Editor: Giáng Thiên Tuyết
Người trong phủ Công chúa thường lui tới chiếu cố, Thần Tịch trước sau như một mỗi sáng xử lý một ít sự tình, buổi chiều nghỉ ngơi, buổi tối tùy ý đi một chút, giáo dục một chút đám tiểu hài tử mà chính mình muốn bồi dưỡng.
Trong nháy mắt đã đến ngày thứ ba xử tử Khanh Thiên Yến, một ngày này, người của Hi Thành có chút khẩn trương.
Đúng vậy, khẩn trương, vì đây là lần đầu tiên Xích Dương Công Chúa muốn trang nghiêm xử tử một người, hay là muốn vạn tiễn xuyên tâm. Đương nhiên, dân chúng không có ai đồng tình nàng, ai kêu nàng làm ra chuyện khiến cho tân khách gièm pha ra ngoài như vậy, mọi người đều cho rằng nàng chết chưa hết tội.
Bất quá, Thần Tịch cũng không có thói quen xử hình vào buổi trưa lúc canh ba, nàng cũng không thích ngồi dưới ánh nắng mặt trời chói gắt, cho nên thực khác thường đem thời gian phạt dời đến giờ tý nhị khắc, cũng chính là hiện đại lúc chín giờ rưỡi. Lúc này người không nhiều không ít, bất quá, hết thảy sắp xếp sau, Thần Tịch nhìn liếc mắt dân chúng vây xem một cái, đối với hộ vệ bên người phân phó vài câu.
Sau đó quan giám hình lớn tiếng nói: ” Các vị, Công chúa có lệnh, đây là Khanh Thiên yến nói nàng là công chúa Tần Quốc, vì cấp nàng một phần thể diện, cho nên mong mọi người rời đi, không cần vây xem, miễn cho có người giận chó đánh mèo…”
Nhóm dân chúng vốn muốn nhìn náo nhiệt, bất quá khi nghe xong quan giám hình nói đều thực thức thời rời đi, không ai vây xem, cho nên, chỗ hành hình có vẻ thực thanh tĩnh. Chỉ có một số hộ gia đình ở phụ cận nhìn lén qua cửa sổ.
Thần tịch thực thản nhiên nhìn Khanh Thiên Yến bị thiết liên khóa tay chân, khẽ mỉm cười, tươi cười kia như đang cười một con trâu nhỏ như thế nào giãy giụa.
Khanh Thiên Yến gắt gao nhìn chằm chằm thần Tịch, nàng hận Xích Dương Công Chúa, nếu không phải nàng ( CTT), nàng ( KTY) sẽ không thất bại! Nhưng là, ánh mắt chứa hận thfu của nàng vẫn dừng lại trên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo, trong ánh mắt kia vẫn còn tồn lại vài phần tình yêu. Thần Tịch nhìn xem có chút cảm thán, nữ nhân này xem ra là thật để bụng Hoàng Phủ.
Đáng tiếc! Giáp chi mật đường, ất chi thạch tín (( Không hiểu nên để vậy, ai biết thì cmt cho Tuyết để Tuyết sửa nha))
“Hoàng Phủ, ngươi không đồng tình nàng một phần nào sao?”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhíu mày nhìn nàng một cái, hắn dùng khinh công ngày đêm kiêm trình gấp rút trở về. Chính là lo lắng hôm nay xử phạt sẽ có sai lầm, nàng khen ngược, lại còn trêu ghẹo hắn: “Công chúa nghĩ muốn làm như thế nào?”
“Vạn tiễn xuyên tâm sửa thành trăm tên xuyên tim như thế nào?”
Dát…
Mọi người bên người Thần Tịch không nói gì nhìn trời. Công chúa thật vô sỉ, vạn tên hay trăm tên xuyên tim đều giống nhau sẽ chết thôi! Thật đúng là nghĩ đến nàng muốn thiện lương.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo không nhịn được giật giật khóe miệng, ác thú vị. Đây tuyệt đối là ác thú vị.
“Mang nàng đến. Không cần áp. Để nàng giãy giụa sẽ tốt hơn. ” Thanh âm Thần Tịch thản nhiên làm cho nhón hộ vệ cảm giác được một loại lãnh ý.
Khanh Thiên Yến kéo thiết liên rầm rầm tiêu sái tiến đến, thiết liên kia có trọng lượng hươn mười cân, đi đường cũng không phương tiện, nhưng Khanh Thiên Yến vẫn là từng bước một tiêu sái tiến đến, đi hướng Thần Tịch, cũng là đi hướng Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Ngay tại nàng đi cách Thần Tịch ước chừng khoảng cách bảy tám thước Thần Tịch nhẹ giọng nói một câu: “Điểm huyệt!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lập tức cách không điểm huyệt, ngăn cản Khanh Thiên Yến đi tới, Khanh Thiên Yến oán giận nhìn bọn họ nói: “Cung Thần Tịch, nhưu thế nào, ta sắp chết rồi mà vẫn còn sợ ta?”
“Không, ta chỉ là thích sạch sẽ, không thích người sắp chết đến gần ta. Nhất là kẻ thù của ta. “
“Hừ, không phải là sợ ta sao?”
Thần Tịch mỉm cười: “Không vội, con người của ta cũng không sao cả, cho nên, ngươi không cần dùng kế khích tướng. Ta đang chờ, chờ cứu binh của ngươi.”
Thân mình Khanh Thiên Yến run lên, nàng là muốn một lưới bắt hết sao?
Nàng biết vài vị phu thị của nàng nhất định sẽ tới cứu nàng, bởi vì nàng đã hạ độc bọn hắn, nếu nàng chết bọn họ cũng không thoát được cái chết!
Nếu Cung Thần Tịch đã bố trí tốt tất cả, vậy nàng còn có cơ hội giết nàng sao? Sắc mặt Khanh Thiên Yến trở nên thực âm trầm, thực âm trầm!
Thần Tịch khẽ mỉm cười, chờ, thậm chí đợi chưa được một khắc nàng đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Khanh Thiên Yến bị một dạng khí định thần nhàn của Cung Thần tịch khiến cho tức giận mặt hết trắng lại đen, cuối cùng dừng mắt ở trên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo; “Vì sao? Tâm ý của ta đối với ngươi…”
“Ta là người của công chúa, tự nhiên không phải là người mà ngươi có thể mơ ước!”
“Mơ ước? Ha ha, chỉ bằng nàng không khác gì phế vật, có thể mang cho ngươi cái gì? Ngươi có tài năng như vậy, nên lựa chọn minh chủ tốt hơn, vì sao không muốn nhận ta. “
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cổ quái nhìn nàng: “Ta nghĩ ngươi là một người có đầu óc không tồi, không thể nghĩ đến chuyện buôn bán ngươi làm rất tốt, nhưng cách nhìn người ngươi lại không có. Ngươi tính kế công chúa, bị thất bại nặng nề, như thế nào còn có mặt mũi nói công chúa? Ngươi không biết cái danh hiệu phế vật càng thích hợp với ngươi sao?”
“Ngươi.”
Bị chính người trong lòng mắng là phế vật làm cho lòng Khanh Thiên Yến đau giống như bị người đâm một đao, Khanh Thiên Yến run run thân mình nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Cảnh Hạo: “Chẳng lẽ ngươi đối với ta không có một chút tâm tư nào sao?”
“Có, cho ngươi mở rộng con đường làm ăn, giúp Hi Thành phát triển về tài phú. Cùng hợp tác cửa hàng với ngươi sẽ kiếm được nhiều tiền.”
Khanh Thiên Yến nghe được những lời này tức đến muốn hộc máu: “Ngươi lợi dụng ta!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lắc đầu, vân khinh phong đạm nói: “Nói gì lợi dụng, chỉ là hỗ trợ lẫn nhau cùng có ích thôi, Lưu Nghiệp không phải cho ngươi rất nhiều lợi ích sao?”
“Ngươi.”
Bỗng nhiên, Khanh Thiên Yến trừng lớn mắt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, có chút kinh hách hỏi: “Chẳng lẽ việc Lưu Nghiệp phản bộ đều nằm trong tính toàn của ngươi!” Ở trong ấn tượng của nàng, nam nhân này sẽ không phải là người ngu ngốc.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo chỉ cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Nhưng đây đã muốn là cam chịu!
Khanh Thiên Yến lúc này là thật hộc máu! Nói như vậy, nàng không phải giống một tiểu sửu, ở trước mặt hắn tự cho là đúng? Mà người ta đều xem rõ nhất thanh nhị sở mọi hành động của nàng.
Thần Tịch nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không nhịn được đôi mi thanh tú nhíu lại, bỗng dưng mở to mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Cảnh Hạo: “Đêm đó là ngươi cố ý.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở dưới ánh mắt bất mãn của nàng cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm nàng: “Công chúa, ta là phu thị của ngươi, thân là thê chủ phải có năng lực bảo vệ người nhà, ta không cho công chúa có cơ hội thi triển thân thủ, như thế nào có thể làm cho người ta biết công chúa có năng lực bảo vệ chúng ta đâu? “
“Ngươi.”
“Công chúa đừng tức giận, tối nay ta chuộc tội, tùy ý ngươi xử phạt như thế nào cũng được.” Lời này nói ra ái muội vô cùng, Thần Tịch có thể nghe ra sự ái muội trong lời nói của hắn.
Khanh Thiên Yến nhìn người ta trước mặt khanh khanh ta ta tức đến hộc máu, khiến Thần Tịch bị dọa một chút, nhíu mày nhìn nàng nói: “Ngươi như thế nào dễ dàng hộc máu như vậy? Độ lượng quá nhỏ cũng không được rồi, nếu như bị tức chết, ta sao có thể hành hình a? “
“Ngươi, ngươi… các ngươi… Cung Thần Tịch, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế! Các ngươi cũng chết không được tử tế!”
Thần Tịch nhún nhún vai: “Tùy ngươi.”
Sưu—
Ngay tại phía sau, một trận tên hướng phía trước bọn họ phóng tới.
Mấy chục hắc y nhân tay cầm vũ khí xuất hiện, còn có một ít cung thủ cầm cung tiễn, làm thành vòng tròn quanh hình đài. Xem số người mà nói, Thần Tịch an bài người không nhiều lắm, hai mươi người cũng chưa đến.
Vừa thấy là phía công chúa yếu thế bị vây, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhíu mày nhìn đám hắc y nhân: “Bọn này có lẽ là đám người trong giang hồ. “