Khi đám người Dụ Ninh tìm thấy vị Dị Năng giả kia thì anh ta đã chết rồi, chỉ còn một đống xương vỡ nát nằm giữa đường.
Thế nhưng, chưa đến một phút sau, đống xương đó đã bị một loại thực vật không biết tên nuốt vào bụng.
Huy thiếu đờ mắt nhìn một màn này, cái miệng bình thường không ngừng nghỉ nay cũng khép thật chặt.
Trước mặt bọn họ là một cây cổ thụ to vĩ đại, bộ rễ thô dài vẫn ẩn hiện trên mặt đất trong phạm vi năm mươi mét xung quanh, độ cao không thể ước lượng bởi đã bị lá cây che khuất, thế nhưng, chỉ cần nhìn chiều dài và độ rộng của thân, họ cũng đã có thể xác định đây chính là cái cây tiến hóa mạnh nhất trong khu rừng này.
“Cái này cũng quá khuếch đại đi, một cái cây phải có tuổi thọ hàng trăm vạn năm chắc mới được như thế này.” Một người trong đội ngửa đầu, vừa kinh sợ, vừa cảm thán nói.
“Thiếu gia!”
Triệu Vĩ phát hiện người đứng bên mình đã tiến vào phạm vi vùng rễ, kinh hãi hô to.
Dụ Ninh vẫn một mực mà quan sát cái cây trước mắt, không hề chú ý đến Cố Tỉ Vực, thấy anh ta chạy vào khu vực rễ cây cũng bị giật mình, đoán rằng có phải anh đã phát hiện ra điều gì hay không.
“Anh trai, anh phải cẩn thận.”
Cố Tỉ Vực ngoái lại gật đầu một cái.
Anh bước đi vô cùng nhàn nhã, nhưng cũng rất nhanh, một lúc sau là đã đứng tại chỗ vị Dị Năng giả kia vừa biến mất.
Cũng chỉ trong nháy mắt, khi Cố Tỉ Vực vừa bước đến khu vực nằm trong bán kính hai mươi mét quanh gốc cây, đại thụ đang yên tĩnh bỗng bắt đầu chuyển động, trong rừng không có gió, thế nhưng cây kia lại rào rạt tiếng lá.
Những chiếc lá rơi xuống từ trên cây như thể có mắt, chúng đồng thời bay hướng về phía Cố Tỉ Vực.
Cố Tỉ Vực di chuyển, không để cho chúng có cơ hội chạm vào người mình.
Lá cây rơi trên mặt đất lập tức biến thành chất lỏng sền sệt có tính ăn mòn, mặt đất và rễ cây đã chịu không ít thương tổn.
Dụ Ninh có chút nghi hoặc, nếu đây là phương thức công kích của đại thụ, vậy thì tại sao xung quanh xác vị Dị Năng giả vừa rồi lại không có bất cứ dấu vết bị ăn mòn nào?
Đang nghĩ, cô liền phát hiện, những phần đất và rễ bị phá hoại kia, sau vài giây đã khôi phục nguyên trạng, như thể chưa có bất cứ sự ăn mòn nào từng phát sinh.
Cũng có người chú ý đến điều này:”Chẳng lẽ lá cây chạm vào cũng không có chuyện gì?”
Dụ Ninh lại có một suy đoán khác, cô lập tức ném một á bùa tấn công vào rễ cây.
Quả cầu lôi điện nổ trên phần rễ khiến nó tứ phân ngũ liệt (1), mà vài giây sau, rễ cây lại khôi phục nguyên dạng.
Tất cả mọi người hít vào một hơi:” Thân thể bất tử?”
Lực chú ý của Dụ Ninh lại chuyển hướng về phía mặt đất nâu sẫm kia, cô vừa mới phát hiện ra, khả năng khôi phục của đất còn nhanh hơn phần rễ đến nửa giây, điều này cho thấy thứ thật sự lợi hại thực ra là thứ nằm trong lòng đất?
So với điều này, Dụ Ninh càng nghi hoặc khi thấy Cố Tỉ Vực bắt đầu công kích vào phần phía dưới của gốc cây, anh ta phát hiện chuyện này từ khi nào?
Ánh chớp lóe sáng không ngừng rời khỏi tay Cố Tỉ Vực, chẳng những ngăn cản được sự tấn công của lá cây trên trời mà còn chuẩn xác công kích nhanh, mạnh vào phần rễ, ngăn không cho chúng nó tiếp tục khép miệng.
Không hổ là vai nam chính được trời cao ưu đãi, so với đại thụ, tốc độ tiến hóa của Cố Tỉ Vực cũng không chậm.
Dụ Ninh nhìn qua vài lần, để tăng tiến tình cảm, cô cũng đi lên hỗ trợ.
Dưới sự chung tay của hai người, sự tấn công của lá cây dần chậm lại, Dụ Ninh mơ hồ cảm giác được có thứ gì trong lòng đất truyền đến nột dòng Thiên địa tinh khí nồng đậm, lòng tràn đầy vui vẻ, phù chú trong tay như thể không cần tiền mà ném ra.
Đâm sâu xuống tầm năm mét, đại thụ bắt đầu có dáu hiệu khô héo, cành lá run rẩy như người bị trúng gió.
“Lùi ra xa một chút.” Cố Tỉ Vực nhắc nhở đối vối những người đứng nơi xa.
Vừa nói xong, một tia sáng xanh lục xuất hiện, Dụ Ninh muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng tia sáng ấy cực kì không tình nguyện mà tránh thoát ngón tay cô, chuyển thân bay về phía Cố Tỉ Vực.
Cố Tỉ Vực giơ tay ngăn nó lại, tia sáng kia thật nhu thuận mà nằm trong tay anh, đó là một viên châu xanh lục có bán kính trên dưới hai centimet.
Xem ra thứ này quyết địh chọn Cố Tỉ Vực làm chủ, Dụ Ninh bực mình trừng mắt nhìn viên trân châu kia, cô thật muốn dùng một viên gạch đập nát nó, nhìn theo khía cạnh nào thì cô cũng là một người chủ tốt hơn so với Cố Tỉ Vực chứ nhỉ.
Không kịp nghĩ nhiều bởi đại thụ không có viên châu kia đã bắt đầu nhanh chóng héo rũ, phần lớn lá cây chuyển thành màu vàng tiêu tán theo gió, thế nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ lá vẫn còn xanh bay xuống, phát tán khắp mọi nơi.
Một cái cây lớn như vậy có thể có bao nhiêu chiếc lá, ai cũng có thể nghĩ, vậy nên, dù chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng đủ để họ ăn đủ.
Hạt châu trong tay Cố Tỉ Vực lóe lên, xung quanh hai người lập tức có một tầng màng mỏng ngăn cách sự ăn mòn của lá cây bên ngoài, nhưng đám Triệu Vĩ bên ngoài kia thì không may mắn như vậy, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, đặc biệt là giọng của Huy thiếu, quả thực là vang tận mây xanh.
Lông mi Cố Tỉ Vực hơi nhíu lại, cảm thán một câu:”Thật đáng tiếc.”
Dụ Ninh biết đây là anh ta đang tiếc vì vị Huy thiếu kia không chết ở trên tay anh, ngược lại, cô nói một vấn đề khác:”Anh, anh đã nghĩ gì khi đi tấn công vị trí vừa nãy?”
Thế nhưng Cố Tỉ Vực lại không có thời gia đi giải thích cái vấn đề không hề quan trọng này, anh không thích có động tác thân mật với Dụ Ninh khi có người khác, để người ta có thể nhìn thấy biểu cảm chỉ thuộc về anh của cô, vì vậy, đã rất lâu rồi anh chưa được ôm cố một cái trọn vẹn.
Hiện tại, đúng lúc chỉ có anh và cô, tro bụi của lá cây vừa hay có thể ngăn cản tầm mắt của đám người xung quanh.
Tầm mắt nóng bỏng của Cố Tỉ Vực nhìn về phía bờ môi hồng khẽ nhếch của cô, Dụ Ninh bị những tia sáng đầy tính xâm lược trong đó làm cho mình lùi lại một bước, nhưng vẫn không thể tránh thoát viễn cảnh bị anh ta giữ chặt cái ót, nâng mặt lên.
Sau lần đầu tiên hôn môi, cô đã không thiếu lần bị Cố Tỉ Vực ôm lấy gặm cắn, thế nhưng đối mặt với loại hành vi quá đỗi thân mật này, cô nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể quen với nó.
Cánh môi theo bản năng nhắm chặt bị Cố Tỉ Vực quen cửa quen nẻo cạy mở, dựa theo quá khứ, bắt đầu cắn vài cái rồi từ từ liếm láp, quấy rối đến mức Dụ Ninh cũng phải đáp lại mình mới lưu luyến kết thúc cái hôn này.
………
Dụ Ninh chắc chắn không thể ngờ rằng, khi cô cho rằng mình đã sớm thoát khỏi nữ chính thì vừa lúc bọn họ cũng đang ở trong cùng khu rừng này, chẳng qua bởi khả năng mê huyễn của hạt lục châu mà hai nhóm người vẫn chưa gặp nhau mà thôi.
Bây giờ hạt châu rơi vào trong tay Cố Tỉ Vực, cánh rừng cũng không như một cái mê cung nữa, nhóm người nhờ vả trước không thấy, mà nhón của Bùi Thi thì đứng ngay tại phía bên kia của đại thụ.
Nghe được động tĩnh, Bùi Thi dùng dị năng hệ tốc độ nhanh chóng vòng qua cái cây, đúng lúc nhìn thấy cảnh Cố Tỉ Vực và Dụ Ninh đang hôn nhau.
Cô ta thất thần, quên cả việc đi cứu những người bị lá cây công kích, hai mắt không dám tin mà mở to, thấy sắc mặt Dụ Ninh đỏ hồng, bị Cố Tỉ Vực ôm vào ngực, trái tim Bùi Thi tê rần, cảm giác như mình đã mất đi thứ gì vô cùng quan trọng.
Người đầu tiên phát hiện Bùi Thi là Cố Tỉ Vực, sắc mặt anh ta nhanh chóng trở nên lạnh giá, cảm thấy mất hứng khi thời gian khó có được mà hai người ở bên nhau bị phá hoại.
“Hai người không phải an hem sao? Tại sao lại có thể làm như vậy….” (Liên quan???) Ánh mắt Bùi Thi ảm đạm, nói xong, cô ta không nhịn được mà hơi hơi đỏ hốc mắt lên.
“Có quan hệ gì với cô không?”
Sắc mặt Bùi Thi trắng bệch, tuy biết mình không có tư cách gì để tức giận, cũng biết tốt nhất bây giờ mình nên rời khỏi nơi này, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Dụ Ninh:”Tiểu Ninh, sao cô có thể như vậy, cô làm vậy thì Trường Các phải làm thế nào bây giờ, Trường Các nói cô…..” (Con mụ nì….) Bùi Thi lại thấy được ánh mắt chán ghét của Cố Tỉ Vực, trong lòng càng đau khổ, vốn định không đề cập nhưng bất chi bất giác lại nói ra:” Lúc anh ấy nói cô không biết xấu hổ mà quyến rũ anh trai của mình, tôi còn không tin, nhưng thật không ngờ cô lại là con người như vậy!” (Ba chấm tập hai)
Dụ Ninh hừ lạnh một tiếng:” KHông ăn được nho thì bảo nho xanh.”
Bị nói trúng tâm tư, sắc mặt Bùi Thi nhất thời đỏ lên, không biết nói gì đề phản kích.
“Tiểu Thi!”
Trên cả đoạn đường này, Tịch Ái luôn sợ Dụ Ninh bỏ rơi mình nên vẫn luôn ở trong trạng thái câm điếc, lúc này, khi thấy được Bùi Thi, bởi rất lâu rồi chưa được mở miệng nên giọng nói trở nên khàn khàn lanh lảnh, khiến Bùi Thi giật nảy cả mình.
Tịch Ái được Triệu Vĩ che chở nên không có thương tích gì, nhìn đến người đã nửa tháng chưa gặp được còn tưởng mình bị hoa mắt, cô ta kêu lên một tiếng, phát hiện người kia có phản ứng liền chạy xồng xộc qua, nhìn cái dạng này, có thể hiểu, mấy ngày nay, Tịch Ái đã bị Dụ Ninh dọa sợ thảm đến mức nào. (con ăn cây táo rào cây sung, không có mấy người che chở chắc nghẻo từ bao giờ, bây giờ bầy đặt khổ lắm không bằng.)
“Tiểu Thi, tôi còn tưởng không được gặp cô nữa.” Hai người ôm nhau, giống như cặp tình nhân cửu biệt tương phùng (2).
Dụ Ninh tự nhận rằng trừ việc không cho cô ta nói chuyện thì cũng không làm gì đối với Tịch Ái, nửa tháng nay, trừ việc gầy đi một chút thì trên người cô ta đến một miệng vết thương cũng chẳng có, trong tận thế, là một người bình thường mà không phải chịu chút thương tổn nào thì quả là kì tích, cũng không biết cô ta khóc như thể mình giết cả nhà cô ta vậy, thế là có ý gì.
Dụ Ninh liếc nhìn vài lần rồi lại thu hồi ánh mắt, đi kiểm tra số người chết.
Trừ bỏ Huy thiếu, một nửa số quân nhân đi theo bảo vệ đã chết, hiện tại chỉ còn lại tám người.
Mà trong tám người này, trừ bỏ một vị Dị Năng giả không bị thương thì bảy người còn lại đều hoặc ít hoặc nhiều có thương tổn, có ba người hiện đã không còn khả năng hành động.
Tuy nhiên, những điều này đã không phải là vấn đề, Bùi Thi một bên nghe Tịch Ái tố khổ, một bên chú ý tình huống bên này, thấy có người bị thương lập tức chạy tới.
Bùi Thi ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay có một luồn sáng trắng chiếu lên vị trí thương tổn, giải thích:”Mấy ngày gần đây, tôi thức tỉnh dị năng trị liệu.”
Nói xong, liếc mắt chăm chú nhìn Cố Tỉ Vực, thấy anh không lộ ra chút biểu cảm kinh ngạc nào, mà đến cả ánh mắt cũng không có nhìn sang bên này một cái, sự thất vọng trên mặt như muốn tràn cả ra.
1. Tứ phân ngũ liệt: tương đươcng câu chia năm xẻ bảy của mình á
2. Cửu biệt tương phùng: chia tách lâu năm được gặp lại