Lục Khải Phái bởi vì những lời nói của Kỳ Dương mà ngẩn ngơ đến hai ngày.
Kiếp trước, mặc dù mọi chuyện đã xảy ra rõ ràng trước mắt, nhưng hiện giờ lại có thể nghe đến hai chữ "phò mã", đối với Lục Khải Phái mà nói, tâm tình hình như có chút khác trước. Tựa như, tiếng lòng bị trêu chọc, cũng giống như có con sâu nhỏ ngọ nguậy bò vào ngực, có chút ngứa, để lại dấu vết khó có thể nói thành lời.
Cũng may trong lòng Kỳ Dương tuy vội vàng, nhưng cũng biết rõ làm việc gì cũng đều nên có mức độ, hai ngày sau nàng đều thật yên phận không tiếp tục làm gì nữa. Sau khi trêu chọc gần đủ, nàng tạm thời dứt khỏi cảm xúc vui sướng sau khi gặp lại phò mã, thản nhiên chuẩn bị tạo dựng thế lực cho mình.
Đương nhiên, thời gian ngắn ngủi, khó có thể thành công, cũng chỉ có thể bày ra bố cục cùng chút việc nhỏ vụn vặt mà thôi.
Chờ đến ngày thứ tư, Kỳ Dương hầu như đã hoàn thành hết thảy việc của mình, cũng dự đoán được Lục Khải Phái lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại. Vì thế, thừa dịp ánh mặt trời buổi ban trưa vừa lên, nàng lập tức sai người đem đến bình rượt ngọt, tự mình thong thả ung dung cầm theo đi tìm người.
Lúc đó, Lục Khải Phái đang tính toán ngày xuất cung. Sau khi thường xuyên trì hoãn như vậy, ngày diễn ra kỳ thi mùa xuân thật sự đã gần ngay trước mắt, chỉ cần chờ đến mùng chín mở khoa thi, nàng bị người Lục gia tìm được thì cũng không hề gì.
Ngược lại, ở lại trong hoàng cung thì có chút không ổn, bởi vì Lục Khải Phái từ trước tới sau đều không xem lời nói của Kỳ Dương cho là thật. Nói cho cùng, tiểu công chúa còn trẻ non nớt, có lẽ là còn không hiểu được tình yêu nam nữ, nói những lời đó với nàng cũng chỉ vì vừa ý dung mạo của nàng thôi.
Nhưng nghĩ như vậy quả thật càng khiến cho người khác lo lắng, không đề cập tới những mặt khác, nói đến dung mạo thì Lục Khải Thành giống nàng như đúc!
Ngay lúc Lục Khải Phái vừa muốn rời đi vừa lo lắng không ngừng thì Kỳ Dương đã tìm tới cửa.
Tiểu công chúa xách theo một bình rượu tinh xảo, chân nhẹ nhàng bước vào trắc điện, vừa nhìn thấy Lục Khải Phái liền giơ lên bầu rượu, lại đối với nàng tươi sáng cười: "Ta hôm nay có được bình rượu ngon, A Phái có thể uống cùng ta không?"
Hai ngày trôi đi, Lục Khải Phái vẫn còn xấu hổ khi gặp nàng. Tuy ở trong lòng không chỉ một lần thuyết phục chính mình, điện hạ sẽ nói ra những lời kia cũng chỉ là do còn nhỏ nên chưa hiểu, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng sẽ quan tâm. Đặc biệt, tiểu công chúa đây không biết thu liễm, lời nói cử chỉ luôn luôn thân mật ái muội...
Sau một khoảng vắng lặng ngắn ngủi, Lục Khải Phái lúc này mới nói: "Điện hạ còn nhỏ, không nên uống nhiều rượu."
"Đây là rượu ngọt, lại không khiến cho người ta say." Kỳ Dương không để bụng, vừa nói vừa muốn chạy tới trước mặt Lục Khải Phái. Nàng hiện giờ thật sự đúng mực, không giống khi mới vừa gặp lại thì hận không thể dính ở trên người đối phương, ngược lại còn bảo trì khoảng cách làm người thoải mái lại yên tâm.
Lục Khải Phái quả nhiên thả lỏng một chút, dù cho Kỳ Dương giơ bầu rượu đưa tới trước mặt nàng muốn nàng ngửi, cũng kích thích kém xa so với hai ngày trước động bất động hết sờ cái mặt đến dắt cái tay... Ừ, rượu Kỳ Dương mang tới quả nhiên là rượu ngọt, hương thơm trái cây nồng đậm, mùi rượu hơi nhạt.
Nếu chỉ là rượu ngọt thì nữ hài tử uống một chút cũng không sao, huống chi thời tiết đầu xuân lúc ấm lúc lạnh, uống chút rượu cũng có thể làm ấm thân.
Lục Khải Phái không nói cái gì nữa, Kỳ Dương liền cười tủm tỉm lôi kéo nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, lại không biết từ nơi nào lấy ra hai chén rượu, rót cho mỗi người một chén. Nàng trước tiên uống một ngụm, vị ngọt của rượu kéo dài trong khoang miệng, so với rượu càng như là ngọt nhưỡng, luôn làm người bất tri bất giác uống không ít.
Nhưng mà Kỳ Dương lại biết, rượu này uống tuy ngọt nhưng kỳ thật tác dụng chậm cũng không nhỏ...
- --
Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái ở bên nhau chưa bao giờ sẽ thiếu đề tài nói chuyện, cả hai có thể nói chuyện từ thơ từ ca phú cho tới mấy tin đồn thú vị nơi phố phường, lại từ những tin đồn thú vị đó cho tới đại thế của quốc gia. Cũng đúng là bởi vì ăn ý như vậy, mới khiến cho hai người kiếp trước nhanh chóng quen biết, hiểu nhau.
Hôm nay hai người cũng ăn ý lựa lời nói thoải mái, bất tri bất giác bình rượu ngọt mà Kỳ Dương mang đến đã vơi đi hơn phân nửa.
Kỳ Dương bình tĩnh lại rót đầy chén rượu đã cạn của Lục Khải Phái, thấy nàng đã hơi say, rốt cuộc bắt đầu nói sang chuyện khác: "A Phái học rộng hiểu nhiều, nhưng thật ra hiếm thấy một nữ tử như ngươi có thể thành thạo kinh sử, thông hiểu đại thế."
Lục Khải Phái hơi say, đối mặt Kỳ Dương lại thật sự không hề đề phòng, theo bản năng khiêm tốn nói: "Điện hạ quá khen, ta cũng chỉ đọc sách nhiều năm cùng gia đệ thôi." Nói xong chợt khẽ cười một tiếng, tịch mịch không thể giải thích được.
Kỳ Dương niết chặt chén rượu trong tay, đây là là đầu tiên nàng nghe Lục Khải Phái nhắc đến người nhà nàng, cũng lộ ra dáng vẻ cô đơn như vậy. Lúc trước, thật sự cũng không có gì thích hợp để nói, cha mẹ nàng chết sớm, chỉ có một đệ đệ, nhưng chính mình lại phải đội lốp thân phận đệ đệ, tất nhiên là không thể đề cập.
Chẳng lẽ ngay từ đầu Lục Khải Thành đã đối xử tệ với nàng sao? Chẳng lẽ nàng đã sớm chịu nhiều đau khổ ở Lục gia?
Lục Khải Phái chỉ vừa để lộ một cái biểu tình đã khiến cho Kỳ Dương không khỏi suy đoán rất nhiều, sau đó càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng sốt ruột! Nhưng hiện tại nàng cũng không thể nói gì được, chỉ phải giả vờ không hiểu, tiếp tục hỏi: "A Phái trong nhà còn có đệ đệ sao?"
Đưa tay uống thêm nửa chén rượu, Lục Khải Phái cũng không giấu nàng, thậm chí thực trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, ta còn có một đệ đệ. Chúng ta vốn là song sinh, từ khi sinh ra hắn cùng ta giống nhau như đúc." Nói còn chỉ chỉ quần áo trên người chính mình: "Ta ăn mặc nam trang, người khác đều phân biệt không được."
Đây là Lục Khải Phái nhắc nhở, nhưng mà Kỳ Dương đã sớm kiến thức được điểm tương đồng của hai tỷ đệ này. Nếu lúc trước nàng không đối với Lục Khải Phái sinh ra ái mộ, hai người lại phá lệ hợp ý, thì ngay cả khi người bên gối thay đổi, đại khái nàng cũng là phân biệt không được. Cũng phải nói là do Lục Khải Thành xui xẻo, nếu thay đổi là một công chúa "Hoa tâm", chỉ sợ thật sẽ không hề có cảm giác, hoặc cũng sẽ có hoài nghi nhưng cũng lười truy xét đến cùng.
Trong đầu Kỳ Dương hiện ra gương mặt kia của Lục Khải Thành, dung nhan đó rất giống Lục Khải Phái, cuối cùng uống rượu độc chết không nhắm mắt mắt...
Ngẫm lại lại cảm thấy đen đủi, nàng liền lắc đầu, xóa người nọ khỏi tâm trí, tiếp tục cùng Lục Khải Phái nói tiếp: "Quả thực như thế? Ta thật ra đã từng gặp qua huynh đệ song sinh giống nhau, nhưng lại chưa từng thấy tỷ đệ hai người trưởng thành còn có thể giống như vậy. Tuy nhiên lại cũng phải nói, A Phái ngươi đã là nữ giả nam trang, lúc trước còn gạt ta nói là muốn trốn tránh kỳ thi mùa xuân?"
Lục Khải Phái đã có chút say, đầu óc suy nghĩ so với bình thường chậm hơn rất nhiều, nhưng tuy là vậy, nàng cũng không trả lời câu hỏi của Kỳ Dương.
Muốn nàng nói với Kỳ Dương như thế nào? Nói nàng là bị người cố ý bồi dưỡng để làm thế thân cho đệ đệ, tỷ đệ hai người có thể không giống sao? Vẫn là nói lúc trước nàng không có lừa nàng ấy, mặc dù nữ giả nam trang, nàng cũng muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, đi thay đệ đệ kia của nàng giành được công danh?
Lục Khải Phái không có khả năng hoàn toàn không thèm để ý, giơ tay liền uống sạch chén rượu dư lại trong tay. Kỳ Dương ngồi đối diện thấy nàng tựa hồ có chút say khướt, cũng không định tiếp tục rót cho nàng, kết quả Lục Khải Phái chính mình lấy qua bầu rượu rót cho chính mình một ly.
Kỳ Dương thấy bộ dạng Lục Khải Phái tự rót tự uống, nàng chợt có chút hối hận vì mang rượu lại đây hỏi chuyện. Mặc dù kiếp trước còn niên thiếu, tuy nàng đối với nàng ấy tâm sinh ái mộ, nhưng nhiều năm sau lại xem những ái mộ đó quá mức cũng chỉ ở mặt ngoài. Nàng biết nàng ấy tinh thông thơ từ ca phú, cưỡi ngựa bắn cung, sử sách mọi thứ, cũng biết nàng ấy kiến thức rộng rãi tài hoa hơn người. Nhưng điều cơ bản nhất nàng ấy là ai, nàng đều chưa từng chân chính biết được!
Kiếp trước Kỳ Dương không chỉ có một lần hối hận chính mình chưa hiểu rõ được Lục Khải Phái, cho nên sau khi trọng sinh lại một lần nữa tương ngộ, nàng chỉ luôn muốn ở trên người nàng ấy hiểu thêm càng nhiều. Nhưng vừa kết giao ngắn ngủi thì nên tránh nói sâu xa, trừ bỏ lấy rượu dẫn đường, nàng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng thất ý, trầm mặc này của Lục Khải Phái, Kỳ Dương lại cảm thấy là chính mình phanh phui chuyện thương tâm của đối phương nên bỗng dưng cũng đau lòng.
Đã khai cung thì không thể quay lại đầu mũi tên, sớm muộn gì nàng cũng phải hỏi rõ một số chuyện. Kỳ Dương tự mình uống một chén rượu đầy, chỉ cảm thấy mùi rượu béo ngọt, rượu ngọt này uống cũng không ngon lắm: "A Phái, ngươi muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sao, cùng thế nhân ganh đua dài ngắn."
Lục Khải Phái lần này trả lời, nàng quyết đoán nói: "Không muốn."
Tên của nàng không nên xuất hiện ở trước mặt thế nhân, nếu không nó sẽ kéo tới rất nhiều phiền toái. Huống chi ganh đua đúng sai này đó, kiếp trước nàng đã nếm trải cảm giác đạt được danh hiệu trạng nguyên, thêm một lần nữa cũng sẽ không có ý nghĩa gì.
Kỳ Dương xoay chén rượu rỗng trong tay, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này. Trong lòng nhanh chóng tính toán, nghĩ xong lại chuyển đề tài trở lại: "A Phái, ngươi cùng đệ đệ song sinh của ngươi có quan hệ tốt không?"
Nàng đã không còn muốn tìm kiếm quá nhiều, cũng hoặc là nàng sẽ tự mình tra xét nếu nàng muốn biết. Tuy chậm chút, ít nhất sẽ không lại nhìn thấy Lục Khải Phái mang dáng vẻ không vui, cô đơn như vậy. Tuy nhiên, nàng cần phải biết được thái độ của Lục Khải Phái, quyết định này lại nhấn mạnh một hồi thủ đoạn mà nàng sẽ áp dụng với Lục Khải Thành.
Lục Khải Phái hơi thất thần khi nàng hỏi vấn đề này, nhưng mãi một lúc sau thì rũ mắt nói: "Cũng chỉ... Như vậy thôi"
Câu trả lời này thật sự không rõ ràng, nhưng Kỳ Dương có thể từ thần sắc của nàng mà hiểu rõ ý tứ. Không phải nàng không thèm quan tâm, chỉ là phần quan tâm đó đã bị bào mòn, vì thế cũng chỉ có thể buông, cũng chỉ có thể xem nhẹ.
Lục Khải Phái thật ra là một người rộng rãi, không chỉ trời quang trăng sáng [1] ở bên ngoài mà nó cũng đã dung nhập vào tính tình nàng. Từ "Hận" thật sự không chiếm nhiều vị trí trong lòng nàng, có lẽ cũng chỉ là một tồn tại mơ hồ, sẽ rất nhanh bị nàng vứt bỏ, chỉ còn lại cảm xúc nhàn nhạt.
[1] Trời quang trăng sáng (光风霁月):Một thành ngữ Trung Quốc, tả cảnh quang đãng của vạn vật khi trời mưa, trời quang mây tạnh. Hoặc là ẩn dụ cho tấm lòng rộng rãi, đồng thời cũng là ẩn dụ cho tình hình chính trị thanh bình.
Tuy nhiên, dù cho có ngu ngốc đến đâu cũng không thể bị người khác lợi dụng nhưng không nghĩ đến việc trả thù mà chỉ có thể rời xa.
Giờ phút này, Kỳ Dương cũng không biết Lục Khải Phái cùng nàng giống nhau gặp gỡ, chỉ nói là việc lợi dụng thế khảo làm lòng nàng có khúc mắc. Trong lòng nàng tính toán một phen, nghĩ tới kiếp trước Lục Khải Thành chết ở trong tay mình, thù cũng coi như đã báo, nếu Lục Khải Phái nói rằng còn để ý đệ đệ kia, nàng lưu hắn một mạng cũng không sao. Dù sao không nên để người ngoài làm hỏng tình nghĩa giữa hai người.
Chỉ là lưu thì cứ lưu lại, nhưng nàng sẽ không lại cho hắn cơ hội thương tổn phò mã nhà mình...
Kỳ Dương tính toán một phen xong xuôi, cũng không biết Lục Khải Phái chính mình lại uống thêm mấy chén, hoặc liệu rượu này tác dụng chậm. Tóm lại, chờ đến khi Kỳ Dương tỉnh táo lại, người sau đã nhắm mắt dựa vào bàn, hiển thị đã say rồi.
Khuôn mặt Kỳ Dương trở nên nhu hòa, đứng dậy đi lấy một kiện áo khoác thay nàng phủ thêm.
Lúc sau nhìn thấy đôi má ửng hồng của Lục Khải Phái, Kỳ Dương rốt cuộc không kìm nén được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng. Chỉ là một cái chạm nhẹ đơn thuần, Kỳ Dương đứng dậy nhưng trong mắt còn lại đều là thỏa mãn.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (đứng đắn): Ta đến để nói lời khách sáo, thuận tiện lập ra con đường sau này, mới không phải chuốc say người để chiếm tiện nghi đâu!
Lục Khải Phái (yếu ớt): Điện hạ, chính ngươi làm cái gì, trong lòng đều không biết sao?!