Có lẽ là do bị kinh động lúc ở trong giáo trường, Kỳ Dương dạo gần đây vẫn luôn không thể nghỉ ngơi tốt, luôn vô thức sinh ra vài phần lo sợ.
Buổi trưa hôm nay, ánh mặt trời vừa phải, người người chỉ muốn lười biếng, làm cho con người ta có chút mơ màng sắp ngủ.
Kỳ Dương đã nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi tốt nên thiếu ngủ. Nàng dựa vào bên cửa sổ, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, vì thế vô thức ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi sau buổi trưa không kéo dài được bao lâu, thế nhưng một giấc này Kỳ Dương lại ngủ có chút trầm. Thị nữ trong điện thấy vậy, cũng chỉ đắp cho nàng một cái chăn mỏng, không dám quấy nhiễu. Vì thế, Kỳ Dương liền ngủ đến khi mặt trời lặn, lúc tỉnh lại thì mồ hôi ướt đẫm trán, thần sắc hoảng sợ.
Chỉ Đinh thấy thế vội vàng tiến đến, một mặt cầm khăn để Kỳ Dương lau mồ hôi, một mặt lại hỏi: "Điện hạ, điện hạ ngài đây là làm sao vậy?"
Tiếng kêu dồn tựa hồ làm cho Kỳ Dương hoàn hồn, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Chỉ Đinh trong chốc lát, lại quay đầu nhìn đến cung điện quen thuộc, sau một lúc lâu mới nặng nề thở dài. Nhận lấy khăn tay Chỉ Đinh đưa đến, nàng lau mồ hôi lạnh trên khuôn mặt, nói: "Không có việc gì."
Chỉ Đinh có chút lo lắng nhìn Kỳ Dương, nhưng không dám nói gì nữa, đành lui đến một bên.
Kỳ Dương mới vừa rồi lại gặp ác mộng. Ở trong mơ, nàng dường như quay về kiếp trước, chỉ có một mình nàng ở trong công chúa phủ nguy nga rộng lớn, hiu quạnh đến mức khiến tim đập nhanh. Mà khi nàng ở trong mộng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy một mảnh rừng hoa đào ở phía xa xa, lại chợt phát hiện đây không phải là công chúa phủ nàng đã sống nhiều năm ở kiếp trước, mà là công chúa phủ nàng và Lục Khải Pháp cùng nhau sửa chữa trong kiếp này!
Nhưng công chúa phủ ở đây, vậy người nọ lại ở nơi nào? Trong lòng Kỳ Dương đột nhiên hoảng loạn, nâng bước chạy khắp công chúa phủ tìm kiếm, nàng đã tìm khắp toàn bộ công chúa phủ, nhưng chỉ tìm thấy một bóng người.
Ở trong mơ, nàng đuổi theo rất lâu, nhưng vô luận thế nào cũng không đuổi kịp. Đến khi chạy mệt rồi, liền chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng kia càng lúc càng xa, dần dần biến mất, tựa như kiếp trước cầu mà không được. Bên trong công chúa phủ to lớn như thế, cũng vẫn chỉ có một mình nàng.
Kỳ Dương lúc này tỉnh lại, nhất thời kinh hoàng, thậm chí sinh ra cảm giác không biết là thực hay mộng.
Mãi đến khi Chỉ Đinh tiến đến gọi nàng, nhìn thấy khuôn mặt non nớt của nàng ấy, nhìn thấy tòa cung điện quen thuộc, Kỳ Dương lúc này mới dần dần bình tĩnh lại. Cũng không biết vì sao, khi nhớ lại giấc mơ đó, Kỳ Dương vẫn vô cùng hoảng hốt, luôn cảm thấy có gì đó cách xa tầm tay.
Nàng đương nhiên không nắm bắt được, bởi vì kiếp này đã có rất nhiều chuyện thoát ly quỹ đạo. Không đề cập đến việc Lục Khải Thành mất sớm, chuyện này đều là do chính nàng tiếp tay. Nhưng mãi đến khi sứ thần Vinh Quốc xảy ra biến cố mới chân chính khiến nàng ý thức được có điều bất đồng. Kiếp trước, sứ thần ngay cả mặt cũng chưa từng lộ diện, kiếp này không những tới, mà còn ở kinh thành xảy ra biến cố như vậy, sự thay đổi này căn bản không phải do nàng trọng sinh!
Còn có khuôn mặt Tạ Hoằng Nghị giống với tỷ đệ Lục gia, còn có Tạ Viễn quyền thế ngút trời ở Vinh Quốc nơi xa, tất cả bọn họ đều đóng vai trò gì? Bọn họ sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với tương lai của nàng và Lục Khải Phái?
Kỳ Dương thực sự đã suy nghĩ rất nhiều trong mấy ngày này, mà cảnh tượng trong mơ lại làm sao không phải tình huống mà nàng dự đoán...
Một lát sau, Kỳ Dương từ trên giường ngồi dậy. Nàng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, lại lần nữa sửa sang lại dung nhan. Khi nàng đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt sau cơn ác mộng lúc này mới dần dần khôi phục.
Chỉ Đinh đúng lúc đưa lên một ly trà lạnh, Kỳ Dương cầm lấy và uống cạn, chất lỏng hơi lạnh từ khoang miệng một đường vào trong bụng, cảm giác lo lắng như thiêu đốt phía trước tựa hồ cũng được trấn an hai phần.
Kỳ Dương chợt hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"
Chỉ Đinh tiếp nhận không chung trà, đáp: "Sắp đến giờ Dậu, điện hạ cần phải dùng bữa sao?"
Kỳ Dương xua xua tay, sau khi suy nghĩ thì dứt khoát nói: "Đổi một thân xiêm y, đến Đông Cung!"
- --
Đến giờ cơm lại vội vàng đến Đông Cung, Kỳ Dương tìm Thái Tử đương nhiên không phải là để ăn chực. Thế lực ở ngoài cung của nàng hiện giờ còn đơn bạc, một ít tin tức cũng không biết rõ như Thái Tử, quan hệ hai huynh muội lại không tồi, vì vậy nàng liền không tha gần cầu xa.
Ở Đông Cung, Thái Tử mới vừa xử lý xong chính vụ hôm nay, biết được Kỳ Dương tới cũng không để nàng đợi lâu.
Huynh muội hai người gặp mặt, phát hiện sắc mặt đối phương đều không tốt. Kỳ Dương tất nhiên là bị ác mộng cùng mấy ngày nay trằn trọc khó ngủ lăn lộn, Thái Tử lại là vì án ngựa điên với sứ thần Vinh Quốc, mấy ngày này buồn rầu nát tâm.
Thái Tử nhìn bộ dạng tiều tụy của muội muội, cười khổ một tiếng: "Hoàng muội vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra ở giáo trường ngày ấy sao?"
Ngày ấy, lúc Kỳ Dương thấy Lục Khải Phái giục ngựa đâm đến ngựa điên, nàng gấp đến độ đều sắp điên rồi. Sau đó, nàng lại không quan tâm đến bất cứ cái gì, vội vàng chạy đến ôm chặt lấy người, mọi người ai ai cũng đều nhìn thấy. Bởi vì tình huống đặc thù, nên không có ai nói gì thêm, nhưng Kỳ Dương xem trọng Lục Khải Phái, lại là chuyện mà mọi người đều biết. Thái Tử lúc ấy cũng vì Lục Khải Phái anh dũng mà tán thưởng, duy nhất đáng tiếc chính là mạng nhỏ của Tạ Hoằng Nghị rốt cuộc vẫn là không giữ được.
Kỳ Dương không có phủ nhận, nhưng nàng thở dài, lại nói: "Ngày ấy xác thật kinh hách quá mức. Tuy nhiên A Phái không có việc gì, ta vốn cũng nên buông tâm. Chỉ là không biết vì sao, đã nhiều ngày lại luôn cảm thấy bất an, vì thế mới đến nơi này của hoàng huynh hỏi một chút tình huống."
Thái Tử cho rằng nàng chỉ muốn hỏi đến Lục Khải Phái, liền nói: "Hoàng muội yên tâm, người ngươi thương thầm trộm nhớ hiện giờ đang êm đẹp ở Đại Lý Tự. Phòng ốc vững chắc, vũ khí hộ vệ, vì thế không thể xảy ra sai sót."
Lời này có vài phần vui đùa trêu chọc, nhưng sau khi Kỳ Dương nghe xong cũng không có thẹn thùng, trái lại nói: "Đa tạ hoàng huynh báo cho. Nhưng điều ta muốn hỏi không phải là A Phái, mà là án ngựa điên và sứ thần Vinh Quốc, hiện tại đã tra được những gì?"
Vấn đề như thế là cơ mật, nhưng Kỳ Dương chỉ là một công chúa, sau lưng cũng không liên can đến thế lực nào, tiết lộ một chút cho nàng nghe không phải là không thể. Thái Tử đối xử với nàng trước nay khoan dung, dù là chuyện hòa đám với Vinh Quốc, hắn đều nói rõ ràng với nàng, huống chi là việc này.
Thái Tử liền nói: "Mơ hồ tra được một chút manh mối, nhưng lại không tìm thấy người, cũng không biết bọn họ đã ra khỏi thành hay chưa."
Điều Kỳ Dương muốn biết cũng không phải là hình tình cụ thể kỹ càng, nàng nghe vậy thì suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Hoàng huynh, Tạ Hoằng Nghị thật sự đã chết sao? Chẳng qua là bị thương chân mà thôi, như thế nào ngay cả ngự y cũng không cứu được? Còn có việc Đại Lý Tự muốn đến nghiệm thi, thế nhưng đoàn người lại biến mất nhanh chóng như thế...Ta luôn cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều chuyện bất thường."
Thái Tử tất nhiên cũng không kiểm chứng được những vấn đề này, hắn lắc đầu nói: "Là có bất thường, chắc hẳn ở trong kinh còn có thế lực của Vinh Quốc giúp đỡ yểm hộ, nếu không nhóm người cũng sẽ không biến mất hoàn toàn. Đến nỗi Tạ Hoằng Nghị...... Ít nhất có ba ngự y nhìn thấy hắn đã chết."
Đừng nói đến mấy chuyện giả chết để bỏ chạy, ngự y bọn họ cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho dù bọn họ sẽ không khám nghiệm tử thi, nhưng cũng không có khả năng không phân biệt được người sống hay chết.
Lời của Thái Tử đã xua tan nghi ngờ của Kỳ Dương, mà ngược lại, cỗ thế lực bí ẩn mà Thái Tử nói tới càng khiến nàng để ý. Rốt cuộc kiếp trước đã từng chứng kiến Lục Khải Thành quật khởi, Kỳ Dương vì vậy mà không dám coi khinh Lục gia.
Ngoại trừ chuyện này, Kỳ Dương càng không rõ rốt cuộc là ai một hai phải trí Tạ Hoằng Nghị vào chỗ chết. Tạ Hoằng Nghị vừa chết, chắc chắn sẽ khơi mào hai nước tranh chấp. Lương Quốc hẳn là sẽ chủ hòa, cho dù có khó chịu với sứ thần Vinh Quốc, nhưng cũng không ai sẽ hạ tử thủ như vậy. Ngược lại là Vinh Quốc, bên kia cần chiến tranh xảy ra nhanh chóng để giảm bớt nội ưu. Nhưng vì như vậy mà hy sinh mạng sống của Tạ Hoằng Nghị sao? Rõ ràng không cần làm như thế, nhưng cuối cùng vẫn là phải đánh.
Kỳ Dương không thấy được nửa điểm lợi ích nào khi Tạ Hoằng Nghị chết, nhưng hắn cuối cùng đã chết, chết một cách không minh bạch.
Nghĩ đến những điều này, Kỳ Dương liền nhịn không được mà nhíu mày chặt, cả người tựa hồ đều tràn ngập sầu lo. Cuối cùng vẫn là Thái Tử không nhìn nổi nàng như thế, nên khuyên nhủ: "Giặc tới thì đánh, nước lên thì chặn, dù sao cũng phải đánh một trận, hoàng muội hà tất quá mức lo lắng."
Hai nước khai chiến đã không phải là lần đầu tiên, từ kiếp trước đến kiếp này, chiến sự ở Bắc Cương tựa hồ chưa bao giờ dứt. Kỳ Dương đương nhiên cũng không phải vì thế mà lo lắng, huống chi nàng lo lắng với chuyện đại sự của đất nước cũng không có tác dụng gì.
Vì vậy Kỳ Dương gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Thái Tử, tiện đà lại nói: "Hoàng huynh, ta muốn ra cung một chuyến."
Thái Tử nghe được lời này thì cười cười, đang muốn trêu chọc hoàng muội đứng đắn cũng chỉ được một lát, suy cho cùng vẫn là muốn gặp người trong lòng. Thế nhưng, khi ngẩng lên thì phát hiện Kỳ Dương thật sự nghiêm túc, cũng không có làm nũng chơi xấu cầu hắn hỗ trợ như thường ngày.
Vì thế Thái Tử đổi lời, hỏi: "Như thế nào, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kỳ Dương nghe vậy cũng ý thức được chính mình giờ phút này quá mức căng thẳng, nhưng cũng không thể lập tức chuyển biến thái độ, nên chỉ hơi hơi rũ mắt, nói: "Buổi trưa hôm nay, lúc ta nghỉ ngơi thì gặp ác mộng, luôn cảm thấy có chút bất an, vậy nên liền muốn gặp nàng để mà an tâm."
Tâm tư của tiểu nữ nhi, Thái Tử nghe xong cũng cảm thấy buồn cười, tuy nhiên nhìn thấy bộ dạng hôm nay của Kỳ Dương tiều tụy khó nén, hắn cũng không đành lòng cự tuyệt. Rốt cuộc vẫn là đáp ứng, hắn muốn nói hôm nay đã quá muộn, ngày mai lại để cho nàng đi, nhưng Kỳ Dương cứ khăng khăng phải là hôm nay.
Thái Tử bất đắc dĩ, đành phải tùy ý nàng, đến bữa tối cũng không giữ được người để cùng dùng bữa, liền phải đưa người ra cung.
Kỳ Dương cũng biết Lục Khải Phái mấy ngày gần đây dọn đến Đại Lý Tự trụ, sau khi ra cung nàng liền đi thẳng đến đó. Hiện giờ thánh chỉ tứ hôn của hai nàng đã truyền khắp kinh thành, không cần băn khoăn quá nhiều, thân phận công chúa có thể tùy ý ra vào nha thự.
Vì thế, lúc chạng vạng, Kỳ Dương công chúa xông vào Đại Lý Tự, xuất hiện bất ngờ trước mặt Lục Khải Phái.
Lục Khải Phái lúc ấy đều sững sờ, nhìn Kỳ Dương một lúc lâu rồi mới hỏi: "Điện, điện hạ, sao ngươi lại tới đây?"
Kỳ Dương không hề trêu đùa nàng như lúc trước, cũng không trả lời câu hỏi của nàng. Ngược lại, nàng ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một lúc lâu, rồi sau đó đột nhiên hỏi: "A Phái, ngươi rốt cuộc là ai?"
Câu hỏi đột ngột này tựa hồ có chút buồn cười, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ cười đáp "Là phò mã của ngươi", sau đó lại cùng vị hôn thê trêu đùa hai câu. Nhưng Lục Khải Phái đột nhiên nghe được lời này, trong lòng thế nhưng hoảng hốt, sắc mặt cơ hồ không thể ức chế được mà trở nên tái nhợt.
Ở trước mặt Kỳ Dương, nàng từ trước đến nay đều không che giấu được tâm tư của mình, mà Kỳ Dương cũng quá hiểu rõ nàng.
Nhìn thoáng qua, Kỳ Dương liền biết đối phương quả nhiên có việc gạt nàng, đợi không được trả lời, nàng lại tiến về trước một bước. Rõ ràng là nàng thấp hơn Lục Khải Phái nửa cái đầu, nhưng lại có một tư thái áp bách đối phương, mang theo uy thế khiếp người.
Lục Khải Phái lui một bước, Kỳ Dương lại tiến thêm một bước. Lục Khải Phái lại lui, Kỳ Dương lại tiến. Mãi đến khi Lục Khải Phái không thể lui được nữa, Kỳ Dương lấy khí thế bức người đến góc tường, lúc này mới lại lần nữa mở miệng: "Ngươi đến tột cùng đang gạt ta điều gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (bức người đến góc tường): Nói, ngươi rốt cuộc gạt ta điều gì?
Lục Khải Phái (nhìn chung quanh): Thì, thì là gạt ngươi chuyện ta trọng sinh...
Kỳ Dương (...):???!!!