Công Chúa Ái Nữ Dong Ii

Chương 21

Công chúa đi được bốn ngày. Buổi trưa, Diệp Nại ngẩn ngơ ngồi ngay cửa sổ phòng hội học sinh, ngây người ăn bữa trưa.

Tiếp theo là lên lớp, rồi tan học. Tan học rồi, phải nhanh chạy đến cửa hàng "Tình cờ yêu" đó.

Đáng tiếc, cửa hàng phụ kiện đó vẫn đóng kín cửa.

Có chút buồn bã, Diệp Nại đứng trước cửa, nhìn thời gian mở cửa. Sáng 8:00 đến 3:00 trưa.

Lần trước đâu có thấy cái này? Ba giờ chiều, tại sao lại đóng cửa sớm vậy? Ba giờ chiều, sáng tám giờ, là giờ học của Diệp Nại.

Không lẽ đành đợi đến cuối tuần sao?

Về nhà, ở trong phòng, Diệp Nại bắt đầu lên mạng, xem tất cả những tin tức về công chúa.

Diệp Nại ngồi trước máy tính, đột nhiên thấy có một tin nhắn.

Tin nhắn vừa gửi đến hôm nay.

Là tin nhắn liên quan đến việc công chúa đi giao lưu ở trường MAX.

Là hình của công chúa. Chắc là chụp lén, vì công chúa không nhìn vào ống kính.

Trong hình, công chúa đang nói chuyện với một nhóm người, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc. Nhưng nụ cười đó, và nụ cười Diệp Nại thường thấy không giống nhau.

"Bởi vì chỉ khi ở cạnh tiểu Nại, mình mới có thể cười."

Không biết tại sao, Diệp Nại lại nhớ đến những lời nói đó của công chúa.

Nó không phải là lời nói ngọt ngào gì, nhưng bây giờ nhớ lại, Diệp Nại thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Diệp Nại rất muốn gặp công chúa, rất rất muốn gặp công chúa.

Từ đây đến chỗ công chúa, nếu không dừng giữa đường thì cũng chỉ có mấy tiếng chạy xe thôi nhỉ?

[Mình nhớ cậu, rất nhớ cậu!]

Diệp Nại lập tức đứng dậy, mặc áo khoác, đeo balo, chạy ra khỏi phòng. Rất nhớ, rất nhớ...

"Tiểu Nại? Trễ rồi con còn muốn đi đâu?"

Diệp Nại vội vã chạy đi, bất ngờ bị mẹ gọi lại, lúc này mới phát hiện chuyện nàng vừa làm. Nàng hoàn hồn, có chút lúng túng, nhìn mẹ cười: "Không có ạ, con đột nhiên muốn ra ngoài hóng mát."

"Hóng mát? Thế tại sao còn đeo balo?" - Mẹ Diệp nghi ngờ hỏi.

"Dạ thì......cái này.....Tại quen mang theo, nên con thuận tay lấy." - Nói xong, Diệp Nại hình như nghĩ tới cái gì đó, vội vã chạy trở vào phòng. Nàng ngồi đó im lặng, chờ đợi điện thoại của công chúa.

Nhưng.....

Sao hôm nay, điện thoại lại muộn vậy?

Diệp Nại cắn môi, không thể chịu nỗi, chủ động cầm lấy điện thoại gọi cho công chúa.

Tiếng chuông vừa reo không lâu, đã nghe được giọng nói của công chúa.

"Tiểu Nại?"

"............."

"Tiểu Nại? Sao vậy tiểu Nại? Sao hôm nay lại chủ động điện thoại cho mình?" - Vẫn là giọng nói tràn đầy sự quan tâm của công chúa.

"..........." - Lúc này, Diệp Nại đột nhiên rất muốn khóc.

"Tiểu Nại? Sao vậy tiểu Nại? Sao cậu không nói?"

"Linh.....mình....rất nhớ cậu." - Tương tư? Là cảm giác muốn nói với ai đó rất nhiều thứ. Rõ ràng trước khi điện thoại, Diệp Nại đã nghĩ đầu tiên nói gì, sau đó nói gì, rõ ràng đã nghĩ rất nhiều. Vậy mà, khi mở miệng, nàng chỉ có thể nói được vài chữ như thế.

[Mình nhớ cậu! Linh, mình rất nhớ cậu.]

Công chúa bên đầu kia nghe Diệp Nại nói thế, lập tức sững sờ cả người, sẵn tiện cười khúc khích.

Diệp Nại là người rất dễ xấu hổ, là người lúc nào cũng ở thế bị động. Thế mà, lúc này lại nói được những từ đó.

[Muốn về, thật muốn nhanh chóng trở về.]

Thế là, ngày hôm sau, lúc công chúa đang giao lưu học tập. Hạ Mạt, Cốc Vũ và Cố Mạc Hiên thấy có gì đó không đúng.

Mọi người thấy công chúa hôm nay rất khác.

Công chúa, người luôn luôn thích lạm dụng quyền lực, vì muốn lười biếng nên sai chết người khác. Hôm nay, lại hết lòng làm việc?

Hạ Mạt còn cảm thấy công chúa uống lộn thuốc.

Này này, chuyện gì đã xảy ra? Dù hơi buồn bực, nhưng trong lòng Hạ Mạt vẫn không tránh được suy nghĩ gian ác. Nếu như ngày nào công chúa cũng uống lộn thuốc, thì tốt rồi. Như vậy, nàng sẽ có thể thoải mái, có nhiều thời gian rãnh hơn. Nếu có nhiều thời gian rãnh, nàng có thể cùng Cốc Vũ.......vân vân và vân vân.....

Hạ Mạt lập tức lắc đầu, loạt bỏ suy nghĩ không tốt trong đầu. Cốc Vũ? Không lẽ nàng muốn đi ra ngoài với Cốc Vũ sao? Không phải, không đúng....Tuyệt đối không có!!!!

Hạ Mạt không thích Cốc Vũ....tuyệt đối không thích cô ấy....tuyệt đối không. Được rồi......có thích một chút, nhưng không phải yêu......Hzai, được rồi, đúng là có yêu một chút.....Nhưng.......

Hạ Mạt càng lúc không thể thuyết phục bản thân nữa a a~~! Bá Vương Long ở trong lòng tự biện hộ cho mình, đột nhiên thấy thất vọng. Bậy....là chán nãn mới đúng. Nàng đang suy nghĩ cái gì đây a a a~~~!

Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!

Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa! Tuyệt đối không được nghĩ nữa a a ~~~! Chuyện bản thân hiểu rõ, muốn bỏ cũng thật khó.

Bình Luận (0)
Comment