" Đã chạy đi đâu vậy hả? Đến giờ mới về tới?" - Tư Vực trước bàn cơm, chất vấn sao Đản Đản giờ mới trở về.
"Ha ha! Lạc đường!" - Đản Đản nói xong ngồi xuống đối diện bàn với Tư Vực chuẩn bị ăn cơm.
" Hừ! Ngươi mà lạc đường! Ngươi sao lại ngồi xa như thế, khẳng định là có gì gạt ta!" - Tư Vực nói.
Bình thưởng Đản Đản đều ngồi bên cạnh Tư Vực để ăn cơm, hận không thể dán chặt vào mà ngồi ăn, hôm nay lại ngồi xa như vậy, khẳng định là đã làm chuyện xấu gì, bởi vì ngồi xa như thế, Tư Vực không tài nào nhéo lổ tai Đản Đản được.
Đản Đản thấy tình thế này, bèn đem sự việc ra kể lại trước khi Tư Vực tiếp tục nghi ngờ, bằng không nàng nhất định không để cho y ăn cơm, chỉ đành phải thẳng thắn mà kể.
Đem chuyện từ trước đến sau thuật lại, Tư Vực nghe xong bụng đầy hồ nghi. Nghe nói "Huyễn Linh Sa" là người thập phần trí thức, hiểu biết lễ nghĩa đúng thực là hào hiệp, làm sao lại là một cô nương bá đạo, vô lễ cho được. Còn nam tử áo trắng kia, nghe Đản Đản miêu tả, đều như là người rất xấu xa.
(Do cái tên Đản Đản này hắn nghi ngờ người ta có ý đồ xấu nên tranh thủ bôi chuyện cho nó đen thêm mấy phần).
"Ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu thật sự để ý đến ta, sớm muộn gì cũng diện kiến. Ăn cơm đi!" Tư Vực tâm khí bình hòa trở lại. - " Đúng rồi, ngươi mua ngựa chưa?"
"Rồi! " - Đản Đản ăn như hổ đói, ăn chảy cả mồ hôi.
"Vậy ngươi cưỡi cái gì?" - Tư Vực nhìn bộ dạng Đản Đản ăn lúc này thập phần bất nhã, bất quá là thấy y ăn ngon miệng như thế, vã lại chính mình cũng thấy đồ ăn ngon miệng, nên cũng mắt nhắm mắt mở không nói đến.
"Ta sẽ không cưỡi ngựa, đi bộ là được rồi, hơn nữa đường núi cũng không dễ dàng chạy ngựa qua."- Đản Đản nói.
Tư Vực nghe xong chỉ cười lạnh, nghĩ bụng may mắn không phải cùng ngồi chung một ngựa với y.
Ngày hôm sau, Tư Vực khỏe hẳn, quyết định cùng Đản Đản ra ngoài thị tứ mua đồ đạc. Nghĩ đến Đản Đản bảo là cần mang theo hòm thuốc, thế nên hôm nay cả hai đến tìm thợ mộc.
"Lựa chọn cả ngày rồi, rốt cuộc ngươi muốn kiểu dáng như thế nào chứ! Không phải bảo quá to thì lại chê quá nhỏ!" - Tư Vực có chút mất kiên nhẫn.
" Ha ha!" - Đản Đản nghịch ngợm làm mặt hề rồi tiếp tục kiên nhẫn lựa chọn hòm thuốc.
Kỳ thật dược liệu này của Đản Đản rất đặc biệt, phải dùng gỗ tùng làm hòm thuốc thì mới có thể đảm bảo dược liệu không mất hiệu nghiệm, nhưng sao nhiều hòm như thế vẫn chưa có cái nào thích hợp.
Tư Vực đứng trong cửa hiệu, nhắm mắt dưỡng thần chờ Đản Đản chọn xong, dù sao khi Đản Đản chọn xong nhất định sẽ gọi mình.
Lúc này, trong hiệu có một tiểu nha hoàn đột nhiên trợt tay, chén trà rơi xuống đất vỡ nát, khiến cho mọi người trong hiệu cả kinh.
Tư Vực bấy giờ vừa quay người, cũng không nghĩ rằng, vừa mở mắt thì cảm thấy chóng mặt chân đứng không vững, nhất chân lại giẫm phải mãnh vỡ. Tức thì trợt ngã về phía sau. Thôi rồi! Mọi người trong hiệu thốt lớn!-------Tư Vực lòng như tro tàn chỉ biết đưa mắt chờ thân mình chạm đất.
Cảm giác chính mình lơ lững giữa không trung, tựa như có một luồng lực mạnh mẽ, ôn tồn nhẹ nhàng đón lấy thân mình, chậm rãi mở mắt to, nhìn thấy Đản Đản cùng mọi người ngây ngốc đứng nhìn vẻ mặt thật mất hứng. Chẳng lẽ Đản Đản cũng biết mình đang bẻ mặt? Nhưng mà.......
"Ái! Cô nương cẩn thận! Nếu ngã lại làm cho bao nhiêu thanh niên tài hoa, tuấn nhã ở đây đau lòng!" - Tư Vực nghe được một giọng nam nhân, khiến cho lòng nàng từ trong ra ngoài đều dao động.
" Đa tạ công tử!" - Tư Vực từ từ đứng vững, xoay người......
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này người trong hiệu ai cũng nhìn hai người bọn họ, này đúng thật là ý cảnh mà! này quả là tình cảm a! đây không phải tình cảnh người ta vừa gặp đã yêu hay sao a! Hơn nữa nhìn người này, trong lòng Tư Vực cảm thán ----- đây không phải Phan An! Mà hơn cả Phan An!
" Đa tạ công tử!" - Đản Đản chạy đến đẩy tay nam tử kia ra.
" Ha ha! Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau!" - Nam tử hành lễ.
" Người mà Đản Đản nói chính là....Ân công?" - Tư Vực đột nhiên nhớ đến, sau đó nhìn sang Đản Đản nghĩ thầm, tên đầu đất này cũng biết phân biệt sao! Ngày hôm qua nói đến cùng chỉ bảo người ta như sắc lang đội lốp tiểu bạnh kiểm, ồn ào cả nữa ngày chính là người ta rất vĩ đại, chính mình ghen tị thì đúng hơn.
" Ha ha! Cô nương hữu lễ!" - Nam tử kia từ nội tâm bình dị cười với Tư Vực đoạn thở dài nói.
"Đản Đản nói qua công tử tướng mạo tựa Phan An, hôm nay được diện kiến quả thực như thế!" - Tư Vực cũng thi lễ. Thiên hạ này luận cao thấp cũng không có mấy người có thể để cho Tư Vực đáp lễ, nhiều lắm chỉ là gật đầu!
" Ha ha ha! Không sai thưa tiểu thư, tại hạ tên Phan An!" - Nam tử nói. Luận diện mạo chỉ có thể là Phan An thôi! Ngay cả tiểu nha hoàn cũng mê mẫn mà đánh rơi chén trà, sao có thể không phải là Phan An?!
"Trời đã không còn sớm, chúng ta nên trở về tránh làm phiền công tử, Đản Đản thay tỷ tỷ đa tạ công tử, xin phép cáo từ". - Đản Đản rất không thích, thừa dịp kéo tay áo Tư Vực ra ngoài.
"Ha ha! Có câu, có duyên ắc sẽ gặp lại!" - Nam tử phong độ, nhìn thấy hai người rời đi khẽ cười.
"Đúng vậy! Có duyên gặp lại!" - Đản Đản tìm được hòm thuốc thích hợp liền rời đi, nghĩ đi càng xa tên Phan An này thì càng vui vẻ. Nhưng thật ra Tư Vực trong lòng do dự, từ khi gặp Phan An liền luôn nhắc đến hắn.
ĐảnĐản nằm ở trên giường, nghĩ đến bộ dạng say mê kia của Tư Vực, lại nghĩ đến việcdiện mạo, thân phận, khả năng của mình! Mệt! Một mặt thì tiểu mỹ nhân hôn bayphách lạc, lại thêm cái câu có duyên gặp lại! Đến lúc đó bản thân liền trởthành người hầu! Thế nên vừa vui vẻ lại trở thành buồn bực. Thế là ôm buồn bựcmà đi ngủ...