Công Chúa Chạm Khắc

Chương 10


Editor: minhla1quaxoai
[Vỗ về "Chu Cầm"]
Hạ Tang ôm điện thoại nhảy lên giường, kêu một tiếng "Á".
May mắn thay, Chu Cầm cũng không thấy được tin tức gì từ cô, hẳn là sẽ không để ý đến cái "vỗ vỗ" khó giải thích của cô.
Hạ Tang nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cái chức năng này của WeChat thật là ngu ngốc.
Nếu các nhà phát triển không thể nghĩ ra các chức năng mới để phát triển thì thật ra họ có thể không làm gì cả, đỡ phải nghĩ ra một số chức năng kỳ lạ, khiến người dùng xấu hổ.
Trận cãi vã bên cạnh đã lắng xuống, Hạ Tang không biết lúc này ba mẹ cô trầm mặc đến mức nào, cô cũng chẳng muốn nghĩ đến.
Làm xong bài tập cũng đã gần 12 giờ, cô vội vàng đi tắm, không gội đầu, nghĩ sáng mai dậy sẽ tắm rửa lại, giờ cô chỉ muốn chui vào ổ chăn đánh một giấc thật ngon.
Ngay khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng, điện thoại đột nhiên rung lên, cô nhìn thấy một tin nhắn WeChat từ Chu Cầm hiện lên-
"Cậu đang nhìn vòng bạn bè của tôi?"
"..."
Hạ Tang lập tức tỉnh ngủ, vội vàng ngồi dậy, nói: "Không có, tôi không cẩn thận ấn phải!"
"Ồ."
Chu Cầm tựa hồ không nói thêm gì nữa.
Hạ Tang nhìn thời gian ở góc trên bên phải, đã 12 giờ 30, xuất phát từ phép xã giao, cô hỏi: "Cậu vẫn còn thức khuya học bài à?"
"Không phải ai cũng giống như cậu đâu, cô nhóc ngoan ngoãn." Chu Cầm bước vào phòng thay đồ, cởi áo sơ mi, đầu ngón tay nhanh chóng nhắn, "Vừa mới từ mật thất ra."
"Ồ, cậu cũng thích chơi mật thất sao, khuya như vậy vẫn còn chơi?" Hạ Tang nhìn màn đêm đen đen ngoài cửa sổ.
Chu Cầm lau đi lớp trang điểm trắng bệch như quỷ trên mặt, di chuyển cánh tay mỏi nhừ, xương cốt kêu rục rịch, anh đáp: "Buổi tối chơi càng có cảm giác thú vị hơn."
Hạ Tang gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái lên.
Bên ngoài phòng thay đồ, giọng nói của Minh Tiêu truyền đến: "Chu Cầm, tiền công hôm nay tôi đã tính cho cậu rồi, xem thử đi."
Anh trả lời, "Được."
Trên điện thoại, nhận được tin nhắn chuyển khoản thù lao 200 tệ từ Minh Tiêu.

Sau khi Chu Cầm xác nhận tiền, anh nhấp vào hộp thoại trò chuyện với Hạ Tang, nói: "Ngày mai tôi mời cậu đi uống trà sữa."
"Không được đâu." Hạ Tang từ chối theo bản năng: "Chúng ta tan học muộn."
Chu Cầm bước ra khỏi Mật thất điều tra Bảy đêm, đứng trong gió thu hiu quạnh, ngón tay cái dừng lại một chút, rồi đáp: "Ừ."
Hạ Tang: "Ngủ ngon!"
"Được."
Do dự hồi lâu, anh xóa đi hai chữ "ngủ ngon".
.......
Hai ngày sau, Chu Cầm được mời đến phòng giáo vụ, nơi anh đã đến không ít lần.
Bồn trầu bà bên bậu cửa sổ phòng giáo vụ quanh năm vẫn xanh tốt.
Trong phòng có hai người, một người là thầy chủ nhiệm Triệu Huy quen thuộc, người còn lại là một nam nhân trông rất xa lạ, ông ta mặc một bộ vest định chế cao cấp tượng trưng cho thân phận, ước chừng hơn 40 tuổi, ngồi trên ghế sofa tiếp khách màu đen, tay cầm một tách trà.
Triệu Huy thấy Chu Cầm bước vào, vội vàng lôi kéo anh tới trước mặt người đàn ông mặc vest, nói: "Để tôi giới thiệu, đây là chú nhỏ của Ngô Kiệt.

Cậu có thể gọi là chú Ngô."
Ngô Kiệt là một trong những thủ phạm chính đã giả mạo anh lừa Tống Thanh Ngữ đến quán bar, nghe nói bối cảnh gia đình rất tốt, ngày thường ở trường học như một con cua đi ngang.
(ngang như cua: rất ngang bướng, nói năng, cư xử khác lẽ thường, khăng khăng không chịu nghe theo người khác.)
Cậu ta là bạn học cùng lớp với Chu Cầm, tuy nhiên thường ngày cũng không tiếp xúc với nhau, lời nói cũng chưa đến vài câu.
Bất quá có mấy lần, Tống Thanh Ngữ đến sân bóng rổ Thập Tam trung tìm Chu Cầm, muốn nói chuyện một mình với anh.
Lúc đầu thái độ của Chu Cầm tương đối bình thản, nhưng về sau Tống Thanh Ngữ liên tục đuổi sát không bỏ khiến anh khó chịu, anh cũng không cho sắc mặt tốt nữa.

Khi đó Ngô Kiệt giả làm người tốt đứng ra nói chuyện, muốn Chu Cầm phải ôn nhu một chút với cô ta.
Chu Cầm cũng lười để ý tới cậu ta.
Ai mà biết rằng cậu ta lại gọi lũ đàn em...!làm ra cái chuyện như này.

Chu Cầm đại khái có thể đoán được ý đồ của chú Ngô Kiệt, mặt anh không biểu tình, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, lẳng lặng mà đứng.
Triệu Huy xoa xoa tay, nói: "Chu Cầm, chú Ngô trăm công ngàn việc dành chút thời gian tới đây là vì có chuyện muốn nói với cậu.

Tôi nhường văn phòng cho chú từ từ nói chuyện cùng cậu, tôi sẽ trở lại sau."
Nói xong, chủ nhiệm giáo dục Triệu Huy nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Người đàn ông mặc vest liếc Chu Cầm một cái, chậm rãi mở túi da màu đen, lấy ra một tấm ngân phiếu, sau đó từ ống đựng bút trên bàn lấy ra một cây bút, nói: "Ra giá đi, bao nhiêu tiền cậu mới nguyện ý gánh chuyện này."
Chu Cầm đi tới, cười khẽ một tiếng, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Tôi biết tình hình gia đình cậu." Người đàn ông miễn cưỡng nói: "Gia đình cậu mở một cửa hàng thực phẩm nhỏ, không kiếm được nhiều tiền, nghe nói ba cậu còn từng vào tù."
Những lời này làm đôi mắt đen của Chu Cầm lóe lên một tia lãnh ý.
"Còn cậu, bình thường làm việc bán thời gian, cũng không kiếm được nhiều tiền.

Ngày thường làm việc rất chăm chỉ, thành tích ở Thập Tam trung cũng luôn cầm cờ đi trước."
"Điều tra lý lịch của gia đình tôi thật rõ ràng."
Người đàn ông mặc vest thản nhiên dựa lưng vào ghế sô pha, dùng đầu ngón tay gấp tấm ngân phiếu lại, như thể đang đùa giỡn số phận của người khác: "Chu Cầm, cậu xem, cậu cố gắng như vậy, tương lai có thể thi vào một đại học thể thao không tồi, kể cả vận khí tốt vào được đội tuyển quốc gia thì lương một năm cũng sẽ chẳng được bao nhiêu."
Trong lúc nói, ông ta dùng đầu ngón tay hất nhẹ nắp bút, tùy tiện ghi một hàng "số không" trên tờ séc, rồi đưa tờ séc tới trước mặt anh: "Bây giờ tôi có thể cho cậu một con số, dù cậu có phấn đấu cả đời cũng không thể kiếm được."
Chu Cầm nheo mắt, nhìn thấy một chuỗi số không trên tấm séc, cũng không đếm kỹ, tùy tay cầm lên: "Quả thực là một con số khiến người ta không thể từ chối."
Người đàn ông như đã sớm dự đoán được, loại người xuất thân từ tầng dưới cùng như cậu nhóc này, hẳn là đời này cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ, e rằng trong lòng đã sớm vui mừng khôn xiết.
"Vận khí cậu không tồi đấy." Người đàn ông mặc vest đứng dậy, đi tới trước mặt anh, vỗ vỗ vai anh: "Gánh lấy chuyện này, liền nhận điện thoại là cậu dùng di động cháu tôi gọi, chuyện này cũng là cậu lập kế sai sử, tôi sẽ thuê luật sư tốt nhất cho cậu."
Chu Cầm xoay người sang một bên, tránh né tay ông ta, sau đó cầm tấm ngân phiếu giơ lên trước mặt ông ta, một tiếng "toạc", xé rách làm đôi.
"Cho rằng tôi là thằng ngu sao." Anh thô lỗ ném tấm séc vào mặt người đàn ông mặc vest, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt lạnh lùng: "Tôi lấy tấm séc này rồi thừa nhận là kẻ chủ mưu, tòa án liền xoay người nói chuyện này từ đầu đến cuối...!đều là âm mưu của tôi, mục đích là chơi khăm Ngô Kiệt.

Cứ như vậy, Ngô Kiệt cậu ta liền trở thành người bị hại."

Người đàn ông mặc vest đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ông ta không ngờ rằng một học sinh cấp ba như anh, thế nhưng lại có tâm tư như vậy, đem kết quả thương lượng trong nửa tháng của ông ta cùng luật sư vạch trần toàn bộ.
Người đàn ông nhìn Chu Cầm, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng: "Một người như cậu..."
"Những người như tôi sinh ra chỉ để làm đá kê chân cho mấy người, đúng không?" Chu Cầm dẫm lên tấm chi phiếu, cười lạnh nói: "Nếu điều tra gia đình của tôi, sao lại không điều tra tường tận một chút, tra ra năm đó vì sao ba tôi mới phải vào đó, rồi đổi sang một cách khác mới mẻ hơn, có lẽ tôi sẽ thực sự động tâm."
Nói xong, anh đá văng tấm chi phiếu dưới chân, đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài văn phòng, chủ nhiệm giáo dục Triệu Huy đang lo lắng xoa xoa tay vào nhau chờ đợi, thấy Chu Cầm đi ra, vội vàng đi tới đón, đang muốn nói chuyện, Chu Cầm lập tức lướt qua ông, một ánh mắt cũng không cho.
*
Trong giờ thể dục, Đoạn Khi Âm cùng Giả Trăn Trăn hai người khí thế ngất trời đánh quần vợt liên tục, ánh mặt trời chiếu trên mặt các cô, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán dính một tầng mồ hôi.
"Hạ Tang, tiếp theo đổi cậu lên nha." Khuôn mặt hơi tròn của Giả Trăn Trăn lăn dài những hạt mồ hôi, thở hổn hển xua tay, "Tớ thật sự không chơi được nữa!"
"Tớ đến phòng dụng cụ lấy thêm cho các cậu vài quả bóng tennis nữa."
Hạ Tang tìm một cái rổ, bỏ chạy mất dạng.
Sức khỏe của cô thuộc loại bình thường, không phải loại con gái có thể đặc biệt vận động nhiều nhưng cũng không tính là yếu đuối, trừ bỏ mỗi tháng đến kỳ sẽ đau đến chết đi sống lại.
Đàm Cẩn luôn lải nhải bên tai cô, dặn dò cô phải duy trì tập thể dục mỗi ngày, chỉ khi có thân thể tốt thì mới có thể chuyên tâm học tập tốt hơn.
Hạ Tang biết câu sau mới là mấu chốt, rèn luyện thân thể là vì học tập, duy trì dinh dưỡng tốt mỗi ngày cũng là vì học tập, giống như bà sinh cô ra chỉ là để học vậy.
Nhịp thở, nhịp tim, sự lưu động của máu...!tất cả đều phục vụ cho học tập.
Trong lòng Hạ Tang ẩn ẩn nổi lên tâm nổi loạn phản nghịch mà chính cô thậm chí còn chưa nhận ra, cô bắt đầu chán ghét tập thể dục, thậm chí chán ghét ăn uống đầy đủ, chán ghét mọi thứ Đàm nữ sĩ yêu cầu cô làm.
Ngay cả khi Kỳ Tiêu vài lần muốn dạy cô chơi bóng, cô cũng không có hứng thú.
Vừa nhìn điện thoại, cô vừa thong thả đi về phía phòng dụng cụ thể dục, trong tin nhắn WeChat, Chu Cầm vẫn nằm ở cột đầu tiên của danh bạ gần đây nhất.
Đại khái về sau cũng sẽ không có bất luận giao thoa gì, Hạ Tang thuận tay nhấp vào dấu ba chấm ở góc trên bên phải, chuẩn bị xóa WeChat của anh.
Liền vào lúc này, cô nghe thấy giọng nói đùa giỡn của một số cô gái đang trò chuyện trong phòng dụng cụ--
"Thanh Ngữ, người gọi cho cậu đêm đó thật sự là Chu Cầm à?"
"Đương nhiên là cậu ta." Tống Thanh Ngữ kiên định nói: "Nếu như không phải nghe thấy giọng nói của cậu ta, tôi đã không đi, tôi cũng không ngốc."
"Cảnh sát đều nói cậu ta không có mặt tại hiện trường, cũng không thông đồng với lũ Ngô Kiệt, cậu ta là người trong sạch."
"Trong sạch cái rắm!" Giọng Tống Thanh Ngữ hơi sắc bén, phun một tiếng: "Cậu ta xấu xa từ trong xương, cố tình lừa tôi rồi bán cho đám bạn hồ bằng cẩu hữu, chính cậu ta ngược lại lại đảo đến sạch sẽ, hừ."
Hạ Tang đi vào phòng dụng cụ, chọn vài quả bóng tennis màu xanh lá từ sọt.
Tống Thanh Ngữ cũng không chú ý đến cô, vẫn còn tập trung nói chuyện: "Tuy rằng cậu ta không thực sự tham dự, nhưng cậu ta so với nhóm Ngô Kiệt còn tệ hơn! Tốt nhất là các cậu nên cách xa cậu ta ra một chút."

Một cô gái hỏi: "Nhưng tại sao cậu ta lại làm như vậy, lừa gạt cậu thì cậu ta được chỗ tốt gì chứ?"
"Ngô Kiệt có tiền còn gì, cậu ta là cái loại một nghèo hai trắng, muốn ôm đùi người khác!" Tống Thanh Ngữ tiếp tục nói: "Tôi nghe nói cha cậu ta đã từng vào tù, cậu ta có thể là tốt như thế nào? Bần cùng sinh ra tội ác, loại người đó, có thể làm bất cứ thứ gì vì tiền.

"
Hạ Tang thật sự có chút không nghe được nữa, quay đầu lại nói: "Cậu ta xấu xa như vậy, sao cậu còn theo đuổi cậu ta?"
Tống Thanh Ngữ nhìn về phía Hạ Tang.
Vì chuyện của bà Đàm, cô ta cũng có thành kiến ​​với Hạ Tang, nghe câu phá đám của Hạ Tang, không khách khí trả lời: "Tôi thừa nhận ban đầu mắt tôi bị mù, cảm thấy cậu ta lớn lên đẹp trai, không nghĩ tới cậu ta bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối nát!"
Cô ta chế nhạo đầy ẩn ý: "Nghe nói người nào đó cũng là hội ưa chuộng ngoại hình, rất thân với cái gì mà giáo thảo trường.

Cẩn thận kẻo rơi vào kết cục còn thảm hơn tôi."
Hạ Sảng cũng nghe ra địch ý của Tống Thanh Ngữ đối với cô, cô lười cãi cọ cùng cô ta, cầm lấy rổ bóng tennis, đi thẳng ra khỏi phòng dụng cụ.
Phía sau, Tống Thanh Ngữ nhéo giọng nói tiếp: "Dù sao ba mẹ tôi cũng sẽ không cho qua chuyện này.

Bọn họ đều sẽ phải trả giá đại giới, Chu Cầm cũng đừng nghĩ trốn."
Hạ Tang lấy điện thoại ra, nhìn cái đầu con chó màu vàng trên thanh tin nhắn của cô.
Cô không biết chân tướng chuyện này đến tột cùng là gì, cô cũng không có năng lực điều tra chân tướng, hoặc là tùy tiện tin tưởng vào một lý do thoái thác nào đó.
Chuyện này không hề có quan hệ gì đến cô.
Chỉ là xuất phát từ sự hiểu biết của con gái với con gái, cô cảm thấy cảm xúc vừa rồi của Tống Thanh Ngữ không phải là lời lên án phẫn nộ của người bị hại mà thực chất giống như là sau khi tự tôn bị làm nhục...!không cam lòng.
Hạ Tang nhìn con chó to lớn đang cười với cô trong điện thoại, đầu ngón tay do dự một chút, chung quy vẫn không nhấn xuống "Xóa bỏ".
- -------------------------------
5.

40 pm, Fri 25/02/2022
2684 từ..

Bình Luận (0)
Comment