Chuyển ngữ: MicTrước năm mười bốn tuổi, tháng ngày của ta trải qua vô cùng thoải mái.
Mẫu thân ta là người Hán, nói một cách chính xác thì là tù binh của phụ vương ta, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến sự yêu thương của phụ vương đối với bà, cộng thêm ta khôn khéo hiểu chuyện, nên ông đối với mẫu tử chúng ta vẫn luôn một mực sủng ái có thừa.
Ta từ bé học văn luyện võ đều có thiên phú, phụ vương từng ở trước mặt mọi người thẳng thắn nói ta giống người nhất, hiển nhiên có thể thành đại tài. Nhưng người lớn lên trong lọ mật như ta không biết lòng người hiểm ác, đến nỗi sau khi phụ vương qua đời, đại ca Kim Giác đem mẫu thân đang sống sờ sờ của ta chém chết, ta mới hiểu quá khứ chẳng qua chỉ là một giấc mộng phù du.
Ta được Dư Ký, tâm phúc của phụ vương hộ tống chạy trốn tới Lương quốc, cửu tử nhất sinh.
Hôm ấy tới nơi vừa đúng dịp tiết trùng cửu, thuở bé thường nghe mẫu thân nhắc đến, hiện giờ bà đã chẳng còn bên cạnh ta nữa.
Để vứt bỏ quá khứ, ta dứt khoát bỏ tên Tây Nhung, đổi thành Song Cửu, ẩn mình chốn phố thị.
Võ công của Dư Ký hộ tống ta tới Lương quốc cực giỏi, hắn dẫn ta đến Lương đô, luôn tìm cơ hội xin sự trợ giúp của Lương thất. Hiện giờ bên trong Tây Nhung bởi vì tranh giành vương vị, mấy huynh đệ tàn sát lẫn nhau, đúng là dịp tốt.
Tiếc là hoàng cung Lương quốc xa xôi, không quen không biết, vốn chẳng cách nào gặp được Lương đế. Chúng ta lại không yên tâm giao việc này cho người khác, vạn nhất bị Kim Giác phát hiện hành tung, ắt hẳn sẽ gặp phải truy binh.
Chính lúc này, chúng ta tình cờ kết giao với Triệu vương Tiêu Linh.
Dưới sự sắp xếp của hắn, ta cùng Dư Ký đều vào quân doanh, sau hai năm thì được tuyển vào Cấm Vệ quân.
Mặc dù chỉ hai năm, nhưng ta lại cảm thấy như đã trải qua rất lâu rồi. Trong suốt thời gian đó có biết bao nhiêu rèn giũa, biết bao nhiêu gian khổ chẳng cần nhiều lời, hiện giờ nhắc lại, đấy chỉ là một việc đã từng trôi qua mà thôi.
Danh hào của An Bình điện hạ ta sớm đã nghe thấy, tiếng tăm phong lưu của nàng ở kinh thành cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Yến hội ngày xuân hôm đó ở Triệu vương phủ, nàng hào hứng vô cùng, bất ngờ đi tới. Lúc ấy ta vừa mới vào cấm vệ quân không lâu, sao có thể có tư cách đi bảo vệ nàng? Quản gia Triệu vương phủ trao cho ta phong thư, ta liền thuận thế cũng lẫn vào Triệu vương phủ, nhân cơ hội tiếp cận nàng, quả nhiên thu hút sự chú ý của nàng.
Sau đó Triệu vương tận dụng quen biết bố trí ta vào cấm vệ quân trong cung, lại đặc biệt vạch ra kế hoạch hành thích nàng, ta thừa cơ xuất hiện, cuối cùng thuận lợi ở bên cạnh nàng.
Lúc đó Kim Giác đã thuận lợi đăng cơ vương vị, sự độc ác tàn nhẫn của hắn quả nhiên có hiệu quả.
Triệu vương từ sớm đã có giao ước với ta, giả vờ cùng Kim Giác hợp tác, đổi lấy sự tin tưởng của hắn, đợi một ngày ta giành lại vương vị, tất sẽ dùng binh lực cả nước vì sự nghiệp đăng cơ hoàng vị mà mở đường. Đôi bên giấy trắng mực đen, giao ước có hiệu lực. Vì thế hắn rất nhanh liền đem tin về nơi ở của phu thê Sùng Đức bệ hạ tại Thanh Hải tiết lộ cho Kim Giác.
Kẻ kia hiển nhiên mừng rỡ, mau chóng chỉ huy binh lính tới đó, hi vọng bắt nhị vị bệ hạ uy hiếp An Bình đang là Giám quốc. Tiếc rằng quỷ kế bị nhìn thấu, binh lực tổn thất nặng nề….
Kế hoạch mặc dù bị phá hỏng, nhưng đối với sự thảm bại của Kim Giác ta vô cùng sảng khoái. Cùng lúc đó, ta đối với An Bình cũng càng tán thưởng, nữ tử này quả thực là nhân trung long phượng, nếu có thể cùng ta sát cánh, cùng trị thiên hạ……….
Ta từng nghĩ như vậy rất nhiều lần….
Cho tới nay, ta vẫn cho rằng dung mạo bản thân khiến mình thuận lợi được giữ lại bên cạnh nàng.
Lúc bị Thục vương đâm bị thương ở Tề phủ, còn tưởng nét mặt lo lắng đó của nàng là vì thật lòng có ý với ta. Thậm chí lúc nàng cho ta miếng ngọc thạch, ta hãy còn ôm ấp tâm tư mơ mộng. Tiếc là, trên chiến trường, lúc nàng thẳng thừng vạch trần ta, ta mới biết nàng vẫn luôn nghi ngờ ta, tất cả mọi thứ trước đây chẳng qua chỉ là diễn kịch.
Có trách chỉ trách ta ý chí không đủ kiên định, từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng, tiêu sái tự nhiên, một ánh mắt vô tâm thôi cũng đã khiến ta cả đời trầm luân.
Kim Giác cầu hôn An Bình, ai cũng có thể thấy đó là kế hoãn binh, ta đương nhiên phải phá hỏng chuyện của hắn. Cùng Tây Nhung liên hôn không tồi, nhưng chỉ có thể là cùng với ta. Ta thậm chí còn lên kế hoạch chu toàn, một khi gạo nấu thành cơm thì liền chủ động thẳng thắn tiết lộ thân phận với An Bình. Sau đó nàng cùng ta liên thủ, cùng đạp sơn hà, Triệu Vương Kim Giác gì chứ, hết thảy đều cút hết sang một bên đi!
Nhưng đêm đó, nàng bảo ta rời đi, nhất quyết triệu Tề Tốn Chi.
Mãi tới lúc đó, ta mới chú đến người này, rất rõ ràng, hắn sớm đã để mắt tới ta.
Rất nhiều năm sau ta vẫn nhịn không được mà suy nghĩ, ta lúc ấy hãy còn quá non nớt, luận tâm cơ luận mưu trí đều chẳng cách nào sánh được với An Bình từ nhỏ đã lăn lộn trong cung cùng với Tề Tốn Chi. Cả hai đều trải qua biết bao kẻ mưu mô toan tính, mà trong cuộc đời ta, kẻ địch ngoại trừ Kim Giác, dường như chỉ còn lại mình ta.
Ta bắt đầu thăm dò Tề Tốn Chi, ý đồ khiến hắn ở trước mặt An Bình lộ đuôi hồ ly. Nhưng hắn quả thật quá đỗi gian giảo, thà bị thương cũng quyết che giấu thực lực.
Sau đó ngay cả Dư Ký cũng bị kinh động, có một đêm hắn tới tìm ta, châm chọc khiêu khích ta. Ta đương nhiên hiểu hắn hi vọng sớm tỉnh táo lại, nhưng ta lại lấy thân phận ra uy hiếp hắn.
Có lẽ là không muốn thừa nhận phương pháp của mình không thuần thục, khi ấy ta quả thực bởi vì An Bình mà đố kỵ với Tề Tốn Chi….
Sự đố kỵ mãi đến khi tới chiến trường biên quan mới càng đặc biệt rõ rệt.
Vô số lần trông thấy hắn từ trong nội trướng An Bình bước ra, vô số lần trông thấy hai người cùng bàn cùng mâm, cũng vô số lần nghe thấy những lời ngọt ngào đường mật giữa hai người….
Không muốn thừa nhận, nhưng đích thực người An Bình quan tâm chính là hắn. Ngọc thạch cất giấu trong ngực trở thành dấu hiệu sỉ nhục, ta rốt cuộc là kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thời khắc bị An Bình vạch trần trên chiến trường, lòng ta tựa như tro tàn, lòng tràn đầy hoảng sợ, không phải vì thân phận bị lộ mà là vì dự đoán Dư Kỳ đang ở kinh thành sẽ có kết cuộc thế nào, càng bởi vì ta sắp tới sẽ đứng ở phía đối lập với An Bình, từ nay về sau sẽ không có cách nào đi bên cạnh nàng…..
Trước đây trời xanh phụ ta rất nhiều, bây giờ ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng bị bóp chết. Vì thế lúc Tề Tốn Chi đuổi theo ta đến Tháp Thấp thành, ta đã hạ quyết tâm, phải khiến hắn nếm trải mùi vị này.
Nữ tử như An Bình, nếu ta không có được, kẻ khác cũng đừng hòng!
Ta cố ý nhân lúc gió tuyết lớn bất ngờ tập kích, cũng không dẫn theo bao nhiêu nhân mã, bởi ta biết vết thương trước đó của Tề Tốn Chi vẫn chưa khỏi, hiện giờ có thể chỉ huy chỉ có mình Lưu Tự. Ta cố ý kéo hắn về phía thành ma quỷ, Tề Tốn Chi quả nhiên chạy tới, đúng là huynh đệ tình thâm có khác.
Đã vậy thì không còn gì tốt hơn, ta cùng Ô Đồ hai chọi một, còn sợ không bắt được hắn?
Tề Tốn Chi đích thực không còn khí lực chống đỡ, trong cảnh thời tiết tuyết lớn như vậy, chỉ có người Tây Nhung bọn ta đã quen với giá lạnh mới có thể di chuyển tự nhiên, một kẻ ngồi trên xe lăn suốt bao năm như hắn, võ nghệ có tốt, nhưng thể lực cũng chẳng cách nào bì kịp.
Cuối cùng lúc bị ta bắt giữ, vậy mà hắn còn để lại một câu cho An Bình: “Nói với nàng….giống như trước đây, đi trước đi.”
Ta cười lạnh, không chút do dự lôi hắn vào thành.
Hắn vốn cho rằng ta sẽ giết hắn, nhưng hắn lầm rồi. Mạng của Dư Ký, mạng của Nhã Vân, ta đều ghi nợ trên người hắn, hắn chỉ chết một lần, liệu có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng ta?
Ta để lại trên ngươi hắn vô số vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí còn rạch bên thái dương hắn, giống như khắc chữ đối với tù nhân, đó chính là một loại sỉ nhục.
Hôm ấy ta cầm kiếm chỉ vào đầu gối hắn uy hiếp, cười lạnh: “Ngươi lúc trước chẳng phải vẫn luôn giả bộ què quặt sao? Chi bằng Cô vương thành toàn cho ngươi.”
Vốn tưởng hắn sẽ sợ hãi, ai ngờ hắn nghe thế thì cũng cười, dường như cực kỳ đắc ý: “Lo lắng ta chạy trốn thì cứ nói thẳng, hà cớ gì phải mượn cớ vụng về như vậy? Lại nói, An Bình chính bởi vì cái chân què này của ta mới vẫn luôn đối với ta nhớ nhung không quên, ngươi làm như vậy, đúng là thành toàn cho ta rồi.”
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn tưởng ta rất ngốc sao? Cho dù là thành toàn cho hắn, cũng đừng mơ trốn đi!
Kiếm trong tay cuối cùng đâm vào ngực hắn, thấy hắn toàn thân loang lổ máu, ta mới mãn nguyện rời đi: “Cho dù chừa lại chân cho ngươi, ngươi cũng đừng mong chạy thoát, đừng đánh giá cao mình quá!”
Trước khi sắp băng qua Kỳ Liên sơn, ta cố tình ngày ngày đều cho người tới trước mặt hắn thông báo tin An Bình đang tìm hắn, chính là muốn hắn cảm nhận được nỗi thống khổ lòng nóng như lửa đốt mà không cách nào rời đi. Lúc nghe thấy An Bình vì hắn mà phát mười lăm vạn binh phá sập thành ma quỷ, ta nhịn không được đâm một kiếm vào ngực trái hắn, sâu đến mấy tấc, thiếu chút nữa thì chạm đến tim.
Mặt hắn trắng bệch, cái gì cũng không nói, chỉ cười lạnh một tiếng rồi ngất đi.
Ta hận nhất chính là dáng vẻ này của hắn, bất kể lúc nào cũng ung dung thản nhiên, hắn dựa vào cái gì?!
Nhưng lần này, ta biết hắn đã sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Ta vốn cho rằng giày vò hắn đến chết mới thôi, nhưng sau đó nghĩ tới tương lai của Tây Nhung thì lại quyết định giữ hắn lại làm điều kiện trao đổi với An Bình, nhưng ta vạn vạn lần cũng không ngờ tới hắn lại xảo quyệt như vậy, sớm đã dụ dỗ đệ đệ Kim Vĩ cùng cha khác mẹ với ta. Ngay lúc hắn thoi thóp hấp hối, người đã cứu hắn rời đi lại chính là vị đệ đệ này của ta.
Kim Vĩ diện mạo tuấn mỹ, không biết đã được biết bao nhiêu thiếu nữ Vương tộc Tây Nhung nhớ nhung, thậm chí Kim Giác còn từng định đem hắn tặng cho An Bình. Bây giờ vì tương lai của Tây Nhung, ta cũng có suy nghĩ dùng hắn liên hôn với quốc gia Tây vực nào đó, nhưng còn chưa đề xuất thì hắn đã dẫn theo Tề Tốn Chi chạy trốn rồi.
Mẫu thân của Kim Vĩ lúc sinh tiền là quý tộc Tây Nhung, rất có địa vị, con người hắn mặc dù yếu đuối, nhưng quyền thế trong tay cũng không nhỏ. Cộng thêm ta vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, hắn đi như vậy, ta thậm chí sau mấy canh giờ mới nhận được tin.
Ta phẫn nộ vô cùng, vừa ổn định nội cục, vừa quyết định đích thân đến Lương đô cầu hòa, thuận tiện truy bắt Tề Tốn Chi.
Có lẽ Tề Tốn Chi quá am hiểu việc che giấu, ta suốt cả đoạn đường tới Lương đô cũng chưa từng tìm được tung tích đoàn người của hắn.
Sau đại chiến giữa Lương quốc cùng Tây Nhung, bách tính Lương quốc đối với Tây Nhung vạn phần căm thù, thậm chí ngay cả dịch quán cũng không để tiếp đãi. Ta cùng một thủ hạ ngồi trước quán trà phơi gió hồi lâu mới quyết định tìm một khách điếm trọ lại, sau đó lại tìm cách trình quốc thư.
Trong trà quán có người đang kể kỳ văn dị sự, ta nghe thấy chính là chuyện của mình. Trong câu chuyện, An Bình cùng với ta là một đôi sống chết không rời, thậm chí nàng phái mười lăm vạn binh phá sập thành ma quỷ cũng là vì ta…..
Ta nhịn không được mà nghĩ, nếu chuyện này là thật thì tốt biết bao.
Đáng tiếc kết cuộc cuối cùng là, nàng ngay cả cơ hội gặp ta một lần cũng không cho. Ta gần như tiêu hết lộ phí mới đưa được quốc thư, nhưng chỉ một câu nói trả lại Tề Tốn Chi của nàng, nếu không miễn bàn, liền triệt để đoạn tuyệt quá khứ.
Nhiều lời vô ích, ta đề bút viết thư cho nàng, rốt cuộc vẫn xôi hỏng bỏng không quay về Tây Nhung, hoàn toàn rút khỏi Kỳ Liên sơn, hứng chịu giá rét lạnh lẽo….
Nhưng trong thư ta cũng rất rõ ràng chặt đứt tưởng niệm của nàng, ta nói: “Tề Tốn Chi đã chết, đừng nhớ.”
Đừng nhớ, là nói với nàng, cũng là nói với ta.
Nhưng ta không ngờ, nhanh như vậy đã truyền tới tin nàng đại hôn, nàng không phải vẫn luôn nhớ mãi không quên Tề Tốn Chi hay sao? Vì sao ta vừa nói hắn đã chết thì nàng liền nhanh chóng gả cho kẻ khác?
Ta phái người nghe ngóng, người nàng sắp gả là Lưu Tự.
Ta chỉ cảm thấy buồn cười, thật không biết xấu hổ, Tề Tốn Chi cứu hắn, hắn trái lại sắp cưới người Tề Tốn Chi yêu thương. Nếu Tề Tốn Chi còn toàn mạng trở lại Lương đô, không biết sẽ nghĩ gì?
Nghĩ tới đây, tâm tình ta lại trở nên rất tốt, thậm chí không định truy cứu chuyện Tề Tốn Chi bỏ trốn nữa, nghĩ tới tình cảnh ba người đó cuối cùng gặp nhau, đích thực là một loại cảm giác mọi thứ đổ sụp. Sau đó ta tìm ra khối ngọc thạch kia, cho người gửi tới làm lễ vật tặng An Bình.
Ta không muốn lưu lại bất kỳ đồ vật nào có liên quan đến nàng bên cạnh, có như thế ta mới có thể thật sự quên nàng….
Gió tuyết bên ngoài Kỳ Liên sơn lạnh thấu tim, bầu trời xám xịt tưởng chừng như chưa bao giờ trong xanh. Đất đai cằn cỗi, ta phải nỗ lực nuôi sống con dân của ta, nỗ lực phát triển quân đội của ta, chờ đợi lần giáp mặt trên chiến trường oai hùng sau này.
Ta quấn người trong chiếc áo khoác dày, đạp lên tuyết đọng dưới chân núi mà đi. Từng bước từng bước thật chậm rãi, cơ thể tận lực giữ thẳng, tai nghe bốn phía, mắt nhìn tám hướng, dáng vẻ giống như lúc ở Lương cung hộ vệ người ấy.
Sau này nghìn năm vạn năm, thương hải tang điền, ta cũng vĩnh viễn sẽ giữ tư thái như vậy, bất luận nàng còn nhớ hay không, bất luận ta liệu đã quên nàng hay chưa