Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 73

Chuyển ngữ: Mic

Mùa đông, Sùng An năm đầu tiên.

Lưu Tự (1)

Trên đường đi Tháp Thấp thành, ta nhiều lần dò hỏi mục đích quận chúa đến đây là gì, nhưng nàng ấy dù thế nào cũng không lên tiếng, từ đầu chí cuối vẫn là bộ dạng lạnh lùng khiến người ta cảm thấy thập phần khó mà tiếp cận.

Quận chúa không muốn Triệu lão tướng quân phái binh lực bảo vệ nàng, cho nên hiện giờ trên đại mạc mênh mông rộng lớn, chỉ có ta và nàng hai người. Trên mặt nàng ngoại trừ lạnh nhạt thì cơ hồ không có bất kỳ biểu cảm nào khác, lại không thích nói chuyện, bình thường lúc chúng ta cùng đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đạp lên cát vàng khe khẽ.

Mãi cho đến khi uống cạn túi nước đầu tiên, ta thấy nàng xem địa đồ, dường như có chút dao động, liền thăm dò đề nghị: “Quận chúa, nếu không có nguyên nhân nào đặc biệt, vậy chúng ta trở về đi.”

Nàng quay đầu nhìn ta, lắc đầu, thần sắc có chút ray rứt: “Xin lỗi Khánh Chi, hại ngươi bôn ba, nhưng ta phải đi cứu người, không thể chậm trễ.”

Ta ngẩn người, nói không ra lời.

Tới lúc chạng vạng, mặt trời từ từ lặn xuống, ánh sáng đỏ rực trải khắp cồn cát xa xa, tựa như lớp sa mỏng màu đỏ cam khoác trên người mỹ nhân lâu lan xa xưa, nghiêng mình trên đất, quyến rũ phong tình không thể diễn tả.

Quận chúa chợt nói: “Ta sống ở Giang Nam hai mươi mấy năm, lần đầu tiên xa nhà đã đi xa đến vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như thế.”

Ta ngạc nhiên: “Rốt cuộc là ai lại khiến quận chúa không ngại cực khổ đuổi tới Tây vực đến vậy?”

Nàng ngồi xuống mặt đất bên cạnh, rũ mắt, một tay đặt trên đầu gối, một tay vốc một nắm cát vàng, nhẹ nhàng thả ra, mãi tới khi ta cho rằng nàng sẽ không trả lời, mới nhẹ giọng nói: “Vì một nam nhân.”

Ta lại ngạc nhiên lần nữa. Bởi vì ta thật sự không cách nào tưởng tượng một nữ tử lạnh lùng như nàng vậy mà trong lòng còn cất chứa một nam tử, người đó chắc hẳn phải là nhân vật cực kỳ lợi hại. Nghĩ tới đây, chợt có chút muốn gặp thử người đó.

Ai ngờ lời tiếp theo của nàng lại đập vỡ ý nghĩ của ta, nàng nói: “Nam tử đó phụ ta, sau đó lại tới cầu xin ta, ta tức giận, lấy Tháp Thấp thành ra nói cho có lệ với hắn, nào ngờ hắn thật sự tới đây, cho nên đành phải tức tốc đến can ngăn….”

Nhất thời ta hoàn toàn không cách nào nói rõ được tâm tình thế nào, đại khái là vì quá đỗi kinh ngạc. Không vì gì khác, đơn giản chỉ vì nàng chịu nói với ta chuyện này….

Đi tiếp hai ngày thì đã hoàn toàn ra khỏi địa giới Đại Lương. Hiện giờ chiến sự giữa Tây Nhung và Đại Lương đang lúc vô cùng căng thẳng, quả thực không thích hợp vào Tây Nhung, ta đương nhiên lại tận lực ngăn cản nàng tiếp tục đi về phía trước, nhưng nàng lại cố chấp khăng khăng muốn nhanh chóng cứu người. Ta hết cách, dứt khoát nói ta tự mình đi, nàng trở lại doanh địa đợi ta là được. Thế nhưng ta quả thực đã coi thường sự cố chấp của nàng, bất luận ta khuyên nhủ thế nào, nàng từ đầu chí cuối đều không chịu từ bỏ.

Cứ giằng co như thế mà đi tiếp một đoạn đường, sắc trời dần dần tối lại. Trước đó Quận chúa còn cùng ta tranh luận vài câu, ước chừng tâm trạng không tốt, chỉ một mình lầm lũi nhắm phía trước mà đi, ta cũng ngại gọi nàng.

Ai ngờ còn chưa được mấy bước, nàng đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó hoảng hốt quay đầu chạy về phía ta. Ta cho rằng trước mặt có nguy hiểm gì, lập tức một tay rút kiếm chắn phía trước nàng, một tay đem nàng kéo ra sau lưng. Thế nhưng quét mắt ra xung quanh một vòng, ngoại trừ cồn cát gần đó dưới ánh mặt trời dần buông có chút kỳ lạ, còn thì không có gì đặc biệt. Cuối cùng ánh mắt bắt gặp, chẳng qua là mấy con thằn lằn đang vội vàng bò qua trước mắt.

Sa mạc khô cằn thiếu nước, chỉ có đêm đến mới có động vật ra ngoài hoạt động, ngoại trừ độc trùng, tất cả đều không có nguy hiểm gì. Ta hơi buồn cười, nhưng lại không thể biểu hiện ra mặt, đành hỏi: “Quận chúa trước đây chưa từng trông thấy thằn lằn à?”

Lưu Tự (2)

Nghe ta hỏi vậy, nàng từ sau lưng ta thò đầu ra, giọng nói có chút buồn bực: “Đây đâu phải thằn lằn bình thường, ta ở Giang Nam chưa bao giờ thấy loại này….”

Điều này khiến ta quả thực không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nàng ho khan một cái, quay người đi về phía trước, chút sợ hãi trước đó không còn sót lại tí nào.

Lúc đuổi tới, trong lòng ta chợt nảy sinh một tia tâm tình đặc biệt, có lẽ là vì ta trong lúc vô tình đã phát hiện nàng vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng thật ra nàng cũng có tâm tư của một nữ tử bình thường, nếu không phải ở nơi sa mạc xa lạ, ắt hẳn vĩnh viễn sẽ không để lộ ra đâu….

Ban đêm trời đột nhiên chuyển lạnh, ta biết rõ hiện giờ không tiện lên đường, liền lấy ra một tấm thảm lông dày bọc lên người nàng, lại tìm lương khô rượu trắng, ăn một chút có thể ấm bụng. Nào ngờ vừa ngẩng đầu thì nàng lại đang ngẩn ngơ nhìn ta, khiến bản thân ta cũng ngẩn ra.

“Sao vậy, Quận chúa?”

“Không có gì,” Nàng có chút xấu hổ lắc đầu: “Ta còn nhớ lúc trước khi ngươi còn nhỏ thì đã là dáng vẻ một quý công tử thanh nhã, hiện giờ lại giống như thoát thai hoán cốt rồi.”

Ta cười: “Thật ra không khoa trương đến vậy, ở đây quen rồi, nên cũng hiểu rõ.”

Ta không biết tửu lượng nàng không tốt, lúc nàng cầm túi rượu uống, ta cũng không ngăn cản, cho nên sau đó lúc nàng bất ngờ nói chuyện không ngừng, ta mới ý thức được nàng hơi say rồi…

Nàng nói nàng một đường đuổi theo nam tử kia đến Tây vực, nhưng từ đầu chí cuối không nhắc tới tên hắn, có điều quan viên ở Giang Nam có thể tiếp xúc với Nhiếp Chính vương ắt hẳn không phải dạng người tầm thường, không cần nghĩ cũng biết gia tộc người đó có chút thế lực.

Người kia cũng quả thực quá phận, ta còn chưa từng nghe qua nam nhi lại có thể vô liêm sỉ đến mức đó, ban ngày ban mặt thế nhưng lại ở trong xe ngựa mây mưa, còn ở ngay trước mặt Quận chúa, thật không biết tâm tình nàng khi ấy thế nào.

Trong thoáng chốc, ta chợt nhớ lại lần đó ở trong cung,bóng dáng An Bình bệ hạ cùng Tử Đô huynh áp sát vào nhau, trung y trắng tinh, từng cái từng cái tựa như tuyết trắng đông lạnh, chỉ khiến ta cảm thấy rét buốt tận tim.

Bắt gặp người mình quan tâm nhất cùng người khác ở chung một chỗ, loại tâm tình này ta từng trải qua, cho nên hiện giờ nhìn thấy Quận chúa, càng cảm thấy khó chịu.

Có lẽ vì ta rất lâu lại không lên tiếng, nàng có hơi nghi hoặc nhìn về phía ta, hỏi: “Khánh Chi cảm thấy ta nói quá nhiều à?”

Ta vội lắc đầu, lại nghe nàng nói: “Trước mặt người khác ta hiển nhiên sẽ không nói, nhưng ngươi thì khác, chung quy cũng coi như là bạn cũ.”

Lòng ta chợt ấm áp, cảm kích chắp tay: “Được Quận chúa xem trọng, Khánh Chi tuyệt đối sẽ không đem chuyện tối nay để lộ nửa phần.”

Sắc trời đã mờ tối đến độ không nhìn rõ nét mặt nàng, gió đêm lạnh lẽo thốc qua, ta chỉ nghe thấy nàng nhỏ giọng nói một câu: “Nói ra cũng chả sao, ngoại trừ thân phận quận chúa này, người khác cái gì cũng đâu thèm để ý…”

Nàng ngồi cạnh ta, đoan chính nghiêm chỉnh, giống như một tấm bia đá đứng thẳng trong sa mạc, lãnh đạm thản nhiên, cô đơn tịch mịch…

Lưu Tự (3)

Chúng ta rốt cuộc vẫn tới Tháp Thấp thành, nàng gần như lập tức muốn vào trong, bị ta ngăn lại, nhưng lúc ta muốn một mình đi vào thì lại bị nàng can ngăn. Ngươi tới ta lui một hồi, không khỏi đều cảm thấy buồn cười….

Cuối cùng đôi bên đều khăng khăng kiên quyết, dứt khoát quyết định, cùng vào trong.

Ta nói với Quận chúa, người kia nếu như nhát gan sợ chết, tuyệt đối sẽ không đi quá xa, chỉ có khả năng sẽ nạy một khối đá ở lối vào. Nàng suy nghĩ, cảm thấy có lý. Thế nhưng chúng ta nhìn khắp xung quanh cũng không phát hiện có dấu vết gì.

Trước đó có một trận tuyết lớn, trong thành tuyết đọng vẫn rất dày, chỉ cần có người tới thì sẽ để lại dấu vết, hoặc là có người động tay động chân ở đây thì vết tích trên tường thành hiển nhiên vừa nhìn thì liền có thể nhận ra mới phải. Quận chúa lại một đường khẩn trương đuổi theo, suốt khoảng thời gian đó cơ hồ không hề dừng lại, người kia tuyệt đối không thể nào trước lúc tuyết lớn mà đã rời đi. Suy đoán như vậy, sắc mặt nàng đã trở nên cực kỳ không tốt…

Có lẽ đã nhận ra bản thân có thể lại bị người ta lừa một phen.

Cặp phụ tử kia vốn ôm mục đích tiếp cận nàng, há lại có thể thật sự vì nàng mà thân vào hiểm cảnh.

Ta rất muốn nói mấy lời thử trấn an nàng, vừa mới kêu một tiếng “quận chúa’ thì bức tường bên cạnh đột nhiên ‘rắc’ một tiếng đổ sụp xuống. Ta lập tức ý thức được không ổn, vội ôm lấy nàng lăn sang qua bên cạnh, bức tường đó đã chịu không nổi áp lực tuyết đọng mà đổ ụp vài tấc, gạch đá cùng tuyết đọng đồng loạt sụp đổ, cho dù ta nhanh tay lẹ mắt cũng không khỏi bị đập trúng vài cái, dù không đến mức bị trọng thương nhưng cũng đau đến rên lên thành tiếng.

“Khánh Chi, ngươi không sao chứ?” Nàng dường như luống cuống, vội không ngừng ở trong ngực ta giãy ra, để cơ thể ta đỡ trên đầu gối nàng, ôm lấy mặt ta khẩn trương thăm hỏi.

Ta vừa định lên tiếng, nhưng thấy mặt nàng trắng bệch, hoảng sợ nói: “Mặt ngươi chảy máu rồi…”

Ta đưa tay lau, còn chưa cảm thấy đau ở chỗ nào, cúi đầu nhìn ngón tay nàng mới biết là máu trên chính tay nàng, nhất thời vừa cảm động vừa buồn cười, cầm cổ tay đưa tới trước mặt nàng: “Quận chúa xem thử đây là máu của ai, người chỉ biết lo lắng cho ta thôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai chúng ta đều ngây ra, ta vội thả tay, mặt nóng bừng, nàng đã quay mặt đi chỗ khác.

Đương lúc ngượng ngùng thì chợt có một tràng tiếng bước chân lạch xạch truyền đến, ta vội ngồi thẳng người, quay đầu nhìn, xa xa chỉ thấy một bóng người cao lớn, trường bào xanh lam, trường kiếm sau lưng vô cùng chói mắt.

Ta thở phào, thì ra là thế tử Nhiếp chính vương.

Thế tử vì tìm quận chúa, sớm đã điều tra tung tích kẻ kia, chúng ta quả nhiên đoán trúng, kẻ kia vốn không hề tới Tây vực. Ngài ấy vẫn luôn không hiểu vì sao Quận chúa lại tới đây, hiện giờ biết được tiền nhân hậu quả, cũng chỉ cười cười: “Chuyện này ấy à, chuyện nhỏ thôi mà, đợi tới khi trở về chúng ta sẽ từ từ tính sổ với phụ tử bọn họ.”

Không biết vì sao, ta cảm thấy lời này của ngài ấy quả thật rất đáng sợ.

Lúc rời đi, Quận chúa chợt hỏi ta: “Lúc đó ngươi cứu ta, liệu có phải vì ta là Quận chúa không?”

Ta ngây ra một lúc, gật đầu, nghĩ lại, lại lắc đầu.

Cho dù nàng không phải Quận chúa, chỉ là một thiếu nữ bình thường, ta cũng sẽ cứu, là nam nhi, đây không phải việc bình thường nên làm à?

Nàng xoay người lên ngựa, dưới ánh mặt trời sắc mặt tốt lên rất nhiều, dường như đã đặt xuống tảng đá trong lòng. Ta không khỏi nở nụ cười, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của thế tử, thấy ta nhìn ngài ấy, ngài ấy không những không né tránh, trái lại còn hướng về phía ta ý tứ sâu xa nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói một câu: “An tâm, ta hiểu…”

“…………..” Ngài rốt cuộc hiểu cái gì vậy?!!
Bình Luận (0)
Comment