Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 37

Tửu lượng của Lục Khải Phái không tốt lắm, nhưng nàng rất là tự giác, hơn nữa trên người còn có bí mật yêu cầu phải che giấu, vậy nên ở bên ngoài uống rượu trước nay đều rất có tiết chế. Ba năm ly xuống bụng, nhiều lắm là một chút say thì đã dừng tay, nên trước nay cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng chỉ khi cùng Kỳ Dương uống rượu thì không tính, nàng đối với công chúa điện hạ từ trước đến nay đều không hề có cảnh giác.

Hôm nay vốn cũng không ngoại lệ, dù rượu mạnh đến đâu cũng chỉ uống một ly mà thôi, Lục Khải Phái uống cũng không mảy may nghi ngờ gì. Nàng là tính toán uống xong liền đi, kết quả một chén rượu xuống bụng còn không đợi nàng đứng dậy, tầm mắt đã trở nên mơ hồ. Ngay sau đó đầu óc càng là choáng váng, dường như trời đất quay cuồng. Tư vị này cũng không xa lạ, cùng say rượu giống nhau như đúc.

Lục Khải Phái đứng lên nhưng một nửa thân mình tức khắc lại ngồi trở về, nàng chớp mắt hai lần rồi lại lắc lắc đầu, trong tầm mắt mông lung chỉ có thể thấy người đổ gục xuống nửa cái bàn trước mặt. Hầu hết những người còn lại cũng đều say khướt, chỉ vào nàng cười vui vẻ không ngừng.

Hoảng hốt một chút, dường như nghe được Lưu Sâm cười nói một câu: "Tửu lượng của Lục huynh xem ra không tốt lắm, một ly liền say."

Lời vừa nói ra, tiếng cười trong bữa tiệc càng lúc càng lớn, "Ong ong" giống như tạp âm kích thích màng tai, khiến người nghe xong đau đầu.

Lục Khải Phái đỡ đầu, nỗ lực bình tĩnh, tuy là đầu óc nàng giờ phút này bị rượu ảnh hưởng nên xoay chuyển chậm rất nhiều, nhưng nàng cũng nhận ra có chuyện không đúng rồi. Tửu lượng nàng dù cho kém nhưng cũng không có thể có chuyện một ly liền say, huống chi cảm giác say đến cũng quá nhanh!

Suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, Lục Khải Phái liền biết nơi này không thể ở lâu. Nàng mắt say lờ đờ mông lung đứng lên, không nói một lời đã xoay người rời đi, chỉ là bước chân có chút lảo đảo, phương hướng cũng không đúng lắm, còn chưa chạm vào cửa phòng đã suýt nữa va vào tường.

Có người buồn cười một tiếng, đỡ nàng: "Lục huynh say, vẫn là trước tiên ngồi xuống tỉnh táo một chút đi." . Kiếm Hiệp Hay

Lục Khải Phái đẩy người ra. Đừng nhìn nàng tinh tế gầy yếu, thế nhưng sức lực lại là không nhỏ, người đỡ lấy nàng nhất thời không phản ứng đã bị đẩy một cái lảo đảo, liên tiếp lui vài bước về sau, eo trực tiếp đập xuống cơm thừa canh cặn đầy trên bàn tiệc.

Người lúc này đi đỡ chính là Khổng Kiệt, hắn vốn có năm phần men say năm phần thanh tỉnh, vì không nghĩ đắc tội đồng liêu nên mới đi lên đỡ người. Kết quả bị Lục Khải Phái đẩy, không cảm kích còn không nói, eo càng là bị va đến đau nhức, thậm chí cơn say đều tan.

Ai cũng không phải không có ngạo khí, huống chi Khổng Kiệt vốn là kim khoa Trạng Nguyên, càng là thời điểm người sinh đắc ý nhất. Kết quả đến Hàn Lâm Viện ăn không ngồi chờ, không chỉ nơi đâu đều bị Lục Khải Phái áp chế, mà thậm chí hiện giờ thái độ của đối phương còn như vậy... Hắn có chút bực, xoa eo ngồi xuống, cũng không hề quản Lục Khải Phái đỡ tường tiếp tục lần mò về phía ghế lô, chấp nhất muốn rời đi.

Lưu Sâm thấy thế thì cong cong khóe môi, vẻ mặt bỗng trở nên đoan chính, nói với Khổng Kiệt: "Khổng huynh không ngại đi? Lục huynh say thành như vậy cũng không phải cố ý. Ngươi cứ từ từ ngồi ở đây, ta đi đưa hắn rời đi." Nói xong lại bổ sung một câu: "Xa phu nhà hắn lúc nãy cũng theo tới, ngươi yên tâm."

Nói đến cùng, người là do Khổng Kiệt kéo tới, nếu như có gì ngoài ý muốn thì hắn đó là bụng làm dạ chịu, đây mới là lý do Khổng Kiệt mới vừa rồi nhiệt tình như thế. Mà hiện giờ nghe Lưu Sâm nói như vậy, hắn cũng yên tâm, gật gật đầu nói tạ, lại không để ý tới Lục Khải Phái.

Lục Khải Phái cũng không cần hắn để ý tới, khi hai người nói chuyện rốt cuộc cũng tìm ra cửa phòng để đi ra ngoài. Nàng tùy ý tóm lấy một tên tiểu nhị, say khướt phân phó người đưa nàng đi ra ngoài, tiểu nhị tuy rằng tò mò trên người nàng không có mùi rượu mà lại say, nhưng tửu lầu không thiếu nhất chính là con ma men, thấy nhiều nên cũng không có gì ngạc nhiên. Đáp ứng một tiếng liền đỡ người đi ra khỏi Đào Nhiên Cư.

Lưu Sâm đứng ở phía sau hai người nhìn bọn họ rời đi, quay đầu lại thấy một tiểu nhị đi ngang qua, liền phân phó người đó hai câu.

Một lát sau, Lục Khải Phái như nguyện ra khỏi Đào Nhiên Cư. Không đợi tiểu nhị hỏi nàng muốn như thế nào rời đi, liền thấy trước cửa có một xa phu nhảy xuống xe ngựa, vội vã chạy tới: "Công tử, công tử, ngươi như thế nào uống thành như vậy?!"

Nói chuyện liền hai tay dắt người, đỡ về xe ngựa.

Lục Khải Phái nghe âm thanh hắn cảm thấy có chút xa lạ, nhưng mà xa phu của nàng vốn là trầm mặc ít lời, giao thiệp lẫn nhau cũng không tính nhiều. Hơn nữa nàng say, mắt lờ đờ mông lung thấy không rõ mặt người đó, nhất thời thế nhưng cũng không có phát hiện không đúng.

Choáng váng đi theo được hai bước, mắt thấy gần đến xe ngựa, đột nhiên có một bàn tay vươn tới. Không chờ hai người phản ứng, một phen đã kéo Lục Khải Phái ra khỏi bên cạnh xa phu, chợt Lục Khải Phái cả người liền ngã vào một cái ôm mềm mại.

Hơi thở quen thuộc làm cho thần kinh căng chặt của Lục Khải Phái nháy mắt thư hoãn xuống, mơ hồ nghe được xa phu kêu lên vì đau, ngay sau đó một âm thanh quen thuộc lạnh lùng phân phó: "Bịt mồm hắn rồi trói lại, mang về cho bản cung!"

Tuy rằng lộ ra xa lạ lạnh lẽo, nhưng chính xác là giọng nói của Kỳ Dương, vậy nên Lục Khải Phái hoàn toàn thả lỏng.

Kỳ Dương nhìn con ma men trong lòng ngực mà chán nản, một mặt phân phó người trói lại xa phu xa lạ kia, một mặt duỗi tay véo gương mặt trắng nõn có chút ửng đỏ của Lục Khải Phái: "Ngươi sao lại thế này, cùng người khác ra ngoài uống rượu liền thôi, còn uống thành như vậy!"

Lục Khải Phái mông lung nghe thấy được đôi câu vài lời, cũng đã say đến vô pháp đáp lại. Nàng mơ hồ cọ cọ đầu lên cổ Kỳ Dương, giống như một bé mèo đang lấy lòng chủ nhân, lại ở bên tai nàng ấy mềm mại gọi một tiếng: "Điện hạ..."

Kỳ Dương chợt giật mình, tim đập nhanh vài phách, lại không rảnh băn khoăn mặt khác. Nàng cũng không muốn cho người khác thấy dáng vẻ Lục Khải Phái như vậy, vì thế ôm người nhanh chóng lên xe rời đi, đến nỗi đi truy cứu, nàng còn có rất nhiều thời gian cùng cơ hội đi tính sổ với người khác!

Chờ đến khi Lưu Sâm vội vã chạy ra khỏi Đào Nhiên Cư, xe ngựa của công chúa điện hạ đều đã đi xa.

Xe ngựa sáng ngời sang trọng chắc chắc là từ trong cung đến, mà thân phận người mà Lục Khải Phái gọi là "Vị hôn thê" không cần nói cũng biết. Nhưng giờ phút này hết thảy được chứng thực, trong lòng Lưu Sâm lại không có đắc ý, ngược lại là sợ hãi khi sắp có đại họa trước mắt.

- --

Kỳ Dương đã vài ngày chưa từng ra khỏi cung, tuy rằng hoàng đế đã tỏ thái độ không phản ứng đến chuyện hòa thân, cũng chưa từng để người khác nhìn thấy quốc thư. Nhưng nghe lời đồn đang xôn xao, người động tâm tư cũng không ít.

Tam hoàng tử là người hăng hái nhất trong số đó, hắn không muốn thấy hôn sự của Kỳ Dương sẽ tăng thêm thế lực cho Thái Tử, bản thân lại cùng Kỳ Dương có chút lục đục, đưa nàng đi hòa thân là lựa chọn tốt nhất. Vì thế không đợi hoàng đế tỏ thái độ, hắn cũng đã ở trong triều kéo bè trên dưới, gấp không chờ nổi liền phải giải quyết chuyện hòa thân, sau đó đóng gói đem muội muội nhìn không thuận mắt này đưa đến nơi man di.

Kỳ Dương đương nhiên cũng không phải người chịu thua thiệt, Thái Tử cũng rất rõ ràng tâm tư của Tam hoàng tử. Trong lòng hắn kỳ thật có chút xem thường đệ đệ chí lớn nhưng tài mọn này, nhưng nề hà mẫu gia của đối phương thế đại, ở trong triều cũng rất có một phen thế lực, luôn có thể cùng hắn đối chọi gay gắt.

Xưa nay, hoàng đế vì cân bằng cùng phân quyền nên luôn sẽ không quá mức chèn ép Tam hoàng tử một hệ, nhưng lúc này Tam hoàng tử làm có chút quá đáng. Không đề cập tới chỗ hắn vốn đi ngược lại tâm ý của hoàng đế, nhưng chuyện hắn kéo phe kéo cánh trên dưới cũng làm hoàng đế ẩn ẩn có kiêng kị, mà quan trọng nhất chính là như vậy đã vội vàng đưa công chúa đi hòa thân, lại đem uy nghiêm của Lương Quốc đặt ở đâu?

Hai huynh muội cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền biết Tam hoàng tử lần này tám phần sẽ chọc hoàng đế chán ghét, sau đó xui xẻo. Bọn họ đương nhiên vui khi thấy vậy, thậm chí còn có hứng thú bỏ đá xuống giếng, vì thế liền có một hồi lửa cháy đổ thêm dầu.

Kỳ Dương đã nhiều ngày liền ở trong cung xem hết mấy trò chê cười bẽ mặt của Tam hoàng tử, đang nghĩ ngợi kế tiếp muốn như thế nào đả kích người đến mức không gượng dậy nổi, ai ngờ lại thu được tin Lục Khải Phái cùng người đến Đào Nhiên Cư uống rượu.

Muốn nói Lục Khải Phái cùng người uống rượu cũng không phải chuyện gì to tát, lúc đầu Kỳ Dương cũng không để ở trong lòng, chỉ nghĩ Lục Khải Phái thân phận nữ giả nam trang cần che giấu tốt, nên thuận miệng phân phó ám vệ nhìn chằm chằm người chút, đừng uống say nháo ra chuyện. Kết quả ám vệ làm việc không chê phiền toái, vì bảo đảm Lục Khải Phái an toàn, nên đã nhanh chóng tra xét mấy người cùng mời nàng uống rượu ở Đào Nhiên Cư một lần, thực dễ dàng liền tra ra vấn đề.

Lưu Sâm cũng không phải người đa mưu túc trí gì, người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi dù có dã tâm nhưng thủ đoạn lại còn non nớt vô cùng. Vô luận là tẩm dược lên chén rượu, hay là chuẩn bị tốt xa phu giả, cùng với lúc sau an bài tốt hết thảy, đều bị ám vệ tra xét hết trong một hồi rượu.

Có ám vệ bảo hộ, hết thảy đều không thành vấn đề, nhưng mà Kỳ Dương vẫn là không yên tâm, lúc này mới có một màn tự mình chặn người ở ngoài Đào Nhiên Cư.

Chỉ là chặn được người rồi, nhưng Kỳ Dương vẫn còn tức giận, vươn ra ngón tay chọc chọc người đang dựa vào người nàng, oán trách nói: "Ngươi rốt cuộc là làm sao lớn lên, như thế nào không có tâm phòng người như vậy đây?!"

Cũng không biết Lưu Sâm hạ mê dược gì, Lục Khải Phái lúc này choáng váng giống như say rượu, nhưng trước sau cũng chưa từng thật sự ngủ đi. Bị Kỳ Dương chọc chọc, nàng liền mở đôi mắt mắt lờ đờ say, đôi mắt đen như mực ầng ậc nước, lộ ra vẻ vô tội: "Điện hạ?"

Nàng đêm nay cũng chỉ biết kêu điện hạ, Kỳ Dương cũng là không biết giận, chỉ có thể chờ ngày mai khi nàng thanh tỉnh lại cùng nàng thuyết giáo.

Nhưng mà, Kỳ Dương mới vừa nghĩ như thế xong, trên má lập tức nóng lên, đã bị người hôn vừa vặn. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, kết quả nụ hôn kia lập tức rơi xuống trên môi nàng, ôn ôn nhuyễn nhuyễn, mang theo hương hoa mai nàng quen thuộc, cũng không có mùi rượu như dự đoán.

Này đại khái là lần đầu tiên Lục Khải Phái chủ động hôn nàng đi, dĩ vãng đều là Kỳ Dương quấn lấy thân cận nàng ấy.

Tuy là biết giờ phút này đối diện là một "Con ma men", nhưng nhịp tim của Kỳ Dương vẫn đập nhanh không thể kiểm soát được. Ánh mắt nàng chớp động một chút, theo bản năng nắm lấy bả vai đơn bạc của Lục Khải Phái, muốn gia tăng nụ hôn này, kết quả người nọ ở đối diện lại vào lúc này lui khai đi.

Lục Khải Phái vẫn như cũ một bộ dáng không thanh tỉnh, nàng cũng xác thật không thanh tỉnh. Bởi vì sau khi hai người tách ra, Kỳ Dương đã thấy nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, đem một chút son môi màu đỏ dính ở trên môi thu vào trong miệng.

Cuối cùng còn chép chép miệng, cười ngây ngô với nàng một chút: "Ngọt."

Sắc mặt Kỳ Dương lập tức thiêu cháy. Dù gì thì nàng cũng chỉ là nữ nhi gia chưa kinh nhân sự, kiếp trước tuy đối với Lục Khải Phái quyến luyến thâm sâu nhưng khi đó hai người cũng đã âm dương tương cách. Mà nay tiếp xúc càng nhiều là nàng chủ động, Lục Khải Phái lại luôn là do dự không tiến về phía trước, nàng trêu chọc nàng ấy rất nhiều, bất giác có cái gì, nhưng hiện giờ đổi chỗ cũng khiến nàng cảm thấy thẹn thùng.

Lục Khải Phái lại không có ý thức được hành động cùng lời nói của chính mình có bao nhiêu ái muội, nàng tựa hồ có chút chưa đã thèm, duỗi tay câu lấy cổ Kỳ Dương, sáp đến muốn lại nếm thử vị ngọt của son môi.

Kỳ Dương che lại miệng nàng rồi đem người đẩy ra, không nghĩ để cho con ma men đùa giỡn, kết quả cái hôn nóng bỏng kia lại rơi vào lòng bàn tay nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (say rượu, ủy khuất): Muốn thân thân, muốn ôm một cái, muốn tức phụ...

Kỳ Dương (trộm mặt đỏ, ra vẻ lạnh nhạt): Chờ ngươi thanh tỉnh lại nói!
Bình Luận (0)
Comment