Đối với Lục Khải Phái mà nói, những tháng ngày ở biệt viện vừa bình tĩnh lại an nhàn. Cho dù mỗi ngày đều có những đề thi viết mãi chẳng xong, lại có Kỳ Dương cố ý hay vô tình trêu chọc nhưng cuộc sống bình yên như vậy vẫn khiến nàng sinh ra vài phần quyến luyến.
Ngày 18 tháng 2, đó là ngày mà kì thi mùa xuân kết thúc, cũng là ngày cuối cùng đáp đề.
Ngày này, hạnh hoa ở biệt viện rốt cuộc cũng đã nở. Kỳ Dương tuân thủ hứa hẹn, sáng sớm khi nhìn thấy hạnh hoa bên đường thấm đẫm sương sớm, nàng vì Lục Khải Phái mà tự mình chiết một cành nở rực nhất, lại bảo Chỉ Đinh tìm bình hoa, coi như lễ vật mang đến án thư Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái vui vẻ nhận lấy, lại tỉ mỉ ngắm nhìn cành hoa trong chốc lát, trêu chọc một câu: "Hoa nở vừa lúc, điện hạ ra tay thật độc ác."
Độc ác công chúa điện hạ không chút nào để ý, chỉ nhướng mày, hỏi ngược lại: "Vậy ngươi thích sao?"
Lục Khải Phái chưa bao giờ sẽ cự tuyệt hảo ý của người khác, huống chi là đối với Kỳ Dương, nàng không chút suy nghĩ liền đáp: "Tất nhiên là thích."
Kỳ Dương nghe vậy liền tiến đến trước mặt nàng, nương theo tư thế một đứng một ngồi của hai người, đem cánh tay khoác trên đầu vai Lục Khải Phái, đồng thời trọng lượng nửa người đều đè ép xuống: "Vậy ngươi thích hoa, hay là thích người hái hoa?"
Thanh âm kia vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, tựa như một cơn gió mùa xuân nhẹ lướt qua dây đàn...
Lục Khải Phái mấy ngày này đều bị đùa giỡn đến chết lặng, từ lúc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đến bây giờ đã là tâm như nước lặng, nàng đương nhiên không phải không tâm động, trên thực tế mỗi lần bị trêu chọc trái tim nàng đều đập thật nhanh, nhưng đối với lời nói của Kỳ Dương nàng lại không dám nghiêm túc.
Tự giác bảo trì khoảng cách, Lục Khải Phái nói gần nói xa: "Hoa thật tốt, điện hạ cũng thật tốt."
Kỳ Dương nghe được lời này có chút cao hứng, lại có chút vô lực. Nàng có thể cảm giác được quan hệ hai người càng ngày càng thân cận, nhưng có đôi khi nàng lại cảm thấy tựa hồ có điều gì đó ngăn cách giữa hai người, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại chẳng thể chạm tới được...
Giờ phút này Kỳ Dương cũng không biết, thứ ngăn cách giữa hai người là vì Lục Khải Phái vẫn tâm niệm muốn rời đi!
Không khí ái muội kiều diễm rốt cuộc không có thể xây dựng thành công, Kỳ Dương cũng đứng thẳng thân mình không hề đè nặng Lục Khải Phái nữa. Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Kỳ Dương liền mang theo tâm sự nhỏ bé của mình như thường lệ rời đi, cũng không quấy rầy Lục Khải Phái đáp đề.
Nhưng mà sau khi Kỳ Dương đi rồi, người bị nhiễu loạn tiếng lòng lại không thể lập tức đem tâm trí của mình tập trung vào chính sự.
Lục Khải Phái chống khuỷu tay nâng má, nghiêng đầu ngắm nhìn cành hạnh hoa nghiêng nghiêng đang cắm trong bình. Những bông hoa nhỏ màu trắng chen chúc bên nhau, đan xen nở rộ chỉnh tề khắp toàn bộ cành, sương sớm đọng trên cánh hoa dưới ánh mặt trời khẽ bừng sáng, phản chiếu đầy sức sống.
Lục Khải Phái thất thần nhìn hoa, mà có lẽ cũng không phải.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiểu viện vốn an tĩnh bỗng nhiên lại có tiếng người. Cũng không phải Kỳ Dương đi mà quay lại, cũng không phải người hầu ở biệt viện phụng mệnh mà đến, Lục Khải Phái sau khi lấy lại tinh thần rõ ràng nghe thấy thanh âm kia là từ bên ngoài sân truyền tới!
Ở chỗ này rất nhiều ngày, nhưng đây là lần đầu tiên bị quấy rầy, Lục Khải Phái có chút kinh ngạc. Nàng nghĩ nghĩ liền đứng dậy đi ra ngoài thư phòng, vừa đến chỗ bức tường nơi phát ra tiếng động, nàng liền thấy một cái đầu đen từ trên tường ló ra, đồng thời có người thấp giọng quát: "Ngươi cho ta đứng vững vàng, đừng run, dám quăng ngã xem tiểu gia ta như thế nào thu thập ngươi!"
Ngoài tường hình như có người hèn yếu đáp lời, vì thế cái đầu đang lấp ló phía trên đầu tường cũng đi theo xoay lại đây.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh niên ở đầu tường vẫn còn mang nét tàn ác, thiếu niên trong tường viện lại là đầy mặt tò mò.
Lục Khải Phái hơi hơi nheo lại đôi mắt, cảm thấy người này có điểm quen thuộc. Tuy nhiên, còn không đợi nàng nghĩ ra cái nguyên cớ thì người thanh niên bò tường kia ngược lại trừng mắt, hỏi nàng với giọng điệu đúng lý hợp tình nghi ngờ: "Tiểu tử, ngươi là người nào?!"
Ngữ khí kiêu ngạo kia khiến cho Lục Khải Phái ngay lập tức nhận ra, người này còn không phải là nổi danh ăn chơi trác táng khắp kinh thành, con út của Định Quốc Công đây sao. Tên là gì nàng đã không nhớ rõ, tuy nhiên nàng có nghe nói người này lúc trước tựa hồ đối Kỳ Dương rất là dây dưa... Hiện giờ xem ra, người này chẳng lẽ là nghe nói điện hạ ở chỗ này đặt mua biệt viện nên chạy tới leo tường?!
Tính tình Lục Khải Phái dù tốt tới đâu cũng lập tức đối với người này sinh ra ác cảm. Nàng phớt lờ câu hỏi của đối phương, nhìn cái đầu nhô qua tường chỉ nhíu mày nói: "Nơi này chính là nhà riêng của ta, công tử trèo tường vào nhà như vậy thật sự không ổn."
Nhưng mà, tên ăn chơi trác táng này mới sẽ không thèm lý luận với nàng, trên thực tế Trương Chẩm hôm nay đến đều là vì hướng về nàng. Hắn xác thật đã sớm có ý với Kỳ Dương, thậm chí bởi vì trong nhà quyền thế nên sớm đem tiểu công chúa cho rằng là vật trong bàn tay. Nhưng hôm nay lại nghe đối phương không chỉ ở ngoài cung đặt mua biệt viện mà còn ở biệt viện dưỡng tiểu bạch kiểm! Chuyện này đối với một tên ăn chơi trác táng sinh ra đã tự nhận bá đạo bất phàm mà nói, như thế nào có thể nhẫn nhịn được?
Người khác nói hai ba câu khuyến khích, Trương Chẩm liền tới biệt viện của Kỳ Dương công chúa, hắn không chỉ vượt qua tường viện mà còn muốn đánh tên tiểu bạch kiểm này đây!
Trương Chẩm đã nghĩ rất kĩ, đặc biệt là khi hắn nhìn đến khuôn mặt như quan ngọc của Lục Khải Phái cùng với thân thể yếu đuối mỏng manh của nàng liền càng cảm thấy chính mình hôm nay đã tới đúng rồi. Hắn được hạ nhân nâng lên đưa qua đầu tường, rồi sau đó xoay người một cái từ ngoài tường tiến vào.
Nắm chặt tay, Trương Chẩm không nói hai lời, cười dữ tợn nhằm về phía Lục Khải Phái còn ngây ngốc đứng ở nơi đó...
- --
"Điện hạ, làm như vậy thật sự ổn sao?" Lục Khải Phái vẫn là vẻ mặt thuần lương, hơi có chút lo lắng hỏi.
Kỳ Dương lạnh như băng liếc nhìn tên ăn chơi đang ngã trên mặt đất, khi quay đầu lại mang vẻ mặt nhẹ nhàng tùy ý: "Đương nhiên không sao! Đây chính là kẻ cắp dám xông vào biệt viện của ta, đánh gãy chân đều là xứng đáng, bẩm báo phụ hoàng nơi đó cũng là ta chiếm lý."
Trương Chẩm bị hai tên thị vệ gắt gao ấn ở trên mặt đất, khuôn mặt nguyên bản cũng được xem là anh tuấn nhưng dán chặt trên mặt đất cơ hồ bị ép tới thay đổi hình. Nghe được lời của Kỳ Dương công chúa, hắn mạc danh có chút bi phẫn, liều mạng giãy giụa hai lần, nhưng đáng tiếc vẫn không thể so với sức lực của bọn thị vệ, chỉ phải kêu la nói: "Buông ta ra, đều buông ra cho ta, biết tiểu gia là ai sao, các ngươi lại dám động thủ!"
Kỳ Dương không để ý đến hắn, bọn thị vệ ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên một chút, nhưng thật ra Lục Khải Phái lại liếc nhìn hắn.
Trương Chẩm thấy nàng nhìn hắn, lại càng không phục, thở hổn hển hô một câu: "Tiểu bạch kiểm, ngươi chờ tiểu gia ta! Xem tiểu gia lần sau mang theo người tới, không đánh chết ngươi......"
Kỳ Dương nhíu mày, nghe không nổi nữa. Nàng chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy, cư nhiên dám ở trước mặt nàng đối với phò mã của nàng nói xằng nói bậy! Trong lòng nàng hung hăng ghim một bút, nàng xua tay với thị vệ và nói: "Đem người áp ra ngoài, cả hai người ở ngoài tường cũng cùng đi."
Thị vệ đáp ứng một tiếng, thuận tay lấp kín miệng Trương Chẩm, kéo người đang giãy giụa không thôi rồi rời đi.
Chờ đến khi trong tiểu viện một lần nữa khôi phục yên tĩnh, đã không có người ngoài ở đây, trên mặt Kỳ Dương mới hơi hơi biến sắc. Nàng tiến lên một bước kéo lại Lục Khải Phái, lôi kéo xiêm y nàng giở trò: "A Phái, ngươi thế nào? Là do ta tới chậm, ngươi có bị thương không?"
Lục Khải Phái không kịp phòng, bị Kỳ Dương lại vén tay áo lại kéo vạt áo, may mà không bị bắt lột xiêm y tại chỗ để kiểm tra thân thể! Nàng vội vàng cản lại cái tay đang làm loạn của Kỳ Dương, bên tai ửng hồng, trấn an nói: "Không có không có, ta không có việc gì, điện hạ tới thật nhanh." Nói xong lại nhìn xem sắc mặt của Kỳ Dương và nói thêm một câu: "Tên ăn chơi như vậy cũng không bản lĩnh gì, chỉ là hiện giờ như vậy vẫn là để điện hạ thêm phiền toái."
Một câu sau là tạm thời trấn an Kỳ Dương, trên thực tế nàng mang theo thị vệ tới cũng không tính là sớm. Cũng không biết Trương Chẩm từ khi nào xông tới, dù sao chờ đến khi công chúa điện hạ dẫn người tới thì hắn đã bị đánh cho chạy vắt giò lên cổ.
Đừng nhìn Lục Khải Phái ngày thường gầy yếu, nàng cũng là người có thể leo lên lưng ngựa, có thể bắn cung, đánh một tên ăn chơi sớm trầm mê tửu sắc vẫn là không thành vấn đề.
Đánh người đương nhiên là không thành vấn đề, mấu chốt là sau khi đánh người nên giải quyết hậu quả như thế nào mới tốt.
Lục Khải Phái vì thế lo lắng sốt ruột, nhưng Kỳ Dương lại hoàn toàn không thèm để ý, ánh mắt nàng chỉ tập trung vào người trước mặt, mãi đến khi đem người từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, nàng lúc này mới nói: "Ngươi không có việc gì, hết thảy liền tốt."
Nghe được lời này, Lục Khải Phái trong lòng hơi ấm, đôi mắt sáng ngời cũng mềm mại đi vài phần. Nhưng nàng lại không phát hiện, đôi mắt Kỳ Dương nhìn như bình tĩnh nhưng sớm đã ấp ủ nổi lên ám trầm gió lốc...
Thật nhanh, xác định được Lục Khải Phái không bị thương, nàng đã được Kỳ Dương trấn an trở về tiếp tục đáp đề. Hôm nay nàng đương nhiên phải hoàn thành đề thi, bởi vì Kỳ Dương còn phải vội vàng đem bài thi này trà trộn bài thi của các thí sinh khác ở kỳ thi mùa xuân, cùng nhau dán tên sao chép chờ đợi chấm bài thi.
Lục Khải Phái đi rồi, sắc mặt Kỳ Dương lại đột nhiên trầm xuống, vung tay áo xoay người rời đi.
Nàng thực tức giận, nàng đương nhiên muốn sinh khí, dẫu cho Lục Khải Phái cũng không có bởi vì Trương Chẩm lỗ mãn làm cho bị thương, nhưng đối phương xuất hiện sẽ quấy rầy hết thảy kế hoạch của nàng. Nhờ cái miệng của tên ăn chơi này, sự tồn tại của Lục Khải Phái ở biệt viện cũng không thể chân chính giấu được!
Kỳ Dương không muốn mãi cất giấu người, nhưng ở trong kế hoạch của nàng, hiện tại lại không phải thời điểm Lục Khải Phái xuất đầu.
Nàng vẫn còn nhớ rõ kiếp trước Trạng Nguyên lang kinh tài tuyệt diễm, hiện giờ đương nhiên không chịu nổi để đối phương vô danh tầm thường. Cuộc khoa cử này là nàng vì nàng ấy mượn thế, chỉ cần văn chương của Lục Khải Phái thuận thế đưa đến ngự tiền, dẫu cho không thể được khâm điểm thành Trạng Nguyên nhưng ánh sáng tỏa ra từ nàng ấy cũng vô pháp che dấu.
Nàng muốn nàng ấy quang minh chính đại xuất hiện trước mặt thế nhân, nàng muốn nàng ấy danh chính ngôn thuận trở thành phò mã của nàng. Thay vì như hiện giờ, tin đồn nhảm nhí truyền ra, rơi vào trong tai người khác, nói không chừng chỉ đem người kinh tài tuyệt diễm này coi như nam sủng độc chiếm của công chúa điện hạ!
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (chẳng hề để ý): Hoạt động tay chân thật là tốt, về phần thanh danh...ta cũng không để ý a, dù sao hai ngày nữa ta cũng phải rời đi.
Kỳ Dương (mang theo dây thừng): Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại một lần nữa, ta không có nghe rõ.