Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 89

Hắc Linh Kiều sau khi chiến thắng cuộc thi bắn cung liền cầm Đào Linh Cung chạy thật nhanh lên lầu hai của tửu lâu gặp Bạch Diệp Thanh.

Đây là món quà đầu tiên Hắc Linh Kiều tặng cho người kia nên có đôi chút hồi hộp không biết Bạch Diệp Thanh có thích nó không, nàng đã dùng hết sức mình để có được nó nên hi vọng Bạch Diệp Thanh sẽ trân trọng món quà này.

Vừa lên lầu trên, Hắc Linh Kiều còn chưa kịp phản ứng, Bạch Diệp Thanh đã nhanh chóng chạy đến ôm nàng, Bạch Diệp Thanh rất tự hào về hôn phu của mình, vươn người lên tặng cho Hắc Linh Kiều một nụ hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

" Tặng ngươi" Hắc Linh Kiều khuôn mặt ửng đỏ như ánh hoàng hôn, ngượng ngùng đưa Đào Linh Cung cho Bạch Diệp Thanh, còn mình thì vẫn còn đang thơ thẩn vì nụ hôn vừa rồi.

" Thích nó không? Ta đã rất cố gắng rồi" Hắc Linh Kiều đang mong chờ một câu trả lời.

" Thích, rất thích, thích cả ngươi" Bạch Diệp Thanh nhận lấy Đào Linh Cung, cầm nó lên ngắm nghía, người dân Bạch Quốc làm cung tên rất đẹp, Đào Linh Cung này khiến Bạch Diệp Thanh nhớ về đêm dưới gốc cây đào ấy, lần đầu tiên hai người trao nhau nụ hôn đầu.

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều như nhảy múa trong lòng bởi Bạch Diệp Thanh thích món quà này, không uổng công nàng cố gắng dành nó về.

"Chúng ta ra ngoài tản bộ tiếp thôi" Hắc Linh Kiều đề nghị sau đó nắm lấy tay Bạch Diệp Thanh dắt xuống dưới.

Vốn dĩ khi ra ngoài kinh thành Tô Dĩ Tịch cũng đi theo sau hai người, chứng kiến màn bắn cung của hôn phu công chúa điện hạ, Tô Dĩ Tịch âm thầm thán phục, xem ra vị này võ công không hề tầm thường.

Nhờ Tô Dĩ Tịch mang Đào Linh Cung về trước còn hai người vẫn tiếp tục dạo chơi quanh lễ hội.

Đứng trước một gian hàng bán trang sức, Bạch Diệp Thanh muốn mua một vài món đồ, nàng nhìn những cây trâm cài tóc được làm rất tinh xảo, những miếng ngọc bội hình phượng, hình rồng và còn có cả bạch hổ. Bạch Diệp Thanh nhìn qua một lượt nhiều món đồ nàng rất ưng mắt, Hắc Linh Kiều thì đứng ở một gian hàng bên cạnh ngắm nghía những chiếc mặt nạ kì quái được bày bán ở đấy.

" Tiểu thư, ngươi dùng chiếc trâm ấy quả thực rất đẹp" Người chủ quán nhìn tiểu thư khuê các xinh đẹp đang muốn mua hàng của mình liền khen ngợi, vốn dĩ nàng đeo gì cũng đều đẹp.

Bạch Diệp Thanh nhìn chiếc trâm cài tóc hình hoa sen làm bằng ngọc phỉ thúy trên tay, nàng vừa nhìn liền rất thích nên đã muốn mua ngay, chọn thêm vài ba món đồ nữa, đưa cho người chủ quán bảo ông ta gói lại cho. Vừa đưa tay muốn lấy ngân lượng thì trên đai lưng lại trống không, sáng nay đi vội quá nên nàng quên đem theo ngân lượng mất rồi, Bạch Diệp Thanh hơi cau mày nhưng không còn cách nào khác nàng định trả lại đồ.

" Thật xin lỗi, ta đi vội quên cầm theo ngân lượng, đồ này có lẽ ta không lấy nữa" Bạch Diệp Thanh ái ngại, đường đường là một hoàng đế mà trên người không có một đồng.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của người bán hàng, có lẽ ông ta đang bực bởi vì nàng đã đứng chọn đồ rất lâu mà cuối cùng không bán được món đồ nào.

Vừa lúc ấy Hắc Linh Kiều quay lại chỗ Bạch Diệp Thanh, thấy chủ quán đang để lại mấy món đồ vào chỗ cũ còn Bạch Diệp Thanh thì đang buồn bã định rời khỏi.

" Sao vậy? Ngươi không thích thứ gì sao?"

" Ta quên đem theo ngân lượng, không thể mua" Bạch Diệp Thanh ngượng ngùng nói nhỏ.

Tưởng vấn đề gì to tát, Hắc Linh Kiều mỉm cười nhìn Bạch Diệp Thanh sau đó kéo tay nàng ấy trở lại quầy bán trang sức vừa rồi.

" Ông chủ vừa nãy nàng ấy đã chọn những gì?" Hắc Linh Kiều nhìn người bán hàng khuôn mặt không mấy vui vẻ kia hỏi.

Ông ta liền chỉ vào mấy món đồ Bạch Diệp Thanh vừa chọn.

" Chính là chiếc trâm cài tóc này" Ông chủ chỉ vào chiếc trâm hình hoa sen.

" Ta mua"

" Đôi khuyên tai này nữa" Ông chủ chỉ vào một đôi khuyên tai lam ngọc hình giọt nước.

"Mua"

" Còn có miếng ngọc bội hình bạch hổ này"

" Mua"

....

" Ta mua"

.....

" Ta mua, gói hết lại đi"

Chẳng mấy chốc quán của ông ta chỉ còn lại vài món đồ, Hắc Linh Kiều như thể muốn mua hết cả quán, Bạch Diệp Thanh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ phú ông của Hắc Linh Kiều liền bật cười, muốn ngăn Hắc Linh Kiều lại nhưng nàng không nghe, bắt buộc phải mua hết không để sót cái nào. Ông chủ bán hàng thì thay đổi thái độ ngay lập tức, cầm túi bạc lớn trên tay lão ta cười không ngậm được miệng, xem ra hôm nay phát tài rồi.

Vài người đứng bên cạnh nhìn bạch y công tử kia mua hết tất cả những thứ nương tử mình thích liền ngưỡng mộ vô cùng, mấy cô nương xung quanh cũng thật ghen tị với Bạch Diệp Thanh.

Vào bên trong cửa tiệm bán y phục, Bạch Diệp Thanh nhìn quanh một lượt, cho đến khi nhìn thấy một bộ nam phục màu trắng kiểu dáng rất bắt mắt, kéo áo Hắc Linh Kiều hỏi.

" Kiều thấy bộ y phục kia thế nào?" Bạch Diệp Thanh vừa nói vừa chỉ tay.

" Rất đẹp, ngươi thích sao?" Hắc Linh Kiều nhìn theo ngón trỏ của Bạch Diệp Thanh ngắm nghía bộ y phục kia một hồi rồi nói.

" Ta nghĩ Kiều mặc nó sẽ rất đẹp" Bạch Diệp Thanh chỉnh lại y phục của Hắc Linh Kiều nói.

Không ngần ngại, Hắc Linh Kiều quay ra nhìn bà chủ quán.

" Bà chủ ta lấy bộ đó"

Bà chủ quán liền vui vẻ lấy bạch y xuống gói ghém lại.

Nhìn quanh Hắc Linh Kiều rất thích một bộ nữ phục màu xanh lam nhạt, thực hợp với Bạch Diệp Thanh.

"Bà chủ ta muốn lấy cả bộ đó" Hắc Linh Kiều chỉ tay về phía bộ đồ.

" Xin lỗi, bộ y phục này đã có người mua" Bà chủ tiếc nuối nói.

Hắc Linh Kiều nhăn mặt, nhìn lại Thanh nhi mặc bộ này thực sự rất hợp.

" Ngươi thích nó không?" Hắc Linh Kiều quay sang hỏi Bạch Diệp Thanh.

" Ta thích nhưng đã có người mua rồi, ta về hoàng cung bảo người may là được" Bạch Diệp Thanh an ủi.

Đúng lúc ấy một nam nhân đến nói với bà chủ quán là muốn lấy một bộ y phục đã đặt trước. Không ngờ lại chính là nó, Hắc Linh Kiều nhanh chóng kéo tay vị nam nhân ấy ra một góc nói chuyện, để Bạch Diệp Thanh tiếp tục chọn đồ.

" Vị huynh đệ này có thể bán lại cho ta bộ y phục này không?" Hắc Linh Kiều nói nhỏ không muốn để Bạch Diệp Thanh nghe thấy.

" Ta trả huynh gấp năm lần số bạc huynh mua nó" Hắc Linh Kiều lấy ra trong người một chiếc túi.

"Ta đồng ý" vừa nhìn thấy tiền nam nhân kia liền sáng mắt, không chần chừ đồng ý ngay.

Hắc Linh Kiều vui mừng đưa túi bạc cho nam nhân ấy còn mình thì nhận lấy bộ y phục này.

Vừa quay lại Hắc Linh Kiều hớn hở đưa cho Bạch Diệp Thanh.

" Ngươi không cần làm vậy mà, về hoàng cung ta có thể cho người may rất nhiều. Trong hoàng cung đâu thiếu thứ gì. " Bạch Diệp Thanh nhìn bộ y phục ấy liền biết Hắc Linh Kiều vừa thương lượng với vị nam nhân kia, chỉ biết cười trừ mà thôi.

" Miễn là ngươi thích Hắc Linh Kiều đây đều sẽ mua hết" Hắc Linh Kiều vỗ ngực nói.

" Được rồi ngươi bây giờ chính là giống đại phú ông a" Bạch Diệp Thanh véo má Hắc Linh Kiều cười nói.

Đứng trước một đoàn múa rối, Bạch Diệp Thanh rất thích trò này, thuở nhỏ mẫu hậu thường dẫn ba huynh muội nàng đi xem múa rối, đã lâu lắm rồi nàng không được xem nó. Nhìn khuôn mặt hào hứng của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nghĩ có lẽ nàng ấy rất thích thứ này, cả hai đứng giữa đám đông thưởng thức kịch múa này, đôi tay vẫn luôn luôn đan xen lẫn nhau,Hắc Linh Kiều bây giờ mới biết hạnh phúc đến từ những điều đơn giản như vậy.

Bởi Bạch Diệp Thanh nói khát nước nên Hắc Linh Kiều mới vội vàng chạy đi kiếm, trong lúc ấy từ đâu một nam nhân khuôn mặt anh tú dáng người cao ráo trắng trẻo nhìn rất giống bộ dạng của một đại công tử, nam nhân ấy cầm một bông hoa hồng đến gần phía Bạch Diệp Thanh, đứng sát nàng ngỏ ý muốn nói chuyện.

" Vị cô nương xinh đẹp này, có thể cho tại hạ biết quý danh không?" hắn ta hướng Bạch Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói.

Đứng ở nơi đông đúc như này Bạch Diệp Thanh thật sự không thể rời đi nơi khác dễ dàng được bởi xung quanh có rất nhiều người đứng chen lấn nhau xem múa.

"Cô nương, đừng sợ, ta không có ý xấu, nàng xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần, ta vừa nhìn đã thấy say đắm, chỉ muốn ngỏ ý làm quen. Tại hạ họ Mỗ tên Liêu Trần, bông hoa này xin tặng nàng" Mỗ Liêu Trần nhìn Bạch Diệp Thanh muốn né tránh mình liền chặn nàng lại rồi nói. Sau khi nói xong nhìn bông hoa trên tay rồi đưa cho Bạch Diệp Thanh.

" Xin lỗi ta đã có phu quân, không thể cùng nam nhân khác tán ngẫu, cũng không thể nhận đồ của người khác." Bạch Diệp Thanh cau mày nhìn Mỗ Liêu Trần khéo léo từ chối.

" Nãy giờ ta chỉ thấy cô nương đứng một mình, đâu có thấy ai khác, đây chỉ là chút thành ý của ta mong nàng chấp nhận" Mỗ Liêu Trần tiếp tục đưa hoa cho Bạch Diệp Thanh.

Đúng lúc ấy Hắc Linh Kiều tay cầm một bình nước trở lại, vừa nhìn thấy nam nhân kia đang tán tỉnh Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều liền sôi máu, ngọn lửa trong lòng một khác đã bốc lên hừng hực. Hắc Linh Kiều lại gần nhìn Bạch Diệp Thanh mỉm cười sau đó đưa nước cho nàng.

Nhìn bông hoa trên tay tên nam nhân kia vẫn đang có ý định tặng cho Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhìn hắn ta nhếch miệng, bông hoa kia nàng nhận thay Bạch Diệp Thanh sau đó không nói không rằng ném xuống đất giữa sự chứng kiến của cả hai người kia.

Nhìn thấy hành động ấy, Bạch Diệp Thanh đang uống nước mà còn bị ho sặc sụa huống chi đến nam nhân tên Mỗ Liêu Trần kia, hắn ta nhìn bông hoa của mình nằm dưới đất liền giận dữ quay lên nhìn Hắc Linh Kiều, chưa ai dám làm hành động hỗn xược như vậy với hắn, đường đường là công tử của Mỗ gia, là một trong năm gia tộc giàu có nhất Bạch Quốc này, lần đầu tiên hắn ta bị người khác từ chối nên càng thêm tức giận.

Nhưng hắn không nghĩ lại bị khí phách của Hắc Linh Kiều dọa đến xanh mặt trước bởi người kia có một khuôn mặt rất đáng sợ, trông thật giống một con quỷ. Hắc Linh Kiều hóa hắc hồn dọa tên nam nhân kia sợ đến xanh mặt, không dám nói thêm câu gì nữa, từ từ hòa lẫn vào đám đông biến mất dạng, hóa ra chỉ là một tên tiểu bạch kiểm ỷ lại vào gia thế.

Không thấy tăm hơi tên nam nhân kia đâu, Bạch Diệp Thanh bật cười thành tiếng, nước cũng không thể uống được nữa. Sau khi trở về dạng bình thường Hắc Linh Kiều liền kéo tay Bạch Diệp Thanh thoát ra khỏi đám đông đang xem múa ấy.

" Kiều... Kiều....ngươi giận sao?" Bạch Diệp Thanh nhận thấy Hắc Linh Kiều không nói lời nào mà kéo tay mình đi thật nhanh thì lo lắng hỏi.

" Trở về hoàng cung, ở đây có rất nhiều ánh mắt dán vào ngươi, ta sợ hắc hồn mình không kiềm chế được mà muốn giết hết bọn họ" Hắc Linh Kiều vừa đi vừa nói, trong lòng cục tức vẫn chưa chịu tan biến, lửa giận vẫn cháy bừng bừng.

Bạch Diệp Thanh đối với tình huống này chỉ biết cười trừ, nhưng mà trong lòng lại rất hạnh phúc, cả hai người đều muốn giữ nhau làm của riêng.

Khi trở về hoàng cung trời cũng đã bắt đầu tối, Hắc Linh Kiều đưa Bạch Diệp Thanh về phòng sau đó không kiềm chế được hôn lấy đối phương. Bạch Diệp Thanh đối với nụ hôn bất ngờ vẫn đáp lại nó một cách mãnh liệt, cả hai ôm lấy nhau cùng với nụ hôn kia một hồi triền miên.

"Ngươi là của ta, cấm người khác lại gần" Hắc Linh Kiều nhấn mạnh.

" Ta bây giờ chỉ là của mình Kiều mà thôi". Bạch Diệp Thanh mỉm cười nhìn Hắc Linh Kiều nói.

Bình Luận (0)
Comment