Edit: Phạm Mai
“Lưu Dụ bái kiến Xích Dương công chúa.”
Thần Tịch nhăn mặt nhíu mày nhìn hắn một cái, “Tìm ta có chuyện gì?”
Lưu Dụ cung kính xoay người cúi đầu đưa tin: “Bẩm Xích Dương công chúa, tướng quân Uất Trì thỉnh công chúa hồi phủ một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng.”
“Chuyện gì?”
“Tướng quân không nói, chỉ là lệnh cho nhỏ (tiểu nhân) đến chuyền đạt tới công chúa.”
Trong lòng có chút tiếc hận nhìn thoáng qua sơn thủy ở xa xa kia, nàng còn không có xem đủ đâu, bất quá, Uất Trì tướng quân sẽ không vô duyên vô cớ đến quấy rầy nàng du ngoạn đi. Quên đi, quên đi, “Biết, liền trở về đi.”
“Vâng, công chúa thỉnh.”
Thần Tịch đứng lên đi được hai bước liền quay đầu nhìn Vinh Hân liếc mắt một cái, “Vinh cô nương, hôm nay đa tạ ngươi, ta thực thích phong cảnh nơi này. Ngươi giúp ta ta tất nhiên cũng sẽ không có ơn không trả, ngày sau ngươi nếu có chút chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc mở miệng, ta nếu làm được thì sẽ giúp ngươi.”
Vinh Hân không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng nàng ôm một cái quyền, cũng là sang sảng nói: “Đa tạ công chúa, nếu công chúa không chê khí, Vinh Hân muốn ngày mai đi bái phỏng công chúa một chút.”
Thần Tịch mỉm cười, “Được, ta tạm thời ở trong phủ Uất Trì tướng quân, ngày mai nếu đi liền trực tiếp tìm ta.”
Vinh Hân đáy mắt lóe ra một chút vui sướng, nhưng trên mặt không có quá nhiều biểu tình, “Tạ ơn công chúa.”
......
Thần Tịch mang theo người trở lại phủ Uất Trì tướng quân, vốn tưởng rằng có cái chuyện gì trọng yếu, ai biết thời điểm nhìn thấy Uất Trì tướng quân, Uất Trì tướng quân lại chỉ nói là cái thích khách kia đã đào tẩu.
Thần Tịch bất đắc dĩ, “Chuyện quan trọng trong lời nói của tướng quân chính là chuyện này?”
Uất Trì Hồng Anh có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Thỉnh Xích Dương công chúa thứ lỗi, tại hạ trông giữ bất lực, thật sự......”
“Bất quá là một cái lão nhân bị thương, đi rồi thì cứ đi đi, tướng quân không cần quá mức để ý, ta không sao cả.”
Ngạch!
Uất Trì Hồng Anh ngốc sửng sốt mất nửa ngày hồn mới trở về chỗ cũ, chần chờ nhìn đối diện hắn người đang ngồi Xích Dương công chúa: “Công chúa thật sự không trách tội tại hạ......”
“Hắn có cái gì đáng giá ta để ý? Uất Trì tướng quân không cần để ý, bỏ chạy thì cứ để hắn đi, để cho hắn thêm nhiều cơ hội cũng không phải không tốt. Bắt một con chuột lập tức giết cũng không có chơi vui vẻ.”
Ách!
Uất Trì Hồng Anh cảm thấy thật sự là hắn tự mình đa tình, nhân gia ngườita căn bản là không thèm để ý, “Công chúa không trách tội, nhưng người dù sao cuối cùng cũng là ở phủ tướng quân chạy, thần --”
“Uất Trì tướng quân không cần để ý, tướng quân sự vụ bận rộn, việc nhỏ bực này không cần quá để ý.”
Uất Trì Hồng Anh âm thầm thở dài, sắc mặt lại càng phát ra cung kính đứng lên: “Đa tạ ơn Xích Dương công chúa không trách tội.”
Thần Tịch nhìn hắn liếc mắt một cái, ngáp một cái lên tiếng nói: “Uất Trì tướng quân, Phong thành cũng không có gì hay nữa để ta vui đùa, ngày mai ta liền chuẩn bị tiếp tục rời đi.”
“Có cần hay không thần giúp công chúa chuẩn bị một ít cái gì?”
“Không cần, Uất Trì tướng quân đã ưu đãi ta rất tốt.”
“Xích Dương công chúa, qua mấy ngày nữa chính là tết Trung thu, phong tục Hạ quốc có một đêm hoa đăng, không bằng công chúa lưu lại chơi đùa một chút đi?” Uất Trì Thanh Nham xuất ra những lời có ý muốn gữi lại.
Nhìn Uất Trì tướng quân đang nhìn chính mình nàng thực sự rất tò mò, con lớn nhất không phải bởi vì chuyện tình của nữ nhi nhà hắn thực phản cảm Xích Dương công chúa sao? Như thế nào lúc này lại mời nhân gia lưu lại khác thường như thế? Sẽ không phải có cái tâm tư gì đi? Lão gia tử có thể nói bọn họ không được gây chuyện sao.
Nhưng hắn(UTTN) còn chưa có mở miệng nói cái gì, chỉ là yên lặng nhìn về phía Cung Thần Tịch.
Thần Tịch nhìn Uất Trì Thanh Nham liếc mắt một cái, mỉm cười: “Thiếu tướng quân thịnh tình giữ lại, bản công chúa nếu không đáp ứng chẳng phải là rất không nể mặt, được rồi, ta liền lưu lại đến ngày đó vậy.”
Uất Trì Thanh Nham nhìn Gia Cát Tĩnh Trạch liếc mắt một cái nhíu mày nói: “Kia tự nhiên là tốt rồi, Đại công tử đối với Phong thành coi như quen thuộc, không bằng công chúa đã mấy ngày này cùng Đại công tử hảo hảo du ngoạn một phen đi?”
Gia Cát Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tựa hồ đang trách hắn nhiều chuyện.
Thần Tịch cũng không để ý, tự mình trở lại tiểu viện nghỉ ngơi.
Qua ban ngày, đêm đó thời điểm Bắc Đường Quân Liên trở về sắc mặt có chút trầm trọng, một đêm này Xích Dương công chúa tự nhiên cũng để lại hắn thị tẩm.
Mọi người liên quan sắc mặt có chút thay đổi, bất quá ai cũng không có nói cái gì.
“Công chúa, chúng ta chỉ sợ phải dời khỏi nhanh một chút.” Bắc Đường Quân Liên nhìn mỗ nữ đang chậm rì rì uống trà rất là bất đắc dĩ.
Thần Tịch nhìn hắn cười hỏi: “Làm sao vậy? Không phải nói muốn theo giúp ta qua tết Trung thu sao?”
“Công chúa, tết Trung thu hàng năm đều có, nhưng là ta thu được tin tức, tình huống bên kia của Nhai Nữ quốc không tốt lắm, ta nghĩ hẳn là mau chóng mang theo người lẻn vào làm việc mới tốt, tránh cho công chúa rơi xuống hạ phong.”
Thần Tịch nhìn ly trà trong tay thưởng thức, thản nhiên hỏi: “Đại công chúa áp dụng hành động gì?”
“Đúng vậy, ta thu được tin tức Đại công chúa gần đây nhất tựa hồ cùng rất nhiều lão thần Nhai Nữ quốc hoạt động thường xuyên, đại khái muốn trước khi công chúa trở về khiến cho Nữ hoàng định ra thái tử.”
Muốn làm Thái tử?
Thần Tịch bĩu môi, những người này đúng là nhàn dỗi tìm phiền toái.
“Công chúa, ta nghĩ đêm nay liền mang theo người lặng lẽ rời đi.”
“Có nắm chắc sao?”
Bắc Đường Quân Liên tự tin nhìn nàng: “Công chúa cứ yên tâm đi, có lẽ tâm nhãn nam nhân không nhiều bằng nữ nhân, nhưng là, luận đến mưu kế trong đại cục triều đình, ta tin tưởng chính mình không kém.”
Cũng không phải, nam nhân không phải là cao thủ tranh quyền đoạt vị sao?
“Công chúa, Nhị công tử cùng Ngũ công tử đến đây.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm hộ vệ.
Thần Tịch nhìn về phía Bắc Đường Quân Liên, hắn gật gật đầu, thản nhiên nói: “Thật ra là ta mời bọn họ đến, việc này còn cần công chúa người phân phó một tiếng với bọn họ mới tốt.”
“Vào đi.”
Cơ Tĩnh Viễn cùng Lâm Tuấn Thần nhìn đối phương liếc mắt nhau một cái, trước sau đi vào, nhìn thấy Bắc Đường Quân Liên tự nhiên ngồi ở bên người Xích Dương công chúa, vị này trí hiển nhiên khác người khác.
Trong lòng không khỏi đều hiện lên một cái ý niệm trong đầu: Công chúa thế nhưng thực sự rất tin tưởng hắn?
Thần Tịch nhìn hai người bọn họ cười cười: “Đều ngồi đi, tối nay tìm các ngươi đến có chuyện quan trọng cần phân phó.”
Lâm Tuấn Thần bất động thanh sắc đánh giá hai người bọn họ một hồi, ôn thanh hỏi: “Không biết công chúa có chỉ thị gì?”
Thần Tịch lẳng lặng nhìn bọn họ bưng lên một ly trà, thật lâu sau không nói gì, ánh mắt nhưng vẫn luôn lưu luyến ở trên mặt hai người bọn họ, nhìn bọn họ khiến cho hai người hết sức không được tự nhiên, lại không thể phát tác.
“Công chúa có chuyện gì xin nói thẳng.” Cơ Tĩnh Viễn nhịn không được liền lên tiếng đầu tiên.
Thần Tịch mỉm cười: “Ta nghĩ để cho hai người các ngươi đi theo Quân Liên cùng nhau ra ngoài một chuyến, về phần đi nơi nào, làm chuyện tình gì, Quân Liên sẽ nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ cần trợ giúp hắn là tốt rồi, không biết các ngươi có bằng lòng hay không?”
Đi theo Bắc Đường Quân Liên? Còn phải nghe hắn? Cơ Tĩnh Viễn hơi hơi nhíu mày, “Công chúa có chuyện gì sao không nói rõ ràng?”
“Ha ha, chuyện gì còn không xác định, dù sao Quân Liên sẽ biết cần phải làm chuyện gì, các ngươi chỉ cần hiệp trợ là tốt rồi.”
Lâm Tuấn Thần nhìn Xích Dương công chúa trước mặt liếc mắt một cái, lại nhìn Bắc Đường Quân Liên liếc mắt một cái, khẽ cắn môi: “Công chúa, Tuấn Thần nguyện ý phân ưu. Bất quá, có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“Nga, nói nghe xem.”
Lâm Tuấn Thần mím môi, “Ta hy vọng Phi Sương cũng đi theo hỗ trợ, có hắn bên cạnh, chúng ta cũng không sợ địch nhân sử dụng độc gì cả.”
Thần Tịch nhíu mày nhìn hắn, chỉ tên Hứa Phi Sương? Đã sớm nhìn ra quan hệ bọn họ thực không tệ, nhưng, lại không biết khi làm việc hai người lại cũng muốn đi cùng với nhau.
Chẳng lẽ bọn họ trong lúc ở chung có mối quan hệ gì đặc biệt với nhau? Thần Tịch ninh mi trầm tư, Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương đều là phu thị mà Nữ hoàng đưa cho bản tôn, quan hệ so với những người khác tốt hơn, ở cùng trong phủ công chúa rất hòa thuận.
Bắc Đường Quân Liên nhíu mày, mở miệng khuyên nhủ: “Công chúa, Lục công tử y thuật thượng thừa, hắn ở lại bên người công chúa an toàn không lo, tốt nhất vẫn là......”
Lâm Tuấn Thần ánh mắt trầm xuống, chuyện này hắn cũng là có suy nghĩ đến, nhưng là, tính tình của Phi Sương......
Thần Tịch nhìn Lâm Tuấn Thần sắc mặt đột nhiên cười khẽ: “Thôi, thôi, ta thật không biết quan hệ cuả phu thị hữu ái như vậy đâu, để cho hắn đi theo các ngươi cùng nhau đi, y thuật thượng thừa cũng tốt có thể chiếu cố nếu như các ngươi bị thương ta cũng yên tâm.”
“Công chúa?”
Bắc Đường Quân Liên cùng Lâm Tuấn Thần đồng thời kinh ngạc nhìn về phía nàng, không hề có biểu tình cân nhắc dù chỉ là một chút, chỉ nhìn đến là ý cười thản nhiên của nàng.