Công Chúa Đón Dâu

Chương 31

Tư Vực đứng lên, nàng giờ trong lòng đã có dự tính, bởi vì nàng đã nhìn thấu trận pháp này, ngoài ra còn xác định được Đản Đản nhất định ở ngay bên kia vách tường này, chỉ là nàng cũng dự cảm được thật ra không có tường đá gì cả, chỉ là ảo giác, đại khái là không rõ phía sau có cái gì, đại đầu đất kia phỏng chừng là không chú ý đi vào liền bị dọa đến la thất thanh như thế. Kết quả là, Tư Vực yên tâm, mạnh dạn đi qua tường đá, quả nhiên, bên trong có một "động thiên" khác [ nơi ở của thần tiên].

Tư Vực đi qua tường đá, trước mặt xuất hiện bậc thang, nếu bước nhanh tới chắc chắn sẽ bị ngã xuống cầu thang.

Ngã cầu thang!? Không hay rồi! Đản Đản có khi nào vì té xuống kia mà thét thất thanh như thế? Nghĩ vậy, Tư Vực chạy vội xuống cầu thang. Dưới đây hoàn toàn không có thông đạo, chỉ là một mật thất nhỏ, chỉ có một con kỳ lân bằng đá ngồi xổm giữa trung tâm, miệng quay ra cửa như gầm gừ, chân phải đạp lên một quả cầu gỗ. Kỳ lạ thật, nơi thần bí này bề ngoài nhìn thấy cầu thang kia tổng cộng chỉ có vài bậc nhưng Đản Đản lại quỳ rạp trên mặt đất, mắt còn mở to tròn.

" Đản Đản Đản Đản"- Tư Vực kêu Đản Đản.

" Ồ........."- Đản Đản khôi phục lại ý thức, - "Tư Vực!"

" Ngươi thế nào lại ở đây? Vừa rồi ngươi chạy đến đây à? Cái tên không nghe lời này! Nếu lần sau còn chạy loạn......." - Tư Vực trách cứ nhưng nơi sóng mũi cay cay.

" Tư Vực! Ngươi đừng khó chịu! Ta không sao! Ta cũng không biết tại sao lại tách nhau ra, sau khi nhận ra thì gặp một thân áo trắng đến chổ này, ta còn tưởng ngươi, cho nên ta liền đuổi theo, nhưng phía trước đều là tường đá, sau lưng lại có nhiều mộc nhân ghê rợn đuổi đến, chợt xuất hiện một thông đạo, kết quả là chạy vào đột nhiên rơi xuống đây." - Đản Đản nói.

" Được rồi! Bây giờ nắm lấy tay ta, đừng đi lạc nữa nhé. Ngoài ra ta cũng đã biết đây là mê trận gì, trận pháp này căn bản cũng không thể nguy hại cho người khác, nhưng chính là không biết người lập có ác tâm gì, tóm lại làm cho trận pháp xuất hiện tử lộ, có thể ảnh hưởng đến mạng người." - Tư Vực nói.

" Vậy trận pháp này vốn là dạng trận pháp gì vậy?"- Đản Đản hỏi.

" Kỳ thật trận pháp này rất tốt, nó dùng ảo giác đem ma quái đặt ở cửa vào thông đạo, tới gần cửa mới thấy ma quỷ nên kẻ khác sẽ không vào quấy nhiễu"- Tư Vực giải thích.

" Vậy ngươi biết phá giải nó không!"- Đản Đản nói.

" Đương nhiên! Bây giờ chúng ta quay lại đường cũ, nhìn thấy bọn chúng cũng không cần sợ, cho dù ngươi kia thật sự có muốn hại người, hắn cũng không là đối thủ của ta!" - Tư Vực nói xong liền dắt Đản Đản ra ngoài.

Ra ngoài tường đá, một đường quay về phía hành lang, quả nhiên xuất hiện mê trận, ở tất cả các lối rẽ đều xuất hiện rất nhiều mộc nhân ma quỷ máu me tiến về phía cả hai. Mộ thất rất rộng, dọc theo đường đi, Tư Vực tiêu diệt hằng trăm....... mộc nhân ma quỷ, còn giải trừ rất nhiều mê trận tương tự, hơn nữa còn lập một mê trận mới ngăn cản kẻ trộm mộ về sau không thể trà trộn vào quấy nhiễu người chết, trận pháp mới này khiến cho kẻ khác làm gì đi chăng nữa đều không thể đi vào, chỉ đành đứng trước cửa, như vậy sẽ ngăn cản người khác đi vào, còn bảo toàn được tính mạng cho bọn họ.

Tư Vực cùng Đản Đản giải tầng tầng lớp lớp trận pháp cùng tìm tòi phía sau, trừ bỏ những vật bày trận thì thứ gì cũng không có cũng không tìm ra được dấu vết của người lập trận pháp này. Còn có là, những thứ trong mộ thất hoàn toàn không bị lấy đi, ngay cả  vết tích chuyển dịch cũng không hề có. Tư Vực phỏng chừng người lập trận pháp muốn bảo vệ lăng mộ, nhưng cái chính là đã đem toàn bộ trận pháp lập ngược lại, nếu người này tâm huyết dâng trào lại muốn bảo hộ càng nhiều nơi, thì hậu quả thật là không tưởng, bây giờ chỉ mong có thể tìm được người này, ngăn cản hắn là cách tốt nhất. Thế là, Tư Vực cùng Đản Đản căn cứ  trận pháp lưu lại đã tìm ra manh mối về truyền thuyết " Ma quỷ Đế lăng".

" Tư Vực, ngươi thử nói xem trận pháp này do người nào làm chứ?"- Đản Đản vừa ra ngoài Đế lăng liền hỏi.

" Ta cũn không rõ, có điều............"- Tư Vực nói.

" Có điều cái gì?"- Đản Đản nói.

" Chính là ta cảm thấy được người này..........."- Tư Vực nói.

" Người này làm sao?"- Đản Đản hỏi.

" Người này hẳn là người tốt!"- Tư Vực nói.

" Người tốt! Người tốt sao lại đã thương tánh mạng người khác! Ngươi có căn cứ gì chứ?"- Đản Đản nói.

" Căn cứ? Căn cứ hình như có, À! Cứ xem như là có căn cứ đi!" - Tư Vực tự mình lẩm rẩm.

" Cái gì mà " xem như là có căn cứ đi", đó là căn cứ gì! Mau nói đi!"- Đản Đản nói.

" Ta vừa rồi lúc giải trận đã phát hiện ra trận pháp này thật ra là trận pháp môn hạ của " Phi Hoa", chỉ là có nhiều điểm giống cũng có nhiều điểm không giống, tựa hồ người lập ra trận pháp kia kỹ năng cơ bản cũng không có, hơn nữa tr6ạn pháp này cũng không thích hợp dùng trong kiến trúc Đế lăng, ngược lại càng giống như trận pháp cho nhà cửa. Tóm lại là tên gà mờ nào đó đã lập ra cái trận pháp kia." - Tư Vực nói.

" Gà mờ! Ngươi nói là kẻ kia không phải cố ý khiến trận pháp thành như vậy, vậy vắn không biết sao?" - Đản Đản ngạc nhiên hỏi.

" Nếu biết, thì không chừng đã thu trận pháp lại, nếu không biết, vậy rất có thể đã đi đến nơi khác mà bày trận"- Tư Vực  nói.

" Vậy giờ chúng ta có nên tìm đến người này mà chất vấn hắn một chút không?" - Đản Đản hỏi.

" Đương nhiên! Chúng ta bây giờ đi về phía trước, nghĩ ngơi một chút rồi sẽ lên kế hoạch làm thế nào để bắt con mà sống này!" - Tư Vực nói xong liền cùng Đản Đản quay về khách điếm.

Thời điểm Tư Vực và Đản Đản trở về, cũng vừa lúc trời vừa sáng, lần này cả hai ở trong khách điếm, cho nên lui tới rất nhhiều người, dọn dẹp trong quán cũng không để ý đến cả hai người vừa mới quay về. Tư Vực cùng Đản Đản vào phòng, dỡ bỏ " hành quân trang bị" xong, liên ăn no nê ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy tinh thật cực kỳ phấn chấn, vì thế đi xuống đại sãnh dùng cơm.

Lúc này đang là giữa trưa, trong đại sãnh cũng không ít khách đến dùng cơm, Tư Vực cùng Đản Đản ngồi ở một góc sáng dùng cơm, lúc này trong điếm một Hồng y thiếu nữ bước vào, gió bụi mệt mỏi, bộ dáng rất sốt ruột.

" Tiểu nhị! Trong điếm có bao nhiêu món ngon mang lên đây hết cho ta!" - Hồng y thiếu nữ lớn tiếng.

Tư Vực dừng ăn, nhìn bộ dáng không nhã nhặn của cô nương kia, Đản Đản cũng nhìn theo, kết quả là Hồng y thiếu nữ kia chóp mắt đã nhìn thấy hai người kia đang nhìn mình, vì thế hai mắt nhìn bốn mắt, khoảng độ vài giây, Hồng y thiếu nữ hùng hùng hổ hổ tiến đến hai người bọn họ........
Bình Luận (0)
Comment