"Thanh nhi, ta thật sự không khống chế được bản thân khi nhìn thân thể ngươi như vậy" Hắc Linh Kiều xấu hổ mà nói, máu mũi dường như muốn chảy ra tiếp.
"Bại hoại" Bạch Diệp Thanh nhìn người bên trên mình, thân thể nàng bây giờ chỉ còn hai mảnh vải mỏng.
Hắc Linh Kiều từ lúc Bạch Diệp Thanh cởi đồ thì nội tâm đã nổi một cơn rạo rực khó kiểm soát, thần trí cũng thật rối loạn, không biết nên làm gì với đêm nay. Nhưng cuối cùng ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực trong người như đang thôi thúc Hắc Linh Kiều, nó như muốn kiểm soát cơ thể của nàng, điều khiển đôi tay đang làm loạn trên cơ thể của Bạch Diệp Thanh.
Cúi người xuống hôn lên đôi môi anh đào của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhẹ nhàng cạy mở đôi môi ấy để tìm vào bên trong, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra tìm kiếm người kia mà quấn lấy. Hai tay ông yên phận di chuyển khắp cơ thể của Bạch Diệp Thanh, cả hai trải qua nụ hôn ngọt ngào một hồi rồi buông ra. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Diệp Thanh, đôi má đang ửng đỏ lên như ánh hoàng hôn ấy bỗng nhiên làm dục vọng trong người Hắc Linh Kiều bùng phát lúc này đầu não như thể không kiểm soát được.
Cởi bỏ chiếc yếm trắng, Hắc Linh Kiều vứt xuống dưới đất, thứ hiện ra trước mặt nàng là một khỏa mềm trắng nõn, dục vọng lại tiếp tục nổi lên, nó như thôi thúc Hắc Linh Kiều hành động chứ không để ngồi im.
Tiếp tục vươn mình hôn lên môi của người bên dưới, bàn tay mân mê đỉnh hồng căng tròn của Bạch Diệp Thanh, tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn, căn phòng toàn sắc đỏ này bỗng dưng nóng như lửa đốt. Hắc Linh Kiều buông Bạch Diệp Thanh ra sau đó nhanh thoăn thoát cởi y phục của mình xuống, chẳng lẽ một người khỏa thân một người lại đầy đủ y phục, Hắc Linh Kiều muốn công bằng cho cả hai, chẳng mấy chốc trên người Hắc Linh Kiều cũng chỉ còn tấm vải quấn ngực, sau đó cũng đều bị cởi hết.
Nhìn bộ dạng của Hắc Linh Kiều, Bạch Diệp Thanh bật cười, không nghĩ chỗ đó của đối phương lại nhỏ như vậy.
Biết ngay Bạch Diệp Thanh cười gì, giận dỗi Hắc Linh Kiều liền đặt tay lên ngực người kia, tiện tay bóp lấy, nhưng sau đó là một cảm giác ngượng đỏ chín cả hai khuôn mặt.
Cuộc vui bây giờ mới bắt đầu, Hắc Linh Kiều hôn lên môi Bạch Diệp Thanh sau đó tiếp tục mân mê xuống dưới cổ, đôi tay cũng không yên phận mà xoa nắn hai khỏa mềm trắng tròn kia. Lúc này cả căn phòng nóng như lò thiêu, tiếng rên rỉ của Bạch Diệp Thanh khiến ngọn lửa trong người Hắc Linh Kiều ngày càng lớn.
Tiếp tục chạy xuống hai bên xương quai xanh, Hắc Linh Kiều không kiềm chế được mà hôn lên từng tấc da thịt mềm mịn của Bạch Diệp Thanh, gieo lên người nàng một đám ô mai.
Mùi hương trên người Bạch Diệp Thanh khiến Hắc Linh Kiều có cảm giác như mình đang chìm đắm không có lối thoát trong hương thơm này.
Hướng hai hạt ngọc trên đỉnh núi kia ngậm lấy rồi liếm láp, Bạch Diệp Thanh nằm dưới bị một trận tê liệt như bị một dòng điện chạy qua người, cơ thể tự giác cong lên, hai tay ôm lấy đầu Hắc Linh Kiều kêu lên từng tiếng ma mị.
".....Aaa~~...." Bạch Diệp Thanh cảm thấy thân thể nóng ran, không thể yên vị mà liên tục uốn éo theo động tác của Hắc Linh Kiều.
Tiếp tục kích thích hai khỏa mềm của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều một bên ngậm lấy hạt ngọc tinh khiết ấy, một bên xoa nắn không ngừng, hạt ngọc của Bạch Diệp Thanh ở trong miệng người bên trên liên tục bị đầu lưỡi đối phương trêu đùa không yên, cả thân thể Bạch Diệp Thanh mềm nhũng, dục vọng đã đạt đến đỉnh điểm, tưởng như không thể chịu được nữa.
Hôn xuống phần bụng nhỏ nhắn của Bạch Diệp Thanh, da thịt trắng nõn căng mịn của đối phương khiến Hắc Linh Kiều thực sự muốn chảy máu mũi thêm lần nữa.
Cởi nốt phần bên dưới của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều nhẹ nhàng tách hai chân của người kia ra, nàng tròn mắt ngơ ngác nhìn vườn hoa xinh đẹp cuối cùng cũng xuất hiện.
"Kiều....." Bị Hắc Linh Kiều nhìn chằm chằm vào nơi tư mật ấy, Bạch Diệp Thanh xấu hổ thật muốn độn thổ.
Bị gọi tên, Hắc Linh Kiều bây giờ mới hoàn hồn trở lại, sau đó biết tiếp theo mình phải làm những gì, Hắc Linh Kiều nhìn Bạch Diệp Thanh rồi nở một nụ cười đáng sợ khiến Bạch Diệp Thanh toát mồ hôi hột.
Đúng như dự đoán, Bạch Diệp Thanh còn chưa kịp trở tay, Hắc Linh Kiều đã vùi đầu vào giữa hai chân của nàng, liên tục hôn lên nơi mềm mại xinh đẹp nhất ấy. Bạch Diệp Thanh bây giờ có muốn nói cũng không được, đầu lưỡi của Hắc Linh Kiều khiến từng chữ của nàng xen lẫn tiếng rên rỉ không thành câu văn hoàn chỉnh được.
Đối với Bạch Diệp Thanh dù sao đây vẫn là lần đầu của nàng, không hề biết được nó lại kích thích đến vậy, hai tay nắm chặt tấm chăn trải giường, cơ thể Bạch Diệp Thanh không thể chịu nổi được nữa, tưởng chừng như bao nhiêu nguyên khí bị Hắc Linh Kiều hút hết ra vậy, cả người mềm nhũn không có một chút sức lực chống cự sự sung sướng mà đối phương đem đến, miệng liên tục phát ra những âm thanh khiến Hắc Linh Kiều mê đắm.
"...Ưmmm~~~Kiều~~~~ Aaa~~~~ ta không chịu được nữa....Aaa~~~~" Bạch Diệp Thanh cầu khẩn.
Sau khi đã thỏa mãn Hắc Linh Kiều liền ngồi thẳng dậy, đắm đuối nhìn Bạch Diệp Thanh, hai ngón tay tiếp tục thay đầu lưỡi mân mê vườn hoa xinh đẹp kia. Cái này chỉ càng thêm kích thích dục vọng trong người Bạch Diệp Thanh mà thôi.
"Thanh nhi, ta có thể không?" Hắc Linh Kiều bỗng nhiên hỏi.
Có phải muốn chọc tức Bạch Diệp Thanh hay không? ăn từ đầu đến cuối xong đến phần quan trọng nhất thì lại lễ phép hỏi han.
"Ngươi bây giờ là phu quân của ta rồi, việc này vẫn phải hỏi hay sao?" Bạch Diệp Thanh cau mày, hỏi thì hỏi, tay vẫn cố tình kích thích nàng, đây là thật muốn nàng chết đi sống lại mà.
"Ngươi có hối hận không? Khi yêu người từng là kẻ thù của mình" Hắc Linh Kiều không biết từ đâu lại suy nghĩ những điều vớ vẩn như vậy.
"Không hối hận...Aa~~ Ngươi vào trong!!!!" Bạch Diệp Thanh thật sự tức giận rồi, đến giờ phút này mà người kia vẫn còn đem mấy chuyện linh tinh ra hỏi nàng, hơn nữa cái tay kia vẫn còn ở bên dưới da thịt của nàng. Thật là tức chết đi thôi.
" Ta có lẽ tích đức ba đời trước mới có thể lấy được ngươi" Hắc Linh Kiều hạnh phúc, hay ngón tay như thể tăng thêm độ hưng phấn mà mân mê vườn hoa kia nhanh hơn.
"~~Aaaa~~~ Hắc!Linh!Kiều! ngươi còn nói linh tinh thêm một câu nữa ta liền lôi ngươi ra chém đầu. Mau vào trong!!! ~~~~ Ưmmm~~~" Bạch Diệp Thanh quát lớn.
Giật mình sợ hãi, Hắc Linh Kiều liền tỉnh ngộ, vào lúc quan trọng nhất lại đi nghĩ linh tinh.
Theo lời Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều từ từ tiến vào chạm đến một tầng lớp mỏng chắn ngang, Hắc Linh Kiều cắn răng tiếp tục tiến vào, vượt qua thứ cách trở ấy vào tận sâu bên trong Bạch Diệp Thanh.
"~~AAAAaaa!!!!~~~" Bạch Diệp Thanh cảm nhận được cơn đau đớn từ từ kéo đến sau đó là một trận đau kịch liệt xuất hiện, nàng không kiềm chế được mà la lên một tiếng thật to.
" Ngoan... sẽ không sao" Hắc Linh Kiều nghe được tiếng la của Bạch Diệp Thanh liền cố gắng an ủi người kia.
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều vươn người hôn lên môi người kia cố gắng xoa dịu cơn đau đớn gọi là lần đầu.
Một hồi lâu sau, khi hai bên lông mày của Bạch Diệp Thanh đã thả lỏng ra, Hắc Linh Kiều mới nhẹ nhàng hỏi.
"Còn đau không?" Hắc Linh Kiều một tay bên dưới, một tay xoa má Bạch Diệp Thanh.
Không còn một chút sức lực, Bạch Diệp Thanh thở hổn hển nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này Hắc Linh Kiều mới tiếp tục công việc còn dở dang, ngón tay ở bên trong nhẹ nhàng di chuyển động tác chậm rãi lo sợ Bạch Diệp Thanh bị đau. Thân thể Bạch Diệp Thanh co rút theo động tác tay của Hắc Linh Kiều, cảm giác vừa sợ hãi vừa thỏa mãn, không còn đau đớn nữa mà thay vào đó một một cảm giác thật mới lạ mỗi lúc lại càng khiến Bạch Diệp Thanh thỏa mãn nhiều hơn nữa.
Miệng Bạch Diệp Thanh thở hổn hển, liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ như thể rót mật vào tai của Hắc Linh Kiều khiến dục vọng của người kia ngày một cao.
Động tác tay của Hắc Linh Kiều mỗi ngày một tăng, cả thân thể hoàn mỹ của Bạch Diệp Thanh cũng liên tục uốn éo theo đầu ngón tay của Hắc Linh Kiều. Hai tay Bạch Diệp Thanh lúc thì nắm chặt lấy chăn, lúc thì ôm lấy Hắc Linh Kiều, móng tay dài cào xước lưng của người bên trên.
Bao nhiêu dục vọng trong người của Hắc Linh Kiều coi như dồn hết vào tay để làm thỏa mãn Bạch Diệp Thanh, mỗi nhịp ra vào, Hắc Linh Kiều lại cảm thấy bên trong Bạch Diệp Thanh ngày càng ướt át, cùng với đó là như thể có một lực hấp dẫn hút lấy ngón tay của Hắc Linh Kiều vào bên trong. Hô hấp của cả hai người càng ngày càng dồn dập, nhìn khuôn mặt của Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều không kiềm chế được, động tác mỗi lúc một nhanh, nhịp thở của Bạch Diệp Thanh mỗi lúc một gắt gao, tiếng rên rỉ không ngừng, những âm thanh ma mị ấy ai nghe cũng phải đỏ mặt.
Ngay lúc này, Hắc Linh Kiều hạnh phúc hơn ai hết, chỉ có vậy mới chứng minh được Bạch Diệp Thanh đã hoàn toàn thuộc về mình, cả hai người đều muốn thật nhiều thật nhiều nữa.
Cho đến khi Bạch Diệp Thanh kinh hô lên một tiếng lớn, Hắc Linh Kiều cũng theo đó thu tay về, một dòng nước ấm từ bên trong hang động nhỏ nhắn kia chảy ra.
Hắc Linh Kiều cũng mệt mỏi, cả thân thể gục xuống bên cạnh Bạch Diệp Thanh mà thở dốc, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười nhìn Bạch Diệp Thanh.
Bạch Diệp Thanh mệt mỏi, trên trán đẫm mồ hôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hắc Linh Kiều cảm nhận hạnh phúc.
"Kiều... Ta yêu ngươi"
" Ta cũng rất rất yêu ngươi" Hắc Linh Kiều ôm lấy Bạch Diệp Thanh thủ thỉ, hôn lên trán người trước mặt cảm nhận hạnh phúc đang ở trong vòng tay của mình.
Cả hai sau đó đều không còn sức lực nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ cùng với một nụ cười trên môi.
--------au--------
00h00 đăng H