Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 68

Triệu Phương An vừa nắm lấy bàn tay của người kia dùng sức kéo vào lòng mình, ôm lấy người trong lòng không để nàng chạy đi đâu nữa. Triệu Phương An nước mắt nhanh chóng trào ra nức nở như một đứa trẻ, cô đã đợi bao lâu rồi để được có lại cảm giác này.

" An ... " Một chữ của Bạch Diệp Nhan thốt lên thôi cũng khiến nước mắt của Triệu Phương An tuôn ra nhiều hơn, trong lòng run lên vì sợ rằng đây không phải là thật.

" Ta đã đợi nàng rất lâu rồi, tại sao bây giờ nàng mới đến?" Triệu Phương An mỗi câu khóc lại càng to hơn.

" An... Đừng giận, ta có lý do nên mới không thể gặp ngươi sớm hơn. Nhưng từ bây giờ ta sẽ ở bên An không đi đâu hết" Bạch Diệp Nhan ôm lấy Triệu Phương An, cô rơi lệ nhìn Triệu Phương An, nàng chắc chắn rất đau khổ, cô đã để nàng đợi lâu rồi.

Vừa đuổi kịp, Ngữ Thi Nhã vừa chịu đau đớn ở chân vừa cố gắng đi tiếp, ấy vậy mà lên đến nơi lại nhìn thấy một màn gặp lại của đôi "Ngưu Lang, Chức Nữ" kia. Bây giờ thì cơn đau ở cổ chân chẳng là gì so với cơn đau đang dần dần nổi lên ở trong lòng, người mà Triệu Phương An từng nói là cô gái này sao? Đúng là một nữ nhân xinh đẹp.

Đợi Triệu Phương An bình tĩnh lại, Bạch Diệp Nhan mới nhìn khuôn mặt người kia, nàng vẫn vậy chỉ là không mặc y phục cổ đại nữa, mái tóc ngắn ngang vai được buộc lại gọn gàng, y phục này giống như ngày đầu cả hai gặp nhau. Bạch Diệp Nhan bật cười, Triệu Phương An khóc đến đôi mắt sưng húp hết lên rồi, đôi tay An vẫn còn run lên vì vậy Bạch Diệp Nhan luôn luôn lắm chặt lấy nó.

" Nhan nhi, nàng gầy đi rất nhiều" Triệu Phương An vuốt ve khuôn mặt người kia nói.

Lâu ngày không gặp, Bạch Diệp Nhan có chút khác xưa, nàng mặc bạch y nhìn thật xinh đẹp, không còn là tiểu công chúa ngày nào nữa, giờ nàng trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Nhan cười hạnh phúc, Nhan nhi đã trở về rồi.

" An cũng vậy"

Đây có phải là mơ không? Triệu Phương An lo lắng, nếu là mơ thì cô không bao giờ muốn tỉnh lại nữa, lấy tay cấu vào má mình, Triệu Phương An kêu lên oai oái.

" Làm cái gì vậy?" Bạch Diệp Nhan hốt hoảng.

" Đau... Không phải là mơ, nàng thực sự đã quay trở lại" Triệu Phương An hét lên sung sướng, cô nhấc bổng Bạch Diệp Nhan lên rồi ôm lấy.

Bị bất ngờ Bạch Diệp Nhan ôm chặt lấy Triệu Phương An, cô hiểu được niềm vui của Triệu Phương An bây giờ bởi vì cô cũng đã phải đợi rất lâu mới có thể gặp lại được người mình yêu.

Lặng lẽ rời khỏi, Ngữ Thi Nhã buồn tủi xuống núi, mỗi bước đi đều thật khó khăn đối với cô, đúng là Ngữ Thi Nhã thích Triệu Phương An thật nhưng cô không muốn làm người thứ ba xen vào tình yêu của người khác. Ban đầu vì tìm hiểu được là Triệu Phương An sống một mình, chưa có ai bên cạnh nên mới quyết định làm mọi cách theo đuổi, nhưng giờ người cô ấy yêu trở lại rồi, Ngữ Thi Nhã đành quyết định rút lui thôi.

" Chúng ta mau trở về nhà, ở trên này lâu sẽ rất lạnh" Triệu Phương An nắm chặt lấy bàn tay Bạch Diệp Nhan nói.

Hai người cùng nhau về nhà của Triệu Phương An, bởi vì Triệu Phương An không đi xe nên cả hai đành đi bộ về nhưng đoạn đường từ núi về đến nhà dường như ngắn đi rất nhiều khi đi cùng với Bạch Diệp Nhan, cả hai thoắt cái đã về đến nhà.

Mở cửa vào trong, Bạch Diệp Nhan đưa mắt nhìn mọi thứ, nhà của Triệu Phương An không khác xưa là bao, đã bao lâu rồi cô mới đến đây.

" Nàng có đói không ta đi làm chút gì cho nàng ăn nha".

Bạch Diệp Nhan tươi cười gật đầu, cô lâu rồi không ăn đồ ăn của thế giới này, thật mau chóng muốn nếm thử nó, không lâu sau, Triệu Phương An bưng vài đĩa thức ăn ra bàn. Ngồi nhìn Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An hạnh phúc, trên môi nụ cười chưa hề tắt, lâu lắm rồi Triệu Phương An mới cảm nhận được hạnh phúc như vậy ở trong lòng.

" Cuộc sống ở thế giới đấy thế nào?" Triệu Phương An hỏi.

Bạch Diệp Nhan rơi vào buồn bã một hồi rồi mới bắt đầu kể lại mọi chuyện.

" Từ khi An đi, ta không biết làm thế nào để gặp lại An nữa, mỗi ngày ta đều sống rất khó khăn, mỗi giây phút trôi qua như thể đang tra tấn ta vậy, nhưng rồi có một tia hi vọng duy nhất đã đến và khiến ta có động lực để sống." Bạch Diệp Nhan rưng rưng nước mắt nói.

" An... Chúng ta có con với nhau" Bạch Diệp Nhan thông báo một tin rất bất ngờ cho Triệu Phương An.

Triệu Phương An bị kinh ngạc, làm sao có thể chứ cô là nữ nhân mà làm sao có thể khiến cho nàng có thai?

" Làm sao có thể?" Triệu Phương An hơi nghi ngờ.

" Ta không phản bội An, lúc mới biết ta cũng rất bất ngờ, về sau Huấn Sinh mới nói là do khi tách linh hồn của Chu Tước vào người của ta, cùng với máu của An nó sẽ tự kết tinh thành một sinh mạng nếu chủ nhân của linh thú không còn. Nhờ vậy mà chúng ta có con với nhau" Bạch Diệp Nhan nắm lấy tay của Triệu Phương An giải thích.

Đúng là thế giới đấy luôn khiến Triệu Phương An phải kinh ngạc.

" Là con trai hay con gái?" Triệu Phương An vui mừng hỏi.

" Là long phụng thai" Bạch Diệp Nhan vui vẻ báo tin.

Điều duy nhất để Bạch Diệp Nhan tiếp tục sống chính là cô đã mang thai con của hai người.

"  Sau khi kể cho Huấn Sinh về thế giới của An, ông ta đã cố gắng tìm hiểu trong sách cổ về cánh cổng đưa đến một thế giới khác. Vốn dĩ ông ấy đã tìm được từ lâu nhưng ta không thể bỏ con của chúng ta lại, vì vậy ta đành phải ở lại. Sáu năm sau khi hai đứa nhỏ đã đủ lớn ta mới yên tâm giao nó cho Diệp Thanh tỷ cùng với mọi người để đi tìm ngươi." Bạch Diệp Nhan rơi lệ nói.

" Từ lúc ta trở về đến bây giờ mới chỉ là ba năm. Nhưng bây giờ thì nàng cũng đã ở đây, bao nhiêu năm cũng được, miễn là hai chúng ta gặp lại nhau." Triệu Phương An đôi tay run rẩy nắm lấy tay của Bạch Diệp Nhan.

Một lát sau đưa Bạch Diệp Nhan ra ghế ngồi, Triệu Phương An dọn dẹp xong liền vào phòng mở ngăn tủ lấy ra một hộp nhỏ. Cô nở một nụ cười rất tươi, tiến đến trước mặt Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An quỳ xuống mở hộp nhẫn ra cầu hôn nàng một lần nữa.

" Chúng ta vốn dĩ đã thành thân ở cổ đại, nhưng đây là hiện đại điều này là cần thiết"

" Bạch Diệp Nhan, nàng đồng ý làm vợ ta không?" Triệu Phương An đôi mắt đỏ hoe nói.

Ngày trước từng được xem một cảnh cầu hôn trên ti vi ở thế giới này, Bạch Diệp Nhan tất nhiên rất xúc động, đưa bàn tay che miệng, giọt nước mắt hạnh phúc lăn xuống, Bạch Diệp Nhan gật đầu. Triệu Phương An đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cô bởi vì không thể đợi được thêm nữa nên muốn thật nhanh đeo chiếc nhẫn này cho Bạch Diệp Nhan. Không cần phải phô trương, chỉ cần hai người là đủ, đeo nhẫn xong, Triệu Phương An bế Bạch Diệp Nhan vào phòng ngủ, hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy.

---------Au--------
Cho tình tiết hai người này có con vào có dở hơi quá không nhỉ

Bình Luận (0)
Comment