Thần Tịch nhìn bộ dáng cúi đầu của Lưu Dương liền vừa lòng nở nụ cười, thức thời, một người quản gia tốt! Quản gia phủ nàng không biết có lợi hai như vậy hay không?
Vân Thanh Ngân? Chắc có thể bồi dưỡng hắn thành quản gia?
Nghĩ đến biểu tình nho nhã của Vân Thanh Ngân, nàng thở dài, không thích hợp, nàng bồi dưỡng mặt khác vậy.
Bắc Đường Liên Vân bội phục nhìn nàng một cái, nói mấy câu mà thôi, khiến cho Lưu Dương chủ động phủ nhận sự tồn tại tầng hầm phủ công chúa, lại không thể nào không giao ra đám khất nhi, thật sự cao tay!
“Bắc Đường, ngươi đi cùng Hứa Phi Sương, đem mấy đứa nhỏ đó về đây.”
Cơ Tĩnh Viễn nhìn Lưu Dương liếc mắt một cái, hướng về phía Hứa Phi Sương nói: “Lục đệ, ta nhớ rõ ta nhìn thấy khoảng mười mấy đứa nhỏ, các đệ tìm kĩ càng một chút, đừng để lại bất kì ai cả, đều là những đứa nhỏ đáng thương.”
“Được, Nhị ca yên tâm, chúng ta nhất định làm tốt việc này.”
Bắc Đường Liên Vân cũng ha ha cười nói: “Được rồi, lại nói, không phải còn có Lưu quản gia hỗ trợ sao, có hắn hỗ trợ, nhất định sẽ lập công to! Lưu quản gia, ngươi sẽ giúp bọn ta chứ!”
Lưu Dương sai từng bước, bị quản chế từng bước, còn có thể làm gì được, bất đắc dĩ gục đầu xuống, cung kính trả lời: “Tất nhiên nhỏ (tiểu nhân) sẽ dốc hết sức.”
Cứ như vậy, Lưu Dương mang theo nhóm người Hứa Phi Sương mang nhóm khất nhi trở về, lại khách sáo một phen, còn hướng Thần Tịch nói lời cảm tạ nói đa tạ bọn họ phát hiện thích khách đáng giận kia, bằng không an nguy phủ Đại công chúa sẽ bị uy hiếp.
Thần Tịch thực khiêm tốn tiếp nhận lời cảm tạ của hắn, sau đó đuổi hắn đi.
Lưu Dương vì việc này mà tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đánh rớt răng nanh cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!
Hôm nay bị bại thật sự là mạc danh kỳ diệu, ám vệ canh chừng hoa viên cũng không biết tại sao lại đột nhiên hôn mê, tỉnh lại cũng không nói được nguyên nhân là như thế nào, người người đều nói nhìn thấy Xích Dương công chúa ở trong hoa viên ngắm hoa cỏ thực vui vẻ, sau đó nhìn nhìn Xích Dương công chúa tươi cười bọn họ liền mạc danh kỳ diệu ngất đi.
“Quản gia, bây giờ phải làm sao?”
Lưu Dương hung hăng đánh một quyền lên bàn.“Còn có thể làm được cái gì, nhịn!”
“Đám khất nhi vừa mới tìm được nhưng có thể tìm kiếm lẫn nữa, nhưng còn Cơ Tĩnh Viễn --” Thị vệ trưởng sốt ruột nhìn hắn, Cơ Tĩnh Viễn là người do chính Ddại công chúa phân phó nhất định phải canh chừng cẩn thận!
Lưu Dương thở dài: “Không có biện pháp, ít nhất trước mắt không thể động. Xích Dương công chúa...... Thật đúng là xưa không bằng nay, Đại công chúa đã đi chùa miếu hoàng gia. Chúng ta không thể lại làm ra sai lầm gì, thà rằng nhẫn nhịn nhất thời cũng không thể để người khác lại nắm được nhược điểm của Đại công chúa.”
“Vâng.”
......
Phủ Xích Dương công chúa, Thần Tịch nhìn mười mấy thiếu niên rửa mặt chải đầu sạch sẽ đứng trước mặt, đều là khuôn mặt thanh tú, có mấy người lại thanh tú ngoài ý muốn (chỗ nãy có nghĩa như là thanh tú đến mức bất ngờ, không ngờ lại thanh tú tới vậy á).
Thật là mầm móng tốt đẹp để bòi dưỡng, sẽ không phải là Đại công chúa không phải bồi dưỡng sát thủ mà bồi dưỡng nam sủng?
“Công chúa, tổng cộng mười ba người. Toàn bộ ở trong này. Thuộc hạ hỏi qua, bọn họ đều là khất nhi phố Lưu Tinh.” Vân Thanh Ngân thực tẫn trách nói.
Thoạt nhìn rất có bộ dáng quản gia, Thần Tịch mặt nhăn nhíu mày, “Phố Lưu Tinh?”
“Đúng vậy, phố Lưu Tinh là là một cái trấn nhỏ bên ngoài kinh thành trong đó tụ họp người dân lưu lạc, nơi đó rất nhiều khất cái.” Lâm Tuấn Thần giải thích thay một chút.
“Vân Thanh Ngân, trước hết ngươi hãy an bài cho bọn họ đi, qua hai ngày rồi nói sau!”
“Tốt.” Vân Thanh Ngân mang theo mười ba vị thiếu niên ly khai.
Thần Tịch có chút buồn rầu, có nên bồi dưỡng vài cái tâm phúc hay không? Liền lấy vài người từ bên trong nhóm khất nhi này?
“Công chúa, người làm sao vậy? Đã cứu mọi người trở về. Còn buồn rầu cái gì?” Bắc Đường Liên Vân có chút khó hiểu hỏi.
“Không có gì. Đúng rồi, ngươi đi liên hệ Hoa Tử Huyễn, ta muốn gặp hắn.”
......
Thần Tịch tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của Lưu Âm Các, chú ý sinh ý danh dự cùng công bằng.
Nhưng không có vĩnh viễn hợp tác giả. Nàng cần trông thấy bọn họ.
Thời điểm buổi tối, Bắc Đường Liên Vân thu được tin tức, “Công chúa, Hoa Tử Huyễn có việc trở về Hạ quốc, Liễu Văn Hoa cũng đi trở về, hình như bên trong giang hồ nhấc lên đại hội võ lâm năm năm một lần.”
Đại hội võ lâm? Cái này chơi vui vẻ nha!
Thần Tịch khẽ cười, nàng có nên đi nhìn náo nhiệt một chút không nhỉ?
“Công chúa?”
“Ân?”
“Người tìm Hoa Tử Huyễn có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện trọng yếu gì, Bắc Đường, chúng ta đi nhìn xem đại hội võ lâm đi?”
Ha?
Bắc Đường Liên Vân phiên mắt trợn trắng, “Công chúa, bây giờ người ở kinh thành, không phải Hi thành, sau mấy ngày Nữ hoàng còn muốn tổ chức yến tiệc cho người!”
“Nga, vậy thiết yến xong rồi lại đi!”
Ai! Rốt cuộc nàng có để tâm việc tranh vị Nữ hoàng hay không?
Cứ như vậy Thần Tịch nhàn nhã hai ngày, mắt thấy thời gian cung yến chỉ còn một ngày, đêm nay, Thần Tịch thản nhiên ngồi ở đu dây trong sân, bồng nhiên lại thấy một bóng người ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt nàng.
“Công chúa, “
“Là ngươi?” Thần Tịch nhìn thấy Gia Cát Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày, “Sao ngươi lại tới đây?”
Gia Cát Tĩnh Trạch nhìn nàng vẫn lạnh nhạn tự tin như vậy, trong lòng có chút mất mát, xem ra sự ra đi của hắn đối với nàng mà nói, căn bản không tính là cái gì!
Không có hắn, nàng vẫn đi qua tốt đẹp!
Đánh giá nàng Gia Cát Tĩnh Trạch sâu kín thở dài, “Thời điểm Công chúa không buồn khồn lo thật khiến người khác hâm mộ.”
“Nga, ý trên ngôn ngữ của ngươi là rất nhanh ta sẽ không còn không buồn không lo nữa?”
“Công chúa thật sự càng ngày càng thông minh.” Gia Cát Tĩnh Trạch thở dài không biết là vì chính mình hay là vì nữ tử trước mặt hắn.
Thần Tịch mỉm cười xong cũng không có truy hỏi điều gì, nếu hắn muốn nói thì không hỏi cũng nói, không nghĩ nói, hỏi cũng không được cái gì.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Gia Cát Tĩnh Trạch lại một lần nữa thở dài, “Công chúa, cung yến đêm mai Nữ hoàng sẽ cho người một kinh hỉ, người có biết là cái gì không?”
“Không biết, ta đang chờ, ta không giống Gia Cát Thừa tướng, trong triều trong cung đều có người của mình, thực lực sâu!”
“Công chúa!”
Thần Tịch thở dài, “Lời ta nói là thật!”
“Công chúa, Nữ hoàng đã muốn cùng quốc chủ Sở quốc thương nghị tốt, để người gả cho Thái tử Sở quốc, làm Thái tử phi của Thái tử Sở quốc!”
Cái gì!
Thái tử phi?
Thần Tịch ngạc nhiên nhìn Gia Cát Tĩnh Trạch, Nữ hoàng muốn nàng thành thân thành Thái tử phi? Chẳng lẽ Thái tử Sở quốc lại đáp ứng thú một công chúa nữ tôn quốc đã có sáu phu thị?
Lại nghe Gia Cát Tĩnh Trạch tiếp tục nói: “Nữ hoàng đáp ứng để người mang theo mười vạn tinh binh xuất giá, bọn họ là đồ cưới của người, lấy hy vọng hai quốc giao hảo gắn bó suốt đời!”
Nga, dùng tinh binh của nàng thành đồ cưới sao?
Cuộc làm ăn này, phỏng chừng chỉ cần Thái tử Sở quốc có dã tâm đều sẽ đáp ứng, dù sao hứa chỉ là một cái vị trí Thái tử phi mà thôi, có cái gì quan trọng hơn, thân là Thái tử một quốc gia, bên người muốn bao nhiêu nữ nhân mà không có? Dù không nhiều lắm, nhưng nếu so sánh với mười vạn tinh binh, biện pháp rất tốt!
Đu dây chậm rãi dừng lại, Thần Tịch sâu kín thở dài, quả nhiên là kinh hỉ lớn, Thái tử phi?
Có lẽ Nữ hoàng sẽ nói với nàng, ngày khác Thái tử Sở quốc đăng cơ, nàng chính là một quốc gia chi mẫu, dưới một người trên vạn người!
Thật là kinh hỉ a!
Ai!
Nàng nên hình dung cảm giác đối với Nữ hoàng như thế nào đây? Đối thủ? Không, túc thế oan gia? Vậy mới được! Bằng không vì sao Nữ hoàng lại luôn suy nghĩ mong muốn đem nàng cách ly thật xa?
“Công chúa, Thái tử Sở quốc đã đi tới kinh thành. Ta nghe nói ngay từ đầu hắn không đồng ý, nhưng không hiểu sao mấy ngày trước đột nhiên đồng ý.”
“Thái tử Sở quốc là ai?”
“Sở Mục Hàm.”
Thần Tịch ấn ấn huyệt thái dương cố gắng hồi tưởng một chút, tên Sở Mục Hàm này giống như gần đây đã nghe thấy ở đâu! Chính là cái kia...... Đúng rồi, nam tử mà ngày đó khi đi dạo gặp được!
Ai, quả nhiên là huynh đệ Sở Mục Nhiên, trách không được ngày ấy nhìn có điểm quen mắt!