ba Âm đanh lại, “Ngài làm vậy là ý gì?”
“Ba Âm điện hạ hiểu lầm lão phu rồi.” Tần Trung Hải ung dung đáp: “Hôm nay là ngày vui toàn Đại Thiệu, đơn nhiên quan lại phải có mặt đầy đủ rồi.

Nếu không ngày vui thế này mà vắng một người, thì thiếu sót lắm.

Lão phu cũng là cân nhắc vấn đề này, mới mang Sở đại nhân theo cùng thôi.


Hai vị sẽ không để bụng chứ.”
Con cáo già Tần Trung Hải!!
Ba Âm giận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa mỉm cười: “Tất nhiên rồi, đã vậy...” nói rồi toan đưa tay muốn kéo Sở Tỷ về phía mình, nhưng bị Tần Trung Hải chặn lại.
“Khoan đã.” Tần Trung Hải ngăn cánh tay của Ba Âm, không chú ý rằng Tô Hách Ba Khổng nãy giờ vẫn im lặng đã di chuyển đến cạnh Sở Tỷ, lấy miếng vải trong miệng hắn ra.

Thị vệ áp giải Sở Tỷ thấy Tần Trung Hải không phản ứng, nên không ngăn cản.

Tô Hách Ba Khổng nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai!!” Vừa tờ mờ sáng Sở Tỷ đã bị người trói gô, nhét khăn ném vào xó, trong khi hai chân còn tê rần do máu không lưu thông thì bị lôi tới đây, hắn sắp phát điên cái cảnh bị quăng qua quăng lại này rồi, không nhịn được mắng: “Tần Trung Hải, ông muốn tạo phản thì cũng đừng có dày vò người khác!”
Sở đại nhân giận rồi!
Sở đại nhân biết tức giận rồi!
Trời ạ, thật vi diệu!
Dưới uy hiếp của đao kiếm, các đại thần không dám ho he thành lời, chỉ có thể cảm thán trong câm lặng.
Tô Hách Ba Khổng giúp Sở Tỷ xoa xoa cái cằm ê ẩm, “Chuyện đã hứa ta sẽ giữ lời.”
Tần Trung Hải đáp: “Lão phu cũng chỉ muốn kế hoạch bảo đảm thôi.”
Trong khi ai nấy đều cho rằng Tô Hách Ba Khổng đang nói chuyện với Tần Trung Hải, duy mình Sở Tỷ biết rõ, thời điểm Tô Hách Ba Khổng nói câu ấy, hai mắt y đang nhìn thẳng vào hắn.
Hắn cúi đầu né tránh ánh mắt Tô Hách Ba Khổng, thân thể từ từ thả lỏng.
Tô Hách Ba Khổng rút đao lướt qua người Tần Thừa đi tới trước mặt Thiệu Cảnh, nhưng vẻ mặt Thiệu Cảnh lại không có gì là sợ hãi, chỉ nhìn thẳng về phía Tần Trung Hải: “Tần Thừa, hay cho một chiêu mượn đao giết người.”
“Bệ hạ quá khen.” Trong mắt Tần Trung Hải không giấu được cảm xúc mừng như điên, là thứ gì đó điên cuồng mãnh liệt khi tâm nguyện sắp hoàn thành, “Hoàng thượng bị man tộc ám sát, con gái thần là Hoàng Hậu, thân là quốc trượng, thần có trách nhiệm phải giám quốc, nên bệ hạ cứ an tâm đi đi, thần sẽ thay ngài....!a...!a...!khục...!mi...”
Tần Trung Hải còn đang chìm đắm trong hoang tưởng của bản thân, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, nhìn xuống thì thấy trường kiếm của Tô Hách Ba Khổng đã xuyên qua lồng ngực lão tự lúc nào.
Sự việc này khiến tất cả mọi người một phen há hốc mồm, đợi khi Tần Trung Hải ngã lăn trên đất đám binh lính của lão mới hoàn hồn, hai tên lính áp giải Sở Tỷ theo bản năng muốn giết hắn, thì bị Tô Hách Ba Khổng và Ba Âm đúng lúc đâm cho một đao.

Cùng lúc đó thủ hạ của Vinh Quốc Công ập đến, bắt gọn tất cả người Tần thị.
Trên đại điện lại thêm vài cái xác.
Tình hình dần ổn định.
Các đại thần xung quanh nhìn tình thế bất thình lình đảo ngược, trái tim già nua cũng một phen đảo điên.
Tuy nói một lần mưu nghịch không phải ngươi chết thì ta chết, nhưng tình huống hôm nay có gì đó không đúng...
Sở Tỷ không ngờ một tai họa ngầm to lớn trong triều cứ như vậy bị giải quyết sạch sẽ.
“Ngươi, khi nào...” Sở Tỷ vẫn chưa hoàn hồn sau tình cảnh gió tanh mưa máu vừa rồi, Tô Hách Ba Khổng ôm thân thể cứng đờ của hắn, đáp: “Từ lúc em bị bắt đến Tần phủ.”
“Ngươi với hoàng thượng...”
“Lúc gã kia tìm em khắp nơi, ta cải trang đi gặp gã.” Ngón tay Tô Hách Ba Khổng dịu dàng lau vết máu trên mặt Sở Tỷ, “Ta nói, Sở Tỷ, hay giang sơn.”
Nói đến đây Tô Hách Ba Khổng không nói nữa, nhưng tin lòng Sở Tỷ hiểu rõ.
Hóa ra bản thân là món đồ trao đồ, tùy tiện bị Thiệu Cảnh ‘bán’ cho người ta.
Lần đầu tiên, Sở Tỷ không tự chủ được ôm chặt lấy Tô Hách Ba Khổng.
Xác chết đã được kéo ra ngoài, nhưng mùi máu tanh vẫn tràn ngập trong điện.
Mấy vị đại thần nãy giờ chỉ biết run lập cập từ từ đứng dậy, ai nấy đều là vẻ mặt vui sướng sống sót qua kiếp nạn.
Thiệu Cảnh đứng trên cao, nhìn rõ hết thảy.

Hắn hít sâu một hơi, khắp khoang mũi chỉ toàn mùi gỉ sét.

Khác với sự ô uế bên dưới, long bào hoàng kim của hắn vẫn rực rỡ chói mắt, không dính hạt bụi, vẫn là cửu ngũ chí tôn khiến người người kính sợ.
Tô Hách Ba Khổng đứng từ xa nhìn Thiệu Cảnh, khẽ gật đầu, xoay người mang Sở Tỷ rời đi.
“Đợi một chút...” Rời khỏi đại điện một đoạn thật xa, rốt cục Sở Tỷ cũng điều chỉnh xong tâm trạng, “Tô Hách Ba Khổng...!ta muốn...!ta có chuyện muốn hỏi hoàng thượng...”
Bước chân Tô Hách Ba Khổng khựng lại.
Y buông Sở Tỷ ra, “Đi đi.” thẳng thắn dứt khoát, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Sở Tỷ vòng ra hậu điện, nhờ tiểu thái giám chuyển lời đến Trương Thịnh Đức.
Không lâu sau, Thiệu Cảnh đích thân ra tiếp.
Cả hai nhìn nhau, nhưng lại không ai nói với ai lời nào.

Chẳng ai ngờ rằng, sau lần tan rã trong không vui ấy, lần nữa gặp lại trong tình huống thế này.

Nhưng chẳng hiểu sao đã đến nước này, Sở Tỷ vẫn cảm thấy nhói lòng.
“Hoàng thượng.” Sở Tỷ khom mình hành lễ, dằn xuống tan vỡ nơi đáy mắt.
“Ngươi có chuyện muốn hỏi trẫm phải không.” Thiệu Cảnh chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía hắn.

Hiện tại cả hai không thích hợp mặt đối mặt.
“Du Chi, trẫm...!không thể làm khác được.

Mười vạn thiết kỵ của Tô Hách Ba Khổng ở biên quan như hổ rình mồi, còn mưu đồ của Tần Trung Hải, ta...”
“Vậy nên bệ hạ lấy ta làm trao đổi ư?” Sở Tỷ nhìn bóng lưng Thiệu Cảnh, trái tim nặng trĩu như đổ chì.
“...!dù trẫm nói gì, với ngươi cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.” Thiệu Cảnh bất ngờ xoay người, “Sở Tỷ, ngươi cũng biết một mình ngươi có thể đổi lấy hai mươi năm bình yên cho biên cảnh Đại Thiệu, cũng như bình yên cho triều đình.

Trẫm là hoàng đế, ngươi...!ngươi chớ trách trẫm.”
“Hoàng thượng quá lời.” Sở Tỷ cảm nhận rõ bao nhiêu yêu thương từng sôi trào mãnh liệt dưới đáy lòng, nay theo từng lời hắn thốt ra từ từ rạn nứt, chỉ một cái chạm nhẹ, cũng đủ khiến chúng vỡ vụn, “Quân vi thần cương*, dù quyết định của bệ hạ là gì, thần đều chỉ có thể tuân mệnh.”
*người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.
“Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, không gì tốt hơn.” Dường như Thiệu Cảnh đã mệt mỏi, nói: “Nếu không còn gì khác, ngươi lui xuống đi.”
Sở Tỷ thấy Thiệu Cảnh không muốn nhiều lời với mình, bèn khom mình hành lễ, sau đó đi thẳng khỏi đại điện.
Giây phút cửa điện khép lại, Thiệu Cảnh tựa hồ cảm thấy tim mình cũng nặng nề đóng lại.
Vậy cũng tốt.
Đôi bên giữ lại thể diện cuối cùng.
Thiệu Cảnh vô thức cười tự giễu, ngã ngồi trên nhuyễn tháp.
Hắn nắm trong tay giang sơn rộng lớn, nắm giữ ngôi vị chí cao vô thượng.
Chỉ là thiếu mất một người mà thôi.
Mà ngươi ấy, đã định, cả đời này hắn không thể nào có được.⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 21 ✿⊰⊹.

Bình Luận (0)
Comment