Con rồng to lớn rơi xuống.
Theo bản năng, nó che chở cho con người trong lòng, thế nên con người yếu ớt không phải bị thương.
Mũi giáo này không biết đã tẩm cái gì mà có thể xuyên qua được vảy rồng.
Mắt Claudia ửng đỏ.
Một bên móng vuốt của nó vẫn giữ chặt con người, bên kia bắt lấy cán giáo.
Cùng với một tiếng rít, Claudia rút cây giáo ra, những giọt máu li ti cũng theo đó văng tung toé.
Nhưng cây giáo thứ hai lại phóng đến, lần này đâm thẳng vào đùi nó.
Claudia quỳ một chân trên mặt đất.
Tác dụng của khói tím đã lên đến đỉnh điểm, nó mất đi gần một nửa sức mạnh, đương nhiên cũng vuột mất hy vọng chạy trốn.
Vô số người giơ cao vũ khí, chậm rãi bao vây.
Claudia cho rằng mình sẽ rất sợ hãi hoặc rất đau khổ, nhưng hoá ra nó lại bình tĩnh lạ thường.
Hẳn là vì trong lòng còn có một con người hết sức yếu ớt.
Ngay lúc này, nó không phải một con rồng con chưa trưởng thành mà là một sinh vật hùng mạnh phải bảo vệ bạn đời.
Nếu ngay cả nó cũng bỏ cuộc thì Công chúa phải làm sao?
Trong một thoáng chốc, Claudia đã suy nghĩ rất nhiều.
Nó nghe thấy con người nói bằng giọng vô dùng êm dịu, rằng: “Tôi có cách để Rồng rời đi.
Cậu...”
“Im miệng!” Claudia hung hăng nói: “Ta biết cô muốn nói gì! Ta không bỏ cô lại đâu.
Ta đã hứa rồi!”
Nó gắng gượng nhổm dậy, giơ móng vuốt lên.
Con người vẫn rất sợ rồng, cho dù biết nó đã mất đi hơn một nửa sức mạnh, họ vẫn lùi về sau theo bản năng.
Claudia bắt lấy bên cánh bị thương, dùng hết sức lực còn sót lại, xoẹt!
Cùng với một tiếng rên, máu tươi bắn ra.
Máu rồng rơi xuống đất, thiêu đốt một khoảnh nhỏ, để lại những vòng tròn cháy đen.
Một tay Claudia cầm bên cánh vừa xé xuống, tay kia bắt lấy Công chúa, đặt lên cánh, miễn cưỡng bao lại rồi dùng hết sức ném đi.
Có cánh bao bọc, cho dù rơi xuống đất cũng sẽ không té chết, cùng lắm là bị thương chút đỉnh.
Claudia suy nghĩ rất bình tĩnh, nó sẽ không khuất phục con người.
Rồng có niềm kiêu hãnh của rồng, nó không muốn bị bắt, trở thành thứ con người nuôi nhốt để xem hay để làm thú cưỡi, cũng không muốn để thân thể mình lại làm chiến lợi phẩm cho con người.
“Mập Mập!”
Hoàn toàn không ngờ Claudia sẽ làm thế, con người giãy giụa thoát ra khỏi cái cánh rồng.
Gương mặt vốn đã tái nhợt của nàng dường như càng xanh xao.
Thân thể trông càng mảnh khảnh trong gió ấy vậy mà lại đi ngược với lẽ thường, rơi về phía Claudia.
Nàng hối hận.
Dẹp mẹ đi cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân.
Dẹp mẹ đi cái gì mà thừa cơ xen vào.
Dẹp mẹ đi!
Công chúa mặc váy trắng như một đoá hoa nở bừng giữa không trung.
Thân thể nàng bị ngọn lửa màu đen bao lấy toàn bộ.
Khoảnh khắc nàng rơi xuống, hệt một ngôi sao băng.
Rầm——
Sao băng rơi xuống mặt đất.
Ngọn lửa đen tràn ra tứ phía.
Bóng người mảnh khảnh ôm lấy Claudia, cháy đến lụi tàn trong lòng nó.
Sau đó, tro tàn tái sinh, biến thành một hình dạng khác.
Nàng trông còn xanh xao hơn cả Công chúa, cũng cao hơn, có đôi mắt đen tuyền cùng mái tóc như ngọn lửa.
Những kẻ chưa bị lửa đốt phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Là Nữ Phù thủy! Là Nữ Phù thủy!”
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng ngọn lửa đen như những con rắn linh hoạt, chủ động nhào đến quấn lấy thân thể họ.
“Xin lỗi, Mập Mập.”
Mình lừa cậu..