Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 53

* Biệt thự Trần Gia – Mỹ*

- Alo, là ông Hàn hả? – ba nó

-….

- Vâng, tôi muốn gặp ông ngay bây giờ.

-…

- Hẹn gặp ông ở nhà hàng Start. – ba nó cúp máy rồi quay sang mẹ nó buồn rầu.

Nó ngồi đần người ở ghế sopha…

- Bảo bối à, mọi chuyện sẽ được giải quyết mà. Con suy nghĩ kĩ chưa. – mẹ nó nắm tay nó.

- Mẹ à, con và thiếu gia Hàn không hợp nhau đâu ạ, con muốn hủy hôn. – nó nhìn mẹ với ánh mắt thuyết phục…

- Chẳng phải hai đứa đã có mối tình rất đẹp sao. – ông Trần xỏ hai tay vào túi quần điềm tĩnh nói.

- Đó là chuyện của quá khứ rồi, thưa bố. – nó nhìn xa xăm.

Mẹ nó thở dài đứng dậy thay quần áo rồi cùng ba nó đến gặp ba mẹ hắn.

Đúng lúc đó Su cùng một người con gái tóc vàng nâu với nhan sắc khá thuần khiết, vẻ đẹp mong manh tựa nữ thần có thể dễ dàng hớp hồn người đối diện bước vào nhà nó…

- Su, Kaniet hai đứa đến đây dẫn Nhi đi chơi hả? – ba nó

- Dạ, Nhi vừa mới sang đây mà. Phải cho em ấy đi tham quan chứ ạ. – Su gãi đầu…

- Bảo bối của Trần gia đáng yêu nhỉ? – Kaniet nhìn nó cười hiền lành và nói với giọng nhẹ nhàng như chính vẻ ngoài của cô vậy.

Nó liếc nhìn Kaniet, ba nó lên tiếng…

- Nhi mau lên thay đồ đi con. Su đã mất công sang đây rồi mà. – ba nó cười hiền nhìn nó.

- Trời đất! em mau đi thay đồ đi. – Kaniet vui vẻ đẩy nó vào phòng

Nó nhanh chóng diện cho mình chiếc váy trắng tinh khôi cùng đôi sandal trắng với lớp son mỏng cũng tôn lên vẻ đẹp tựa thiên thần của nó.

Trên chiếc xe Lexus sang trọng, Kaniet dường như là người nói nhiều nhất và cô cũng khá thân thiện. Cô là người yêu hay cũng là vợ tương lai của Su.

- Nhi à, ngày mai em sẽ nhập học phải không? – Kaniet cười hiền nhìn nó.

- Dạ. – nó nhìn Kaniet cười nhẹ

- Trường nào vậy?

- Trường Cotomat. – nó

- Ừ. Trường này khá nổi tiếng ở đây đấy. – Kaniet

- Hai người hợp cạ quá nhỉ? Nên bỏ anh bơ vơ luôn phải không? – Su cười.

- Tập trung lái xe đi kìa. Hóng hớt. – Kaniet lườm lườm dơ nắm đấm dọa Su.

- Biết rồi. Biết rồi. Thưa quý cô xinh đẹp. – Su tỏ vẻ như sợ hãi

Nó cười hiền, nhìn hai người nó bỗng nghĩ đến khoảng thời gian giữa nó và hắn. Cũng đã từng vui vẻ và thân mật với nhau như vậy thậm chí là còn lãng mạn hơn như vậy nữa. Nhưng giờ chỉ còn là nghĩ đến nhau mà tim quặn đau mà thôi…

Su trở tụi nó đến một khách sạn lớn mang lên Back – White

Kaniet nắm tay nó bước vào trong, Su cất xe nên đi theo sau.

Bữa tiệc rộn ràng tiếng nhạc, bên trong là một bàn tiệc lớn với rất nhiều các cô chiêu cậu ấm…

- Hey, mọi người!!! – Su bước vào vỗ tay bôm bốp để dồn sự chú ý của mọi người về phía mình…

- Hàn Phong, hôm nay cậu có điều gì mới mẻ hay sao mà lại tập hợp tất cả mọi người mở tiệc vậy. – một thiếu gia tóc ánh kim mang nét lạnh lùng tay cầm ly rượu vang lên tiếng.

- Hôm nay em gái tôi từ Việt sang đây, tôi muốn mở tiệc mừng. Chỉ vậy thôi. – Su cười.- Cậu có em gái từ bao giờ thế? – một cô gái tóc đỏ phì cười.

- Là em kết nghĩa. Con gái độc nhất của chủ tịch Trần. – Su cười

Tiếng “Ồ” cùng với những cái gật gù của mọi người xuất hiện. Su kéo nhẹ tay nó đứng với mình…

- Đây là Trần Phương Ái Nhi, mọi người hãy giúp đỡ con bé nhé!

Cái nhìn ngưỡng mộ của các chàng trai và các cô gái dồn về phía nó. Kaniet bước lên…

- E Hèm! Là em gái Su thì cũng là em gái tôi đấy nhé! Ai mà có ý định bắt nạt em ấy thì liệu hồn với tôi đấy. – Kaniet cười lớn.

Tiếng cười rộn lên khắp khán phòng, nó chẳng nói cũng chẳng cười khuôn mặt lạnh tanh vốn có càng thêm sắc sảo.

- Xin chào, chúng ta làm quen được chứ. – thiếu gia tóc ánh kim vừa nãy tiến lại gần nó, nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh cực duyên.

- Trần Phương Ái Nhi – 18 tuổi. – nó nói bằng một chất giọng nhẹ tênh.

- Lãnh Dương – 19 tuổi. – chàng trai kia chăm chú nhìn nó. – Em thật xinh đẹp đấy! – Lãnh Dương khẽ nhếch mép tạo thành một đường cong hình bán nguyệt.

- Cảm ơn và quá khen. – nó lạnh lùng bỏ đi tới chỗ anh Su đang ngồi nói chuyện cùng Kaniet.

Lãnh Dương đứng tần ngần từ đằng sau nhìn nó không rời…

“ Ái Nhi – em khá thú vị đấy nhỉ, tôi sẽ trêu chọc em một chút” – Lãnh Dương khẽ nhếch môi, đôi mắt nâu màu hổ phách lãnh cảm, trông cậu cực cool.

* Nhà hàng Start*

Ba mẹ nó và ba mẹ hắn đang ngồi nói chuyện với nhau. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng…

- Ông Hàn, chúng tôi xin lỗi vì chuyện này, tôi không hiểu con bé Nhi nó làm sao nữa. –ông Trần ái ngại.

- Mọi chuyện khong phải do Nhi hay do ông bà mà tại thằng Lâm nhà chúng tôi. Nó không có phước chắc nó đã làm gì khiến con bé Nhi buồn lòng. – ông Hàn cười gượng…

- Kiếp này hai gia đình chúng ta không có phước làm thông gia rồi… - bà Trần.

- Không sao. Là do mệnh trời đã định. Hai gia đình vẫn là bạn bè tốt là được… - bà Hàn…

Cuộc trò chuyện của hai bên gia đình rất ổn thỏa và vui vẻ không có chuyện gì xấu xảy ra cả…

Ba mẹ nó quay về nhà thấy nó đã đi chơi về và đang nằm dài trên ghế sopha cười toe toét nghe điện thoại, ba mẹ nó ngồi sang ghế đối diện, nó nhìn hai người rồi nói vào điện thoại…

- Thôi em mau ngủ đi An, muộn rồi. Chị cúp máy nhé! Ba mẹ chị vừa về… - nó dập máy rồi nhìn ba mẹ… - Có chuyện gì ạ?

- Con và Gia Lâm chính thức hủy hôn ước rồi nhé! – bà Trần mặt buồn rầu…

- Vâng, con… biết … rồi. – nó ấp úng cổ họng nghẹn lại, cúi gằm mặt xuống nó bước vào phòng chốt của lại, nằm phịch xuống giường, nó úp mặt xuống gối khóc nức nở. ..

- Tại sao mọi thứ cứ liên tiếp xảy ra với tôi như vậy chứ… - nó lầm bầm nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để nó quên hắn, để nó bắt đầu cuộc sống mới của bản thân và cũng để hắn thay đổi cuộc đời mình.

Về phần hắn sau khi nó sang mỹ hắn chẳng thiết nói chuyện với ai kể cả là An suốt ngày tự giam mình trong phòng cắm đầu vào công việc với những ly cà phê đắng như nỗi lòng của hắn và những điếu thuốc lá. Căn phòng màu đen – trắng màu chủ đạo từ lúc không còn nó xuất hiện trong cuộc sống của hắn đã trở nên thiếu ánh sáng, tấm rèm cửa sổ lúc nào cũng đóng. Mặc cho An và Phong đã cố gắng đập cửa và khuyên nhủ nhưng không có tác dụng gì cả. Trừ những lúc hắn cần đến bệnh viện chăm sóc Yến hắn mới bước chân ra ngoài…

Hôm nay An đã gọi điện nói cho nó biết về hắn, nó đã khóc rất nhiều nhưng rồi vẫn bắt mình nói câu mặc kệ. An cũng chua chát không kém, cô buồn thay cho mối tình đẹp còn dang dở của hai người.

Màn hình của điện thoại hắt vào khuôn mặt điển trai của hắn. Hắn có điện thoại…

- Hàn Gia Lâm… Con đã làm cái quái gì mà khiến mọi chuyện đã đi quá xa như vậy hả? – Tiếng cáu gắt của ba hắn từ đầu dây bên kia.

- Hai người để con yên đi. Con không muốn nghe bất cứ thứ gì cả. – hắn cáu đang định dập máy thì nghe thấy ba hắn nói…

- Con có biết con đã khiến cái Nhi phải hủy hôn không hả? – ba hắn nghiêm giọng.

- Gì cơ. – hắn tròn mắt, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

- Phải, hôm nay ông bà Trần đã nói chuyện với ba mẹ về chuyện hủy hôn của hai đứa. Con tính sao thì tính, trước kia ta thấy hai đứa con rất hạnh phúc mà. – ba hắn đầu dây bên kia vẫn nói, hắn đơ mặt đầu óc trống rỗng.. – Con còn nghe ta nói không đấy, Gia Lâm… Gia Lâm. – ba hắn

Hắn bất giác xiết chặt lấy chiếc điện thoại iphone 6 plus đang nằm trên tay. Khuôn mặt gằn lên những nét đau khổ, hắn gào lên trong nước mắt, đường gân trên hai cánh tay hiện lên rõ rệt…

Ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất làm chiếc điện thoại vỡ tan, hất cả lọ hoa và latop trên bàn làm việc. Hắn chạy vùng xuống nhà như một gã điên.

- An, xin em hãy nói cho anh địa chỉ nhà Nhi. Xin em đấy. – hắn lay mạnh người Dương An.

Phong và An đau khổ nhìn hắn…

- Anh hai à, anh hãy cho chị Nhi một thời gian, chị ấy cũng đã rất đau khổ rồi anh hãy hiểu cho chị ấy chứ. – An ôm lấy hắn, cô có thể cảm nhận được trái tim của anh trai mình đang đập rất mạnh, có lẽ hắn đã rất đau đớn, bờ vai rắn chắc đang run lên, những giọt nước mắt trong suốt nóng hổi thấm vào áo An, tim cô cũng thắt lại. Chưa bao giờ cô thấy anh trai của mình đau đớn như thế này, trước kia hắn ngạo mạn và lạnh lùng bao nhiêu bây giờ hắn lại trở nên yếu đuối và lụy tình bấy nhiêu. An khóc òa lên, lau một giọt nước mắt còn đọng lại trên mí mắt và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của hắn…

- Anh hai, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Chị Nhi sẽ quay trở về bên anh. Anh hãy cho chị ấy thời gian, em sẽ nói với chị ấy giúp cho….

Hắn khẽ gật đầu nhìn An…

- Anh đi thăm Yến…

Hắn lấy mô tô lao nhanh đến bệnh viện, Phong khẽ nâng khuôn mặt bé nhỏ của An lên, hôn nhẹ vào môi cô… Cậu buông ra thủ thỉ…

- Nghín đi nào vợ yêu. Có anh ở bên vợ rồi. Mọi chuyện đâu sẽ vào đó thôi mà. – Phong nở nụ cười một nụ cười khiến người khác cảm thấy tin tưởng…

An ôm chặt lấy Phong….
Bình Luận (0)
Comment