Chuyển ngữ: MicToàn bộ Thanh Hải quốc đều biết nữ vương bệ hạ của họ năm đó khó khăn lắm mới có được một nữ nhi, chính là An Bình điện hạ. Cho nên với dân chúng trước nay luôn tin thờ Phật giáo đã tin rằng nàng chính là hi vọng mà Đức Phật ban cho Thanh Hải quốc, sau này ắt hẳn có được thành tựu cực lớn.
“Bởi vậy,” An Bình ngồi nơi đầu giường Lưu Tự, sau khi nói chuyện này với hắn xong, cười tủm tỉm bổ sung: “Bổn cung có một tên tự của Thanh Hải, gọi là Đan Châu, ở nơi này, mang ý nghĩa giành được đại nghiệp.”
Lưu Tự có chút khó hiểu chớp chớp mắt: “Chuyện này với việc điện hạ đến Thanh Hải quốc có liên can gì?”
“Đương nhiên là có liên quan, ngươi rất nhanh sẽ hiểu thôi.”
Ở trong vương cung nghỉ ngơi vài ngày, An Bình gần như không có lấy một ngày an ổn. Trước là đi thăm chư vị thân hữu quý tộc, rồi lại theo dì tổ mẫu đi bái lạy tổ miếu, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Thanh Hải quốc đâu đâu cũng loan truyền danh hiệu “Đan Châu công chúa”.
Nữ vương Đông Đức Ngọc Tụng sau năm ngày đã về tới vương cung, điều khiến An Bình vui mừng chính là Sùng Đức bệ hạ cũng cùng về. Nhưng bệ hạ rõ ràng thời gian này trải qua rất an nhàn, vừa vào vương cung thì đã thảnh thơi đi nghỉ ngơi, sự nhiệt tình đối với nữ nhi giảm hết phân nửa.
Đông Đức nữ vương vừa trở về thì ngay hôm ấy cũng không gấp rút triệu kiến bách quan xử lý chính vụ, trái lại cùng với An Bình ở tẩm cung mật đàm đến hơn nửa đêm, trong lúc đó không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Mãi đến khi trời gần sáng thì từ bên trong điện chợt truyền đến âm thanh vang dội của đồ vật bị đổ vỡ, kinh hoảng đến Viên Hỉ đang đứng ở ngoài xa ngủ gà ngủ gật cũng giật mình tỉnh cả ngủ.
Một lúc sau, An Bình đẩy cửa điện bước ra, nhưng không vội rời đi mà ở ở bậc cửa chỉnh lại y phục, cung cung kính kính hướng bên trong vái một cái: “Tạ mẫu hậu thành toàn.”
“Cô cũng không thành toàn cho ngươi, đợi ngươi thuyết phục được nội các rồi lại nói đi!” Giọng của Đông Đức nữ vương từ trong điện truyền ra, mơ hồ đè nén lửa giận.
An Bình lại cúi chào, quay người rời đi. Viên Hỉ chần chừ hết nửa ngày mới dám chạy tới nghênh tiếp, đối diện với gương mặt lạnh lùng của nàng, nửa câu cũng không dám nhiều lời.
Hoàng hậu bệ hạ trước giờ vẫn luôn yêu thương An Bình điện hạ hết mực, trong trí nhớ dường như đây là lần đầu tiên nổi giận đối với người nha…………Lần này sau khi mẫu tử sum họp, đôi bên cũng không gặp nhau nữa, An Bình cũng không đi thăm phụ hoàng, nhất thời bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cơ thể Lưu Tự xem như đã thích ứng không ít, vừa mới xuống đất thì đã thấy Song Cửu đẩy cửa đi vào nói với hắn: “Thiếu phó đại nhân, điện hạ mời Ngài lập tức đến Chính Bảo điện.”
Lưu Tự hoàn toàn không biết Chính Bảo điện ở đâu, nhưng nếu như An Bình đã có lệnh, cũng không nên chậm trễ, lập tức y phục tề chỉnh, rửa mặt sơ rồi theo Song Cửa ra cửa.
Chính Bảo điện là đại điện thượng triều của Thanh Hải quốc, hiện giờ sớm đã tập hợp đầy người. Lúc Lưu Tự tới, chỉ nhìn thấy triều phục màu sắc diễm lệ ngập tràn, có mặt nơi đây dường như đều là nữ tử, chỉ có một số ít nam tử đứng ở phía cuối, cùng triều đình của Đại Lương hoàn toàn khác biệt.
Hắn hít một hơi, trăm nghe không bằng một thấy, đây quả thực là một quốc gia thần kỳ mà…
Hoàng hậu Đại Lương, nữ vương bệ hạ của Thanh Hải quốc hôm nay đặc biệt mặc triều phục trang trọng, nét mặt nghiêm nghị ngồi trên kim điện, uy phong đến độ gần như khiến không ai dám ngước nhìn. Lưu Tự liếc nhìn xung quanh, thầm thấy kỳ quái, sao không thấy An Bình điện hạ đâu?
Đại khái là thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, một nữ quan đứng trên thềm ngọc mở miệng cao giọng hô “Lễ bái”—chúng thần đồng loạt quỳ xuống, Lưu Tự đương nhiên cũng theo đó cúi lạy hành lễ.
Đông Đức bệ hạ dùng ngôn ngữ của Thanh Hải cho mọi người bình thân, kế đó liền bàn bạc một hồi. Lưu Tự vẫn theo phụ thân học ngôn ngữ Thanh Hải, thế nhưng chưa bao giờ dùng qua, nữ vương lại nói đến thuần thục mà nhanh chóng lưu loát, nhất thời hắn chỉ có thể nghe hiểu đại khái, chỉ biết đấy là lời mở đầu của một sự việc không mấy quan trọng, nội dung đơn giản là khen ngợi đối với sự đồng lòng trị quốc của bách quan mà thôi.
Nói xong những việc này, bà hướng nữ quan bên cạnh gật đầu một cái, người kia liền lập tức khom người hành lễ, đi lên trước vài bước, mở cuộn lụa mùa vàng trong tay, cao giọng bắt đầu đọc.
Lưu Tự vốn cũng chưa chú ý, còn đang cảm thấy khó hiểu An Bình điện hạ đang ở đâu thì chợt nghe thấy một tiếng “Đông Đức Đan Châu công chúa”, thoáng giật mình, quay đầu nhìn lên phía trước, gần như là dỏng tai nghe hết những gì tiếp theo, tiếp đó thì vô cùng kinh hãi.
Trong điện lặng phắt, một lúc lâu sau, Đông Đức Trác Y đứng ở vị trí đầu hàng mới từ từ lên tiếng: “Nếu bệ hạ đã kiên quyết như vậy, chúng thần cũng không có ý kiến gì.”
Thủ phụ đã lên tiếng, những đại thần nội các khác đương nhiên cũng đồng loạt gật đầu. Thế nhưng đối mặt với sự đồng ý dễ dàng có được của bách quan, nét mặt Đông Đức nữ vương lại không xem là nhẹ nhõm. Bà thở dài, khoát khoát tay: “Mời công chúa ra đi.”
Sau khi nữ quan cao giọng xướng danh, phía bên trái thềm ngọc vang lên tiếng động nhỏ, An Bình chậm rãi bước ra. Trên người là triều phục công chúa của Thanh Hải quốc, mái tóc cũng được búi theo kiểu Thanh Hải, trên đó còn được điểm xuyết thêm rất nhiều trang sức. Nàng trước nay ăn vận đơn giản, hiện giờ trang phục rực rỡ đủ sắc thế nhưng lại không khiến người khác bất ngờ, trái lại càng điểm tô cho dung nhan thêm vài phần mỹ lệ.
Lưu Tự cũng là lần đầu tiên trông thấy An Bình trang phục lộng lẫy như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
An Bình ở phía trước, đứng trước mặt mẫu thân cung kính cúi lạy, hai tay nâng cao, nhận lấy cuốn lụa vàng từ trong tay nữ quan bên cạnh, dùng ngôn ngữ Thanh Hải quốc trả lời một cách lưu loát: “Đan Châu lĩnh chỉ.”
Nữ vương gật đầu một cái, phất phất tay, nét mặt mệt mỏi: “Bình thân đi.”
An Bình đứng dậy, quay người xoay mặt về bên dưới, chúng thần lập tức đồng loạt cúi lạy: “Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế….”
Lưu Tự liên tục dụi mắt vài lần mới dám tin trước mắt không phải là ảo giác. Có điều nằm suốt mấy ngày trời, người ở trước mặt thế nhưng đã sắp được truyền ngôi trở thành nữ vương Thanh Hải quốc?
Hắn bây giờ cuối cùng đã biết mục đích lần này của nàng.
Nàng tới tiếp nhận vương vị.
Thế nhưng, vì sao hoàng hậu bệ hạ lại trông có vẻ hơi không tình nguyện nhỉ? Lưu Tự khó hiểu vô cùng.
Năm nay ngày xuân ở Đại Lương tới cực sớm, mới đầu tháng hai, kinh thành ở phương Bắc đã cảm nhận được sắc xuân nơi nơi.
Độ thời gian này thời tiết thay đổi thất thường, khiến chứng phong hàn nhẹ của Tề Tốn Chi mãi mà không dứt, cứ dùng dằng mãi. Hiếm hoi lắm hôm nay dậy sớm, cảm thấy tốt lên rất nhiều, liền căn dặn gia nhân đẩy mình ra vườn hít thở không khí.
Hoa cỏ trong vườn đón xuân đương độ rực rỡ, nhụy hoa vàng trong gió lạnh khẽ run run, tạo nên một cảm giác đặc biệt rung động lòng người. Tề Tốn Chi chỉ liếc mắt một cái rồi liền dời đi.
Hắn đối với loại vẻ đẹp truyền thống thế nay quả nhiên không chút hứng thú.
Ngước lên nhìn trời, âm u u ám, có vẻ sắp mưa, cũng không biết thời tiết bên phía Thanh Hải quốc thế nào….
“Tử Đô huynh! Tử Đô huynh!”
Ngoài viện chợt có người gọi hắn, Tề Tốn Chi quay đầu nhìn, trông thấy một người mình mặc áo giáp chạy nhanh vào, nét mặt vội vã.
Đến khi tới gần mới nhận ra là Tiêu Thanh Dịch, Tề Tốn Chi mỉm cười: “Cẩm Phong à, đen đi nhiều rồi, trông rất được.”
Tiêu Thanh Dịch đứng trước mặt hắn thở hổn hển, vẻ gấp gáp trên mặt không hề giảm đi chút nào: “Tử Đô huynh, tán gẫu để sau đi, đệ tới đây là có chuyện muốn bàn bạc.”
Thấy dáng vẻ của hắn, thần sắc Tề Tốn Chi không khỏi trở nên nghiêm túc: “Sao vậy?”
Tiêu Thanh Dịch nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có một ai mới kề sát bên tai hắn, thấp giọng nói: “Cửa thành đột nhiên có mấy nghìn lưu dân ùa tới, đệ thấy không đúng, nhìn dáng vẻ thì rất giống quân nhân cải trang.”
Ánh mắt Tề Tốn Chi chợt lạnh: “Cái gì?”
“Trước lúc điện hạ rời kinh từng đặc biệt căn dặn phải chú ý an toàn của kinh thành, cho nên đệ mới để ý, hiện giờ xem ra, những người này muốn xâm nhập vào kinh thành, chỉ sợ có mục đích gì đấy không thể cho người khác biết.”
“Có thể biết là binh sĩ của ai không?”
Tiêu Thanh Dịch thở dài: “Binh sĩ đệ thống lĩnh chính là bộ hạ cũ của Thục vương, họ nhận ra một vài người trong số đó, là binh sĩ của ai không phải rõ ràng rồi sao?”
Tề Tốn Chi nhíu mày, không lên tiếng, tính cách Thục vương nóng nảy thẳng thắn là thật, nhưng cũng không ngu dại đến mức vừa mới được miễn lệnh cấm túc đã có hành động lớn như vậy mới phải chứ?
Suy nghĩ một hồi mới lấy lại tinh thần, thấy Tiêu Thanh Dịch vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình chằm chằm, Tề Tốn Chi có chút kỳ quái: “Chuyện này vì sao lại muốn đến thảo luận với ta?”
“Điện hạ từng dặn dò, có bất kỳ chuyện gì đều có thể đến tìm huynh và Lâm tiên sinh bàn bạc, đệ đương nhiên phải tìm huynh trước rồi.”
Tề Tốn Chi nghe vậy thì sửng sốt, kế đó cúi đầu mỉm cười.
Tiêu Thanh Dịch ù ù cạc cạc: “Huynh cười gì vậy?”
“Không có gì.” Hắn ngẩng đầu nói: “Đã cực kỳ khẩn cấp, ta sẽ lập tức viết thư cho Lâm tiên sinh, để hắn đi đến chỗ Thục vương thăm dò tin tức, còn về cổng thành, hiện giờ ta sẽ theo đệ đi một chuyến.”
Trong mấy người họ Tề Tốn Chi lớn tuổi nhất, làm việc cũng thận trọng nhất, hiện giờ trông thấy hắn bình tĩnh lạnh lùng như vậy, chút hoảng loạn trước đó của Tiêu Thanh Dịch cũng mất sạch, thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu đồng ý.
Hai người đi đến dưới cổng thành phía Bắc, từ xa đã thấy binh sĩ giữ thành cùng một nhóm bách tính áo vải đùn đẩy nhốn nháo, có lẽ là dân chúng ở vùng lân cận vào thành buôn bán nhỏ, bây giờ bị chặn lại bên ngoài, đương nhiên vạn phần gấp gáp, thậm chí suýt nữa thì quỳ xuống cầu xin cho qua.
Tề Tốn Chi nhìn trời, thời gian này, lại qua hai canh giờ nữa thì thời điểm buôn bán tốt cũng sẽ qua. Bây giờ không phân rõ ai là dân chúng ai là binh sĩ, chỉ có tạm thời ổn định, đợi tin của Lâm Dật mà thôi.
Hắn phân phó Tiêu Thanh Dịch đẩy mình ra ngoài cổng thành, lúc ngang qua bên cạnh tướng lĩnh hộ thành, sát vào hắn nhỏ giọng căn dặn một câu: “Đóng chặt cổng thành, chưa thấy Lâm đại nhân tới thì không được phép mở cổng.”
Tướng lĩnh và Tiêu Thanh Dịch đều sửng sốt, hắn đã tự mình đẩy xe lăn hướng phía bên ngoài cổng thành mà đi.
Nhóm dân chúng đang xôn xao chợt trông thấy một công tử áo trắng ngồi trên xe lăn đi tới, trong lòng có chút kinh ngạc, bất giác đều trở nên an tĩnh. Trong khoảnh khắc ngừng lại này, chợt nghe cổng thành ‘kẽo kẹt’ một tiếng, mắt thấy đã sắp chậm chạp đóng lại.
Phản ứng của dân chúng đương nhiên là lại tranh cãi ầm ĩ, nhưng bị nụ cười của Tề Tốn Chi cắt ngang: “Chư vị thứ lỗi, tại hạ chính là Thiếu sư của triều đình, chỉ vì hôm nay trong nhà có bảo vật bị mất cắp, đành phải đến cổng thành bắt người, chẳng qua việc cũng chỉ chừng hai ba canh giờ, vẫn xin chư vị chờ một chút.”
Mọi người nghe hắn nói là Thiếu sư thì ngẩn người, lại nghe nói còn phải chờ hai ba canh giờ thì lại nhao nhao mặt khổ mày chau.
Người quyền quý như bọn họ không hiểu được nỗi khổ của dân chúng chúng ta đâu, hàng ngày bôn ba vất vả, đào đâu ra thời gian để mà có thể dây dưa?
Rất nhiều chúng bách tính lắc đầu than thở, dứt khoát không đợi nữa, lục tà lục tục trở về. Tiêu Thanh Dịch thấy tình hình như vậy thì định phái người đuổi theo, nhưng bị Tề Tốn Chi ngăn lại.
Hắn chỉ một nhóm người vẫn đứng bên cạnh an tâm chờ đợi như cũ: “Ở lại mới càng cần phải lưu ý.”