Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 67

Editor: Inulovekagome.

"Bọn họ đâu cả rồi?”

Ngô Chí nháy mắt mấy lần cũng không nhìn thấy chiếc tàu hoả kia nữa, có chút không khống chế được cảm xúc mà chạy trở về đường ray, anh cố giải thích bằng việc bản thân đang bị đánh lừa thị giác, thế nhưng, nơi đó, dù quơ quật thế nào cũng chỉ là màn không khí hư vô.

【 đối với tất cả những người trong hai mươi phút chấp nhận tiến vào thế giới Hắc Ám đều sẽ trở thành người chơi, trò chơi có sáu cửa, thông qua có thể đạt được phần thưởng nhất định nào đó, và cơ hội trở về hiện thực.】

Thế giới hiện thực ở đây là thế giới thực của không gian này, chứ không phải Tu Chân giới.

Dụ Ninh giơ tay lên nhìn liền phát hiện chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay không còn, thay vào đó là một chiếc khác màu bạc, sau khi âm thanh máy móc kia biến mất, màn hình xuất hiện con số 24: 00, hơn nữa, thời gian đang bắt đầu đếm ngược.

【 vòng thứ nhất có thời hạn là 24 giờ, chúc người chơi sớm tiến đến cửa ải tiếp theo.】

Sau khi giọng nói của hệ thống vang lên trong não, Dụ Ninh nhìn về phía người còn đang đứng ngây ngốc bên cạnh mình, thấy cổ tay anh ta có đồng hồ, liền biết người này cũng nghe được nội dung thông báo.

"So với việc ngẩn người thì anh nên xoay về phía trái một chút xem có cái gì ở đó thì hợp lí hơn.”

Dụ Ninh lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt vang lên trong bóng đêm, được cô nhắc nhở, Ngô Chí lập tức cảm thấy bên trái thật buốt, như thể anh đang đứng trước cửa một căn phòng đông lạnh, giá rét thấm vào xương cốt.

Ngô Chí cứng người, chậm rãi quay đầu theo lời nhắc, thị lực anh ta không tốt như Dụ Ninh, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được đồ vật trong phạm vi nửa mét.

Quả nhiên trong tầm mắt anh xuất hiện một bóng người đen nhánh, với đôi mắt đỏ chói phát sáng, tham lam nhìn về phía này.

Khi anh quay đầu cũng là lúc bóng đen đó bổ nhào về đây, giọng nói Ngô Chí mắc kẹt trong họng, muốn dùng tiếng thét chói tai phát tiết sự sợ hãi của bản thân giống phụ nữ thôi cũng không được.

Ngay lúc Ngô Chí cảm thấy mình sẽ bất hạnh out khỏi game dù mới vào được hai phút, thì thấy một hình bóng bay ra từ phía sau anh, tốc độ kia có thể sánh ngang với Quỷ Ảnh ( Quỷ Ảnh là hình bóng của ma quỷ, ý chỉ nhanh như chớp, không giống tốc độ bình thường.)

Lúc ban đầu, Dụ Ninh còn tưởng đây là thứ không có thực thể (thân thể thực), không ngờ, vừa đưa tay ra bắt liền chộp được, thế nhưng, xúc cảm lành lạnh, nhơ nhuốc như miếng kem đang tan chảy, cảm giác này quả là khó nói thành lời.

Dụ Ninh nắm dao găm chém về phía cổ Quỷ Ảnh, thứ này có hình dáng thật kì quái, khuôn mặt chỉ có một mắt, hai con ngươi, cùng một miệng, nhưng bộ phận trí mạng vẫn y hệt người thường, đó chính là cổ.

Ngay khi cổ bị chặt đứt, Quỷ Ảnh cũng mất đi năng lực hoạt động, thân hình mềm nhũn như con chi chi ngã xuống mặt đất, con mắt đỏ cũng chuyển về màu đen.

Ngô Chí bị dọa đến mức hoảng sợ, thấy quái vật chết rồi mới hồi hồn vỗ vỗ ngực:” cảm ơn.”

"Không cần, nhưng tôi hi vọng sẽ không có lần sau.” Dụ Ninh giơ tay nhìn đồng hồ, thấy phía dưới những con số đếm ngược xuất hiện dòng kí tự nhỏ hơn – 1/50.

Xem ra, muốn vượt qua vòng loại thứ nhất thì cần giết chết 50 con quỷ này, nếu thực lực tất cả bọn chúng đều giống con vừa nãy thì yêu cầu này hẳn là không quá khó đối với cô.

"Cô nghĩ bọn họ đi đâu rồi?” Sau khi  trốn thoát khỏi bóng tối của sự tử xong, Ngô Chí vẫn có chút không thể tin được hiện thực trước mắt, chỉ vì rời khỏi xe lửa mà anh bị cuốn vào một trò chơi,  bạn gái anh thì cứ như vậy biến mất cùng đoàn tàu đó.

"Không biết, nói không chừng nhờ chúng ta xuống xe tham gia trò chơi mà những hành khách không lựa chọn phương án đó trong hai mươi phút đầu vẫn còn sống sót và rời đường hầm an toàn đấy.” thấy Ngô Chí mất hồn mất vía, Dụ Ninh đưa ra suy đoán theo hướng tích cực.

Quả nhiên vừa nói xong, tinh thần chàng trai bên cạnh có vẻ nâng cao hơn nhiều:” Nếu vậy thì tốt quá! Vừa nãy tôi vẫn liên tục hỏi cái thanh âm kì quái trong đầu kia, mà nó không chịu trả lời, hẳn là sợ chúng ta cảm thấy hối hận vì đã xuống xe đấy. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Theo ý của giọng nói máy móc đó, chúng ta phải trải qua sáu vòng thì mới được trở lại hiện thực.”

"Nó nói với anh cái gì?”

Ngô Chí tường thuật lại lời anh nghe được, trong lúc đó cũng có hai con Quỷ Ảnh xông đến nhưng đều bị Dụ Ninh nhanh chóng giải quyết.

Tin tức nhận được của hai người không khác nhau là mấy, điểm khác biệt duy nhất chính là Ngô Chí là người chơi đầu tiên, nên anh ta được cho thời gian hoàn thành nhiều hơn và thanh đao làm phần thưởng.

Ngô Chí duỗi đồng hồ cho Dụ Ninh nhìn, con số ở trên là 47:55, thời gian gấp đơi so với Dụ Ninh.

Hơn nữa khi Ngô Chí đưa đao ra, Dụ Ninh lại có được một thông tin mới, mỗi người chơi đều được trao một balo đựng bất kì vật phẩm, khá gọn nhẹ.

Trên người cô có không gian nên cũng không định để vũ khí vào túi, thấy Ngô Chí cầm Đường đao, cô cũng lấy một chiếc đèn chân không từ mảnh ngọc ra, nói với người bên cạnh:” Đây là phần thưởng của tôi.”

Vừa mang ra, Dụ Ninh lập tức hối hận, hình như nơi này ức chế tác dụng của ánh sáng nên chiếc đèn chỉ toả ra ánh màu heo hắt, tầm nhìn của cô cũng chỉ tăng thêm nửa mét, vì nửa mét này mà phải gánh vác thêm một gánh nặng nữa, thật đúng là chẳng có lợi gì cho cam.

Thấy phần thưởng của cô, Ngô Chí kinh ngạc:” Vậy con dao vừa nãy cô dùng là từ đâu mà ra?”

Anh còn tưởng mình được tặng đao thì Dụ Ninh được tặng dao chứ.

"Tôi mang theo bên người.” câu trả lời qua loa.

Vẻ mặt Ngô Chí càng thêm kinh ngạc, trước khi lên xe, nhân viên kiểm tra nghiêm ngặt như vậy mà vẫn có thể giấu con dao 20cm trên người, điều này khiến Ngô Chí càng thêm tò mò. Một cô gái giết quái vật lưu loát, thích ứng cao với hoàn cảnh xa lạ, quả thật là không khác biệt quá nhiều so với bộ đội đặc chủng ha.

"Tôi tên là Ngô Chí, còn không biết tên của cô."

"Dụ Ninh. Hiện tại, chúng ta đứng đây chờ 20 phút hay bước tiếp về phía trước?”

Được người mà trong lòng tôn sùng là “kẻ mạnh” trưng cầu ý kiến, Ngô Chí tỏ vẻ thụ nhược sủng kinh, anh nói:” Chờ hết 20 phút rồi tính, người trên tàu đều là người thường, nếu gặp phải bọn quái vật như vừa nãy, họ không thể tự đảm bảo an toàn bản thân.”

Dụ Ninh gật đầu, đặt cây đèn xuống nền đất, dựa theo tần số công kích của bọn Quỷ Ảnh, có thể thấy số lượng của bọn chúng không hề ít, vì vậy, không cần lo lắng về con số năm mươi này.

"Theo hệ thống trò chơi thì hình như ngoài con đường này, còn có những cửa vào khác, chúng ta có thể gặp những thành viên mới hay không? Nếu họ không thấy rõ chúng ta mà xông lên thì sao?” Bất kể chỗ nào ẩn trong bóng tối, anh đều cảm thấy nơi đó tràn ngập quái vật, mà những người khác hẳn cũng nghĩ không khác vậy là mấy.

Ngô Chí vừa đưa ra nghi vấn, không đợi Dụ Ninh trả lời, hệ thống đã lên tiếng.

【 lần này, có 108 người tham gia trò chơi, cửa vào mở ra ngẫu nhiên trên toàn thế giới, cùng một nơi, trong vòng vạn dặm sẽ không có cửa vào thứ hai.】

"Nếu trên tàu có người xuống thì cũng sẽ xuất hiện ở chỗ bọn tôi đúng không?” thấy nó giải thích, Ngô Chí lập tức hỏi thêm.

【 sẽ ở vị trí tương ứng với nơi người đó xuống.】

"Nếu bị loại khỏi cuộc chơi sẽ bị trừng phạt như thế nào?” Dụ Ninh đột nhiên lên tiếng.

Ngô Chí cũng muốn biết vấn đề này, cũng tự hỏi trong đầu.

【 nếu thời gian kết thúc mà chưa giết chết 50 Quỷ Ảnh sẽ mất tư cách tiến vào vòng tiếp theo, người chơi sẽ bị trục xuất khỏi đây, bị đói chết hoặc bị Quỷ Ảnh giết chết. 】

Nghe quy tắc tàn khốc đó, sắc mặt Ngô Chí trắng bệch, nhìn bóng tối phủ kín chung quanh, dường như còn cảm nhận được sự lãnh lẽo, chạy dọc từ gan bàn chân lên đến gáy, chưa bao giờ anh hối hận như lúc này, rằng mfinh đã không chọn ở lại trên tàu, có khi, vài phút sau là tàu có thể khởi động lại được và rời hầm rồi, nửa giờ nữa là về đến nhà.

Nghe quy tắc ấy, Dụ Ninh lại không quá kinh ngạc, chẳng khác mấy so với suy nghĩ của cô.

"Người trên tàu có cần trải qua khảo nghiệm nào không hay có thể trực tiếp rời đi sân chơi?” Dụ Ninh không giống ngôc hí, đi hỏi an nguy những người còn lại, vì vậy, lần này, cô lấy được câu trả lời.

【 bọn họ sẽ phải trải qua một vòng thi sinh tử, ai sống sót sẽ được xoá bỏ trí nhớ.】

Lấy được đáp án, Dụ Ninh nhìn Ngô Chí một cái, lại phát hiện vẻ mặt anh ta như đưa đám, "Nó vẫn không trả lời."

Cô sững sờ, "Anh hỏi lại câu hỏi của tôi mà nó cũng không trả lời sao?”

"Đúng a!" Ngô Chí nói xong, nghĩ lại, cảm thấy theo những gì anh tạm hiểu về Dụ Ninh thì cô sẽ không hỏi mà không có lí do, hơn nữa, câu được dùng là câu nghi vấn, chẳng lẽ cô ấy có đáp án? “ Nó trả lời cô sao?”

Dụ Ninh gật đầu, lặp lại những gì cô biết.

Điều này khiến trái tim khẽ buông lỏng của anh lại thắt chặt lên, bạn gái anh mềm yếu như vậy, sao có thể trải qua khảo hạch sinh tử chứ, mong là sẽ không xảy ra chuyện gì, mà dù có ra sao thfi đây cũng là vấn đề ngoài tầm với của anh, anh còn không biết mình có thể sống sót được hay không nữa.

Lặng đi một lúc, Ngô Chí lại khoan khoái nở nụ cười:” Không ngờ trò chơi này còn kì thị giới tính.”

Dụ Ninh không trả lời, mà đưa ra nghi vấn với hệ thống, vì sao cùng một vấn đề nhưng cô có được đáp án còn Ngô Chí thì không.

【 sau khi hệ thống đánh giá tư cách người chơi, phát hiện bạn rất có khả năng trở thành người thắng cuối cùng của cả sáu vòng, nên bạn được ban cho danh hiệu mầm móng tiềm lực, hệ thống sẽ trợ giúp bạn tốt hơn người chơi bình thường năm phần.】
Bình Luận (0)
Comment