Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 83

Edit: Phạm Mai

Đang ngủ mơ nàng cảm giác được hơi thở ấm áp, không biết là ai, cũng không biết vì sao trong đó còn truyền lại một chút lo lắng quan tâm, làm cho nàng nhịn không được muốn ngủ nhiều một hồi, thỏa mãn ngủ cái ăn no.

Hoa Tử Huyễn nhìn khóe môi nàng lộ ra một chút tươi cười chỗ sâu trong đáy lòng giống như bị hòa tan một chút, hắn biết nàng là một người cô đơn, nhìn từ một góc độ mà nói, bọn họ chính là bạn đường giống nhau đâu!

Nay, Nữ hoàng tứ hôn, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là nam nhân nàng từng đuổi theo nhiều năm, nay có lẽ nàng thật cao hứng?

Hắn không xác định, bởi vì hắn cũng không dám khẳng định nàng có phải thật sự buông xuống Hoàng Phủ Cảnh Hạo hay không. Thích một người nhiều năm như vậy, có thể nói bỏ qua là bỏ qua sao? Hắn rất thất vọng, ngơ ngác ngồi ở kế bên trường kỉ thật lâu, nhìn hoàng hôn buông xuống, bàn tay được nắm trong tay mình kia rốt cục giật giật.

Thần Tịch mở mắt ra mệt mỏi nhíu máy, bỗng nhiên phát hiện tay mình giống như lôi kéo cái gì vậy, nghiêng đầu nhìn thấy, sửng sốt: “Sao ngươi lại tới đây?”

Hoa Tử Huyễn nháy mắt mấy cái than thở: “Xem công chúa nói gì vậy a, ta không phải làm tốt việc ngươi giao liền gấp rút trở về bên cạnh ngươi sao, ở khắp nơi kinh thành đều truyền tin tức ngươi muốn thành thân cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo vì sườn phu!”

Hôm nay nàng mới thu được thánh chỉ, kinh thành đã truyền kháp nơi? Mâu quang Thần Tịch xuất hiện lãnh ý, những người Nữ hoàng có phải hay không thực sự sốt ruột như vậy, thực hoài nghi nàng rốt cuộc có phải nữ nhi của nàng hay không. Buông tay ra ngồi xuống, nhìn bộ dáng của hắn nhịn không được trêu ghẹo nói: “Như thế nào, mới ra khỏi cửa làm việc thì mệt mỏi như vậy?”

“Đương nhiên không phải, bất quá công chúa ngươi nắm tay của ta, ta cảm thấy chính mình có chút ủy khuất!” Ánh mắt Hoa Tử Huyễn nhìn hướng nàng vừa mới buông bàn tay ra, ánh mắt còn mang theo một chút ái muội.

Thần Tịch liếc trắng mắt, “Người của Liễu Văn Hoa đâu, cũng an bài tốt sao?”

“Không sai biệt lắm. Bất quá, lần này ngươi bỏ ra không phải ít đâu. Có tất yếu như vậy sao?” Thủ hạ của hai người bọn họ cơ hồ đều bị công chúa phân phó làm một cái nhiệm vụ thực bình thường, đối bọn họ mà nói, thật sự là có chút hoang phí nhân tài.

Thần Tịch cũng không giải thích, chính là tự tin nói: “Đến lúc đó còn có tác dụng.”

Hoa Tử Huyễn lắc đầu, cũng không hỏi nhiều, bất quá hắn nghĩ tới Bắc Đường Quân Liên, sắc mặt biểu tình cũng nghiêm túc một ít, “Công chúa, Bắc Đường Quân Liên đã muốn biết chuyện tình nữ nhân Thủy Yên kia. Hắn nói hết thảy để ngươi xử trí là tốt rồi.”

“Ta biết hắn sẽ nói như vậy, cho nên mới để Tĩnh Trạch an bài nhân hồi báo nàng.”

Tĩnh Trạch? Hoa Tử Huyễn cười nhạo một tiếng. Trên mặt có khinh thường, “Công chúa tựa hồ còn quên không được Đại công tử đâu, nếu thực luyến tiếc thì kêu hắn quay lại là tốt rồi, dù sao ở Hạ quốc, nam nhân trộm tinh cũng không tính là chuyện tình gì quá lớn lao.”

“Hoa Tử Huyễn, ngươi có thể gọi tên ta.”

A?

Hoa Tử Huyễn nghe vậy ngốc sửng sốt nửa ngày, như thế nào lại chuyển tới đề tài này rồi?

“Ngươi có thể gọi tên ta, không cần kêu công chúa. Mỗi ngày nghe người khác kêu ta công chúa. Ta cảm thấy cuộc sống thực buồn tẻ......”

Hoa Tử Huyễn nhìn ánh mắt phiền muộn của nàng ánh mắt nhu hòa một ít, “Thần Tịch?”

“Ân, về sau cứ gọi như vậy là tốt rồi. Người trước người sau đều có thể.”

“Chỉ sợ có người muốn ghen tị ta.” Hoa Tử Huyễn nói đến đây, trên thực tế nhưng không có một chút trạng thái gọi là lo lắng.

Thần Tịch nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, tuy rằng trong mắt của hắn vẫn mang theo lệ khí như trước, nhưng lại làm cho nàng không phản cảm, cho dù hắn từng hạ độc hại nàng, nhưng là nàng cũng không có trách hắn.

Có lẽ, hắn chỉ là lấy tiền làm việc, hắn là loại người không phản bội nhất!

Nhìn mặt hồ không hề gợn sóng, lòng của nàng có chút nặng nề, đột nhiên vỗ vỗ trường kỉ: “Ngồi ở đây bồi ta một chút đi!”

Hoa Tử Huyễn cũng không kiêng kị gì ngồi lên kế bên người nàng, “Thần Tịch, ngươi mất hứng vì bị tứ hôn sao?”

Thần Tịch cười cười, nhẹ nhàng tựa vào trên bờ vai của hắn, buồn bã nói: “Có cao hứng hay không kia cũng không trọng yếu, hiện tại ta mệt mỏi, cho ta mượn bả vai ngươi dựa vào một chút đi!”

Cảm xúc đánh úp lại, Hoa Tử Huyễn cảm giác được một cỗ rung động, nàng nói mệt mỏi, nàng mệt mỏi?

“Yên tâm, chỉ dựa vào trong chốc lát.”

Ai, Thần Tịch nhẹ nhàng thở dài một tiếng liền xẹt qua mặt hồ trong tâm hắn, gợi lên một loạt gợn sóng, chậm rãi mở rộng ra. Làm cho hắn nhịn không được quàng tay ốm lấy bờ vai nàng, nhẹ nhàng vỗ, từ xa nhìn lại giống như là một đôi người yêu đang ôn nhu gắn bó với nhau.

Một mặt này vừa vặn bị Tiêu Băng mua túy vịt trở về nhìn thấy, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút trào phúng: Bên người nàng vĩnh viễn không thiếu nam nhân, cho dù nàng trở nên thông minh, nhưng là, đối nam nhân nàng vẫn giống như vậy.

Giờ khắc này, Tiêu Băng đã quên trong mắt hắn Xích Dương công chúa đã muốn thật lâu không có tuyên người thị tẩm, đương nhiên, tin tức Tam công tử thị tẩm hắn cũng không có rõ ràng sự thật.

Cho nên hắn lạnh lùng cầm những thứ này nọ đi đến phía sau Thần Tịch, “Công chúa, túy vịt ngươi muốn.”

Hắn đem túy vịt nhét vào trong tay Thần Tịch, không chút khách khí.

Thần Tịch tiếp nhận giấy bao dầu, ngửi được mùi túy vịt liền lộ ra tươi cười, “Hương vị không sai, còn rất nóng, vất vả ngươi.”

“Công chúa còn có phân phó sao?” Tiêu Băng cứng rắn hỏi.

Hôm nay thể xác và tinh thần Thần Tịch đã muốn thực mệt mỏi, cho dù nghe ra người khác bất mãn nàng cũng sẽ không để ý tới, cho nên đối với mĩ nam Tiêu Băng lạnh lùng nàng cũng không có quản, “Đã không có, ngươi đi xuống đi!”

Cho tới bây giờ nàng chưa từng xem ai là hạ nhân mà đối đãi với họ, nhưng nếu ai muốn ngồi trên đầu nàng hoặc cho nàng là người dễ bị khi dễ, kia thật có lỗi, nàng không có thánh mẫu như vậy.

“Tử Huyễn, có thể mang ta đến một nơi có thể yên tâm nói chuyện hay không?”

“Hảo.” Hoa Tử Huyễn lôi kéo nàng đến chuồng ngựa sau đó kéo một con ngựa ra ngoài, ly khai phủ công chúa.

Hai người cưỡi một con ngựa, phóng ngựa chạy như điên, đi khỏi cửa thành Hi thành, đi vào một bãi cỏ mênh mông vô bờ, Hoa Tử Huyễn mới ghìm ngựa dừng lại, “Thần Tịch, nơi này được?”

Liếc mắt một cái nhìn thấy đều là mặt cỏ xanh rì, trong vòng trăm mét không có người xuất hiện thì có vẻ được đi, như vậy sẽ không sợ có người ẩn nấp nghe lén.

“Ngươi như thế nào phát hiện địa phương tốt này?” Một vùng cỏ rộng lớn, không biết thực lãng phí thực đáng tiếc đâu, Thần Tịch không khỏi nhớ tới cái kế hoạch cần nơi hoang như thế này, loại địa phương này cũng có thể lợi dụng đi!

Nuôi ngưah, dưỡng dê cái gì đều thích hợp đấy!

Sau khi Hoa Tử Huyễn ôm nàng xuống ngựa thì để cho con ngựa tự mình đi ăn cỏ, bọn họ ngồi ở trên cỏ, Thần Tịch lại lấy ra túy vịt hai người cùng nhau ăn mỹ vị thật thích ý.

“Thần Tịch, ngươi vì sao phải làm cho Tiêu Băng tức giận như vậy?”

“Hắn cũng không có nghĩ tới tâm tình của ta thế nào, ta vì sao phải đi lo lắng tâm tình của hắn? Trên đời này không lẽ chỉ có ta cần phải làm người tốt lo lắng cho người khác.”

Thật đúng là nữ nhân tính toán chi li đâu, bất quá, hắn thích! Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn cho rằng làm người không nhất thiết phải thiện lương mới là tốt, đối người khác tốt khẳng định là có lý do.

Nhìn nàng bên cạnh mình đang miệng to ăn thịt, ngẫu nhiên uống chút rượu, hắn cảm thấy thực chân thật, công chúa thì làm sao, công chúa còn không phải một phàm nhân?

Ăn uống một thời gian sắc mặt Thần Tịch dần dần phiếm đỏ, tựa hồ có chút men say, Hoa Tử Huyễn không thể tin nhìn nàng: “Thần Tịch, uống rượu trái cây ngươi đều có thể đủ say? Thật sự là...... Rất mảnh mai!”

“Rượu không say mỗi người tự say mà thôi, Hoa Tử Huyễn, ta nói cho ngươi biết, ta ai cũng không thích, Hoàng Phủ Cảnh Hạo không thích, Tiêu Băng không thích, Gia Cát Tĩnh Trạch cũng là như vậy...... Trong lòng bọn họ đều không có ta, ta vì sao phải thích bọn họ? Ngốc tử mới đi thích người không thương chính mình đấy!”

“Ân, cho dù không thích, cưới đặt ở trong nhà cũng không kém, dù sao nam nhân trong hậu viện của ngươi cũng nhiều lắm, thiếu một cái cũng không thiếu.”

“Hì hì, Hoa Tử Huyễn, ta nói cho ngươi biết đi, ta cũng thực chán ghét Nữ hoàng, cho tới bây giờ cũng không quan tâm nữ nhi chính mình trải qua như thế nào, đã nghĩ phòng bị mười vạn tinh binh trong tay nữ nhi chính mình...... Cách...... Nếu các nàng không có nham hiểm như vậy, mười vạn tinh binh cho ai lại có cái gì quan hệ, nhưng là, ta chán ghét các nàng làm ra vẻ cùng với lừa gạt...... Cách......

Chán ghét các nàng! Ta chán ghét bọn họ...... Hạ nhân Công chúa phủ đem Hoàng Phủ Cảnh Hạo cho rằng chủ tử, ha ha, không có việc gì, ta toàn bộ đuổi đi rồi, một lần nữa tuyển chọn người mới, nhìn xem ai còn tự cho là đúng......”

Hoa Tử Huyễn xoa bóp khuôn mặt của nàng, “Hảo hảo, không thích bọn họ, đều đuổi rồi!”

Ai biết Thần Tịch lại bỗng nhiên nằm xuống, còn tại trên cỏ lăn một chút, lăn vài vòng sau ghé vào trên cỏ bĩu môi nhìn hắn: “Hì hì, Hoa Tử Huyễn, khuôn mặt ngươi không sai nga, nếu đi theo ta về nhà nhất định có thể làm ngôi sao, làm -- thần tượng......”

Hoa Tử Huyễn căn bản không hiểu nàng nói những từ đó là gì, bất quá hắn đã muốn khẳng định nàng say, nếu như bị người khác nhìn đến bộ dáng Xích Dương công chúa giờ phút này nhất định sẽ mở rộng tầm mắt. Đường đường công chúa cư nhiên cùng đứa nhỏ giống nhau lăn như thế, ai!

Nhận mệnh tiêu sái đi qua muốn kéo nàng đứng dậy, nhưng nàng lại tiếp tục lắn, còn cố ý hướng về phía hắn nhăn mặt, “Muốn bắt ta, không có cửa đâu!”

“Thần Tịch, ngoan, phải về nhà!”

“Nhà?” Con ngươi Thần Tịch có chút sương mù nhìn hắn, “Trong này ta còn có nhà sao?” Nói xong lại lắc đầu, lẩm bẩm: “Không có, tại cái thế giới này ta không có nhà...... Cũng không có thân nhân, ta là cô hồn, hì hì, một người.”

“Thần Tịch --”

Bỗng nhiên bóng dáng Hoa Tử Huyễn chợt lóe, nàng nữ nhân ngu ngốc này, không có nhìn đến đây là điểm sườn dốc mặt cỏ sao, lăn xuống như vậy không biết ngã sẽ va vào tảng đá sao!

Thần Tịch bị hắn ngăn lại nhịn không được đô chu miệng, nhìn lên hắn đang ngồi, “Hoa Tử Huyễn, đầu ngươi như thế nào biến thành hai cái đâu?”

Nữ nhân chết tiệt, tửu lượng kém như vậy, về sau sẽ không để cho nàng uống rượu!

Sau đó Thần Tịch lại lấy tay bắt đầu ngược đãi khuôn mặt của hắn, một bên sờ một bên hì hì cười nói: “Hoa Tử Huyễn, làn da ngươi không sai nga! Bộ dạng cũng tốt xem, đến, cấp tỷ hôn một cái......”

Ầm ầm một tiếng, mặt Hoa Tử Huyễn cứng lại rồi!

Nữ nhân này cư nhiên như thế --

Không thẹn thùng nói ra những lời lớn mật như thế, thật sự là...... Ai!

Thần Tịch bất mãn lấy tay lôi kéo vạt áo của hắn, làm cho hắn cúi đầu sau đó tiến lên nhẹ nhàng hôn môi của hắn, còn trò đùa dai ở chỗ sâu bên trong cái lưỡi thơm tho liếm liếm, vốn môi gặp phải môi đã muốn điện đến Hoa Tử Huyễn, nàng còn không sợ chết liếm –

Giờ khắc này Hoa Tử Huyễn không bao giờ muốn làm quân nữa tử, hung hăng đè nặng nàng hôn đi, “Ngô --”

Càng hôn hắn lại càng không nghĩ buông ra, mặc kệ phát sinh cái gì, đều là nữ nhân này tự tìm!

Nàng chủ động quyến rũ, không thể trách hắn!

Đột nhiên, Thần Tịch tránh được áp chế của hắn, ngược lại ôm hắn lăn xuống dưới, hai người ôm nhau ở cùng một chỗ cứ như thế lăn xuống, trên cỏ tràn ngập tiếng cười đắc ý của Thần Tịch, cười đến đơn thuần như vậy lại đắc ý cùng càn rỡ như vậy.

Hoa Tử Huyễn che chở đầu nàng một trận ảo não, tửu lượng của nữ nhân này thực sự là kém quá kém!

T đang suy nghĩ có phải mình nên cố gắng hơn nữa không, cố gắng ngày 1 chương, nếu cứ tình trạng này biết bao giờ mới hoàn. Hu hu:hixhix: :hixhix:
Bình Luận (0)
Comment