Khi đi đến khu vực săn bắn, Kỳ Dương bọn họ phải đi suốt một ngày, nhưng đến lúc về lại có yêu cầu của hoàng đế, cho nên ngược lại nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng tuy là như thế, khi Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương trở lại công chúa phủ thì sắc trời cũng đã nhá nhem tối.
Bởi vì hai người về sớm, người của công chúa phủ không hề chuẩn bị, cho nên bọn họ không kịp trở tay, cũng làm công chúa phủ an tĩnh một lần nữa khôi phục vẻ náo nhiệt.
Đi đường nửa ngày, Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương cũng có chút mỏi mệt, Kỳ Dương càng là cảm khái với Lục Khải Phái: "Một chuyến này thật là mệt mỏi, vẫn là nhà của chúng ta tốt hơn, sớm biết vậy còn không bằng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày."
Lục Khải Phái biết nàng nói đúng, sau khi cười cười cũng không phụ họa, tùy ý lôi kéo Kỳ Dương ngồi xuống ở một bên, lại giúp nàng xoa vai.
Công chúa điện hạ rất là hưởng thụ, thật ra thì đi về quá nhanh, nàng ngồi ở trên xe ngựa cũng bị xóc nảy vô cùng.
Công chúa điện hạ chưa từng ăn qua đau khổ chỉ cảm thấy xương cốt đều phải bị vỡ nát, Lục Khải Phái giúp nàng xoa bóp thật vừa lúc.
Chỉ Đinh một mặt chỉ huy người thu thập gian nhà, một mặt thấy hai người thân mật, trên mặt cũng không tự giác nở nụ cười.
Nàng tiến lên hai bước đi đến trước mặt Kỳ Dương, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ, ngài cơm trưa hay bữa tối cũng chưa dùng, hiện tại phân phó nhà bếp đưa chút thức ăn đến được không?"
Kỳ Dương phía trước không cảm thấy, nhưng Chỉ Đinh vừa nói như vậy, nàng thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng.
Nàng cũng không phải thật sự chưa ăn cái gì, mấy đĩa thịt khô kia hơn phân nửa đều vào bụng nàng, nhưng ăn quà vặt luôn khiến người cảm thấy không quá no.
Huống chi, hiện tại sắc trời cũng đã muộn, nàng liền phân phó: "Đi thôi, lại chuẩn bị nhiều thức ăn mà phò mã thích."
Chỉ Đinh nghe vậy thì cười đồng ý, quay đầu lập tức phân phó người đi chuẩn bị.
Phòng bếp công chúa phủ làm việc thật nhanh, tuy rằng phía trước cũng không biết hai người trở về, không có chuẩn bị gì nhiều.
Nhưng công chúa cùng phò mã vừa hồi phủ, nhà bếp vốn đã tắt lửa lại một lần nữa nhóm lên, Chỉ Đinh phân phó cũng chỉ mới mười lăm phút, đồ ăn đã lục tục dọn lên.
Kỳ Dương cả ngày không có hảo hảo ăn cơm, ngửi được mùi thức ăn thì cũng thật sự đói bụng, lập tức lôi kéo Lục Khải Phái đến bàn dùng bữa.
Có lẽ là lúc trước ở khu vực săn bắn săn được quá nhiều con mồi, làm thịt khô linh tinh cũng không có hết, các nàng còn mang theo chút thịt tươi trở về.
Vì thế bữa tối trên bàn liền xuất hiện vài món ăn hoang dã, được tỉ mỉ nấu nướng cho nên vị của nó hoàn toàn khác với thịt khô.
Đầu bếp công chúa phủ hơn phân nửa đều là từ trong cung mang ra, tay nghề từ trước đến nay không tồi, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đều ăn rất ngon.
Chỉ là còn chưa ăn xong một bữa cơm, Lục Sanh không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, thế nhưng cũng chạy tới.
Hai ba ngày không gặp, tiểu đoàn tử vẫn là dáng dấp như vậy.
Nàng hưng phấn chạy tới cũng không cần người ôm, cố sức leo qua bậc cửa cao cao, chạy đến trước mặt hai người với đôi mắt sáng lấp lánh, lộ rõ vẻ mong đợi.
Chỉ là nàng đã quen ngoan ngoãn, nàng sẽ không chủ động đòi muốn lễ vật, đầu tiên là ngoan ngoãn hành lễ và chào hỏi hai người, sau đó tiếp tục nhìn các nàng bằng đôi mắt trông mong.
Kỳ Dương bị Lục Sanh nhìn đến có chút mềm lòng.
Nàng suy nghĩ, ánh mắt hơi đảo qua một đĩa đồ ăn trên bàn, duỗi tay bưng tới trước mặt Lục Sanh: "A Sanh muốn nếm thử sao?"
Tiểu hài nhi ba tuổi đương nhiên có thể ăn thịt, Lục Sanh nghe vậy tuy rằng có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo đề nghị của Kỳ Dương.
Sau khi gật đầu, tùy ý Kỳ Dương gắp khối thịt đút cho nàng ăn.
Kỳ Dương thấy thế nhịn không được cười, lại hỏi: "Thịt ăn ngon sao?"
Tiểu đoàn tử ngoan ngoãn gật đầu, nãi thanh nãi khí đáp lại: "Ăn ngon, cảm ơn điện hạ."
Kỳ Dương nghe thấy nàng cảm ơn, gần như không nói được lời tiếp theo, nhưng cuối cùng nàng vẫn là nói: "Đây là thịt thỏ, là thỏ mà trước khi ta xuất phát đến khu vực săn bắn có đáp ứng đưa cho ngươi..."
Lục Sanh còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là nàng nghe không hiểu lời Kỳ Dương nói.
Công chúa điện hạ đem con thỏ làm thành thịt thỏ đưa cho nàng, không phải là thỏ con lông xù xù tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn khác những gì nàng mong đợi trước đó!
Tiểu đoàn tử cảm giác trời đều phải sập, hốc mắt nhanh chóng trào ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại.
Cũng không biết là nàng đã quen nội liễm hay vẫn là vì sao, nàng cũng sẽ không gào khóc giống tiểu hài nhi khác, chỉ là nhấp môi nhăn mặt, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Tiểu bóng dáng ủy khuất lại ẩn nhẫn, quả thực không thể khiến cho lòng người đau hơn nữa.
Kỳ Dương đều có chút vô thố, nàng vội buông đĩa rồi ôm tiểu hài nhi lên, nhưng lại không biết nên dỗ như thế nào, cảm giác đầu đều phải lớn.
Nàng bản năng muốn xin Lục Khải Phái giúp đỡ, kết quả ánh mắt vừa quay qua mới phát hiện, người nọ đang vùi đầu nhịn cười, tựa hồ còn nhịn rất vất vả.
Này thật đúng là...!Làm người lại tức, lại bực, lại không còn cách nào khác.
Công chúa điện hạ bất đắc dĩ, đành phải vỗ nhẹ cánh tay nàng, tức giận nói: "Này, ngươi đã cười đủ chưa, hống hống A Sanh a!"
Lục Khải Phái lúc này mới miễn cưỡng nhịn cười, chỉ là khóe miệng vẫn hơi hơi cong lên, khóe mắt đuôi lông mày cũng đều còn nhiễm lấy ý cười: "Phía trước ta đã nói với điện hạ, như vậy không được, nàng vẫn không tin."
Kỳ Dương không phải không tin, nhưng nàng cũng không có biện pháp không phải sao? Hoàng đế đều hạ lệnh phải đi, chẳng lẽ nàng còn có thể quay về khu vực săn bắn bắt thỏ cho Lục Sanh? Bằng không sau đó lui mà cầu, nàng lệnh người đi tới chợ mua, nhưng buổi tối cũng không có nơi nào bán a.
Vẫn là Lục Sanh còn tới nhanh như vậy, nàng cũng chưa có thời gian lệnh người đi nơi khác tìm, không lấy thịt thỏ lừa dối nàng, chẳng lẽ không phải là thất hứa sao?
Nuốt lời đương nhiên là không thể nuốt lời, tôn nghiêm của công chúa điện hạ khiến nàng không thể làm ra chuyện như vậy, huống chi thất hứa với tiểu hài nhi cũng không tốt.
Nàng nghĩ, cùng lắm thì đêm nay trước tiên lấy thịt thỏ lừa dối tiểu hài nhi, ngày mai lại lệnh người đi tìm con thỏ còn sống cho tiểu hài nhi xem như bồi thường.
Chỉ là, Lục Sanh từ trước đến nay ngoan ngoãn không khóc lúc này lại khóc, còn khóc đến ủy khuất như vậy, quả thực làm người ta chân tay luống cuống.
Kỳ Dương hống hai câu cũng vô dụng, liền không có biện pháp, nàng chưa từng hống tiểu hài nhi, sự lừa dối mà nàng lúc trước tự cho là đúng hiển nhiên rất là thất bại.
Cuối cùng vẫn là Lục Khải Phái tiếp lấy tiểu đoàn tử, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu với thị nữ bên cạnh, lúc này mới hống tiểu hài nhi: "Được rồi, A Sanh đừng khóc, điện hạ chỉ nói giỡn với ngươi."
Lục Sanh không có gào khóc, nhưng yên lặng rơi lệ lúc này cũng khóc đến thút tha thút thít nức nở, nàng nghe vậy thì mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn về phía Lục Khải Phái, chờ đợi nói: "Kia bá phụ, cái ta mới vừa rồi ăn không phải là thịt thỏ, đúng không?"
Ách, điểm này Kỳ Dương thật sự không có nói dối, đó chính là một đĩa thịt thỏ.
Lục Khải Phái nghẹn lời trong chốc lát, tiểu đoàn tử lập tức đã nhìn ra, tức khắc khóc càng thêm thương tâm.
Kỳ Dương ở một bên thấy thế thì nhìn về phía Lục Khải Phái, mày liễu khẽ nhếch, mạc danh có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lục Khải Phái thấy vậy thì có chút buồn cười, nàng cũng không vội, đợi một lát nữa, thị nữ lúc nãy thu được ánh mắt nàng cũng đã trở lại.
Trong tay nàng xách theo cái lồng sắt nhỏ, bên trong là một đoàn lông trắng nhỏ co rụt không nhúc nhích, lỗ tai thật dài cũng thuận theo dán ở sau lưng.
Kỳ Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy, có chút kinh ngạc.
Lục Khải Phái đắc ý liếc nhìn nàng, liền hống tiểu hài nhi: "A Sanh, xem kìa, đó mới là con thỏ đưa cho ngươi, không phải cái đĩa trên bàn."
Lục Sanh nghe vậy thì cũng quay đầu lại, rốt cuộc thấy được trong tay thị nữ xách theo lồng sắt.
Con thỏ còn sống có lông xù xù tức khắc hấp dẫn sự chú ý của tiểu hài nhi, nước mắt vốn lạch cạch rơi không ngừng rốt cuộc cũng ngưng lại.
Nàng có chút kinh ngạc mở to hai mắt, một tay túm ống tay áo Lục Khải Phái, một tay chỉ vào lồng thỏ: "Thỏ con?"
Lục Khải Phái liền cười: "Ừm, là thỏ con.
Đưa cho ngươi, A Sanh thích chứ?"
Nước mắt trên mặt Lục Sanh còn chưa biến mất, nghe vậy lại lập tức nở nụ cười.
Nàng nhìn con thỏ lại nhìn Lục Khải Phái, hai tròng mắt còn hơi hàm chứa nước mắt lại sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa: "Ừm, A Sanh thích, cảm ơn bá phụ!"
Lục Khải Phái cảm thấy mỹ mãn, lấy ra khăn tay giúp nàng lau khô mặt, sau đó thả nàng tìm thị nữ lấy con thỏ.
Chờ tiểu đoàn tử chạy đi, Lục Khải Phái liền nhướng mày với Kỳ Dương, ý cười trong mắt thật sâu.
Chỉ là không đợi nàng nói gì, nàng đã bị Kỳ Dương nắm lấy vành tai, cười như không cười, nói: "A Phái thật là biết tính kế, liền muốn nhìn ta trở thành trò cười có phải hay không?"
Này đương nhiên không thể nói thật, Lục Khải Phái chớp đôi mắt, khuôn mặt vô tội: "Ta làm sao sẽ như vậy, chỉ là chưa kịp nói với điện hạ mà thôi." Nàng nói, ngập ngừng nắm lấy tay Kỳ Dương làm nàng ấy chậm rãi buông ra: "Ta lúc trước lo lắng khi trở về sẽ khó nói với Lục Sanh, cho nên lệnh người đi đến đoàn hỏi, quả nhiên có người bắt được con thỏ, liền trước bắt về một con."
Kỳ Dương không dễ dàng cho qua, hừ nhẹ nói: "Nàng và ta vẫn luôn ở bên nhau, làm sao có cái gì không kịp nói?"
Nói đến chuyện này, Kỳ Dương cũng cảm thấy rất kỳ quái, Lục Khải Phái vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng không nhìn thấy nàng ấy phân phó người đi bắt thỏ, cũng không nhìn thấy người đến bẩm báo, con thỏ này nàng ấy rốt cuộc là khi nào cầm về?
Tò mò thì tò mò, nhưng nói đến cùng, con thỏ cũng chỉ là việc nhỏ, Kỳ Dương cũng không quá để ở trong lòng.
Nàng nhéo nhéo vành tai Lục Khải Phái cho thấy thái độ, sau khi được Lục Khải Phái lấy lòng bồi tội, cũng không tiếp tục miệt mài theo đuổi gì nữa.
Hai người hỗ động xong thì quay đầu lại nhìn Lục Sanh, lại thấy nàng đã lấy con thỏ ra lồng sắt trong tay thị nữ.
Trùng hợp con thỏ kia cũng còn nhỏ, da lông tuyết trắng thật là đáng yêu, liền bị nàng ôm ở trong lòng vuốt lông, một chút lại một chút, dáng vẻ thật là thương tiếc.
Nhìn hình ảnh đáng yêu như vậy, khuôn mặt Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái cũng trở nên nhu hòa, Kỳ Dương vẫy tay gọi tiểu hài nhi lại đây.
Lục Sanh mới vừa bị "chọc" khóc, lúc này người tuy rằng ngoan ngoãn lại đây, nhưng trên mặt vẫn là có chút thẹn thùng.
Kỳ Dương xem đến buồn cười, lúc này thật sự sinh ra tâm tư đùa giỡn tiểu hài nhi một chút, nàng lại bưng thịt thỏ trên bàn, đưa tới trước mặt Lục Sanh rồi hỏi nàng: "A Sanh còn ăn sao?"
Vừa rồi thấy tiểu hài nhi khóc đến thương tâm như vậy, Kỳ Dương cho rằng nàng sẽ cự tuyệt, nói không chừng còn sẽ ôm con thỏ trốn đến bên Lục Khải Phái.
Kết quả, tiểu hài nhi lại chỉ ngơ ngác nhìn Kỳ Dương một cái, nghiêng đầu hỏi nàng: "Điện hạ, có thể chứ?"
Thức ăn tiểu hài nhi ăn mỗi ngày đều có định lượng, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ, cơm canh nấu cho nàng đều thanh đạm và mềm.
Thịt thỏ hôm nay kỳ thật nướng rất ngon, hơn nữa ăn được miếng thịt lớn cảm giác cũng thực tốt.
Tiểu đoàn tử lại lần nữa đối mặt với bàn thịt, nhớ lại hương vị lúc nãy, tức khắc thèm đến nước miếng đều sắp chảy ra.
Nhưng mà đáp án này lại hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của Kỳ Dương, nàng là muốn giỡn tiểu hài nhi, nhưng hiện tại không kịp phản ứng lại giống như là bị tiểu hài nhi giỡn.
Lục Khải Phái nhịn không được, lấy tay hơi hơi bụm mặt, cuối cùng vẫn là cười ra tiếng.
Tiếng cười đánh vỡ một lớn một nhỏ ở đối diện, Lục Sanh vẫn là vẻ mặt vô tội, Kỳ Dương lại là xấu hổ đến mức bên tai đều đỏ.
Nàng không nói một lời đưa đĩa cho Lục Sanh, bản thân quay đầu liền túm Lục Khải Phái - người hôm nay xem đủ trò cười đi mất.
Đến nỗi công chúa điện hạ túm người đem đi rồi muốn làm cái gì, Lục Sanh một chút cũng không quan tâm.
Nàng ôm con thỏ, bưng lấy một đĩa thịt thỏ mà thỏa mãn, sau khi nhờ thị nữ lấy chiếc đũa, nàng lại kẹp thịt thỏ ăn một miếng...!Ừm, thật là thơm!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (xấu hổ buồn bực): Này, nàng xem náo nhiệt hồi lâu, đã cười đủ chưa?
Lục Khải Phái (Nhịn cười): A, từ từ, để ta nhịn...!Ha ha ha ha hoàn toàn không nhịn được.
Công chúa điện hạ thẹn quá thành giận, túm chặt vạt áo rồi kéo người đi...!
Lục Sanh (không chút nào để ý): Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao lại có thể...!không ăn sạch sẽ? A ô, thật là thơm!.