“Văn Thần — Ngươi là đồ bạch liên hoa không biết xấu hổ. Đừng quên năm mười hai tuổi ngươi đã quỳ dưới váy bản công chúa như thế nào!” Thanh âm thô ráp của Văn Nhiễm vang lên trước đại điện, thu hút sự chú ý.
Nghe vậy, Văn Thần thiếu chút nữa đứng không vững, nàng vẫn không thể hiểu được một công chúa không có giáo dưỡng như Văn Nhiễm làm sao lại được xem như là tính tình ngay thẳng: “Tứ muội muội, ngươi đây là có ý gì?”
Trời ạ, th.ô tục đến không thể chịu nổi, nói những lời dơ bẩn, mấy thi từ cao nhã thật sự xuất ra từ trong miệng nữ nhân ngu xuẩn này sao?
Thật không biết mấy cẩu nam nhân đó là mắt mù sao, thích loại nữ nhân ác tục này? Cái mặt hàng này cùng với mấy bát phụ nơi chợ búa có khác gì nhau đâu chứ?
Quên đi, nàng cũng không phải là nam nhân, làm sao biết trong đầu nam nhân có bao nhiêu nước chứ….Vẫn là chính sự quan trọng hơn.
“Muội muội có gì bất mãn chứ? Được gả cho Liệt vương là chuyện tốt, là mơ ước của không biết bao nhiêu người!” Nói xong nàng còn liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trì Liệt.
“Ngươi là đồ bạch liên hoa thì làm sao lại vô duyên vô cớ đối tốt với ta được? Ngươi không hãm hại ta là đã không tệ rồi. Ha ha, đừng cho là ta nhìn không ra người đang suy nghĩ gì trong đầu…Ha ha.”
Không tồi, so với mấy tên nam nhân đầu óc toàn nước thì có vẻ thông minh hơn một chút.
“Đúng vậy, Văn Thần, một nữ tử tính tình thẳng thắn như Văn Nhiễm, thế gian này rất khó có được, ngươi thế mà lại quan báo tư thù đem nàng gả cho kẻ man rợ, cả đời nàng bị hủy hoại, ngươi muốn làm cái gì?”
“Đừng tưởng rằng ngươi làm nữ vương là có thể muốn làm gì thì làm! Văn triều từ xưa đến nay đều không có chuyện nữ tử ngồi trên vương vị! Dân tâm bất ổn, sớm muộn gì cũng sẽ rơi đài thôi.”
“Rơi cái gì mà rơi! Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra nàng cũng chỉ là một con rối của mấy kẻ man rợ kia à? Man tộc muốn thông qua nàng để khống chế cả Đại Văn triều chúng ta.”
“Ai, biết mình dáng dấp khó coi, liền tranh thủ dâng muội muội của mình lên để lấy lòng nam nhân. Ngươi cũng chỉ là đồ đê tiện! Chỉ biết làm đồ chơi của nam nhân! Đồ kỹ nữ!”
……
Chỉ một lúc, mọi người mồm năm miệng mười từng câu từng câu nói ra.
Trì Liệt đứng ở bên cạnh Văn Thần, có chút buồn cười, mấy câu mắng chửi của người Văn triều không mang theo một chữ th.ô tục nào vẫn có thể xoáy sâu vào tận trong lòng, kiến thức, kiến thức.
Đều từ trong đám người ăn thịt không thèm nhả xương này mà vẫn có thể sống sót, Văn Thần quả thật phải để hắn nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng Văn Thần đến cùng thượng vị như thế nào, đây là chuyện rõ như ban ngày mà tất cả mọi người đều biết, hoàn toàn nhờ vào thực lực cùng với trí tuệ của nàng mới có thể đi đến một bước này, nàng chính là một lần làm cho hắn phải thay đổi lại cách nhìn đối với nữ nhân.
Trong mắt người ngoài, Văn Thần nàng là dựa vào thân thể, mượn hắn mười vạn tinh binh mới có thể đánh về phía Văn triều, tựa như là dựa vào sự sủng ái của hắn mới có được hết thảy những gì ngày hôm nay.
Nhưng chính hắn biết, hắn năm đó hoàn toàn không có gì trợ giúp nàng, thậm chí còn suýt chút nữa làm cho nàng cả đời này không thể quay lại Văn triều, ngược lại, vương vị của hắn chính do một tay Văn Thần bày ra, hắn chỉ là làm theo kế hoạch của nàng mà thôi.
Đổi lại, hắn cho nàng mượn mười vạn tinh binh.
Kết quả là không nghĩ tới thiên tân vạn khổ giúp người khác leo lên vương vị, vốn cho rằng mình có thể sẽ đạt được những gì mà mình đáng được nhận, rồi lại bị trả đũa, hết thảy mất hết, hẳn lúc đó nhất định nàng sẽ tức chết phải không?
Bị phản bội lần này đến lần khác, mọi thứ đã dày công lên kế hoạch, dốc hết tâm huyết vào đó lần lượt bị sụp đổ.
Mỗi lần thấy thành công sắp ở trước mắt lại thất bại.
Nhưng dù vậy, trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó mà nàng vẫn có thể giết ra được một con đường sống.
“Cho dù trời có tuyệt con đường của ta, ta cũng có thể mở ra một con đường khác để đi tới.” Lời nói của nữ tử phảng phất vẫn còn vang vọng bên tai.
Nhớ năm đó, binh sĩ phải đối mặt với khí hậu không thuận lợi, lúc băng qua thảo nguyên rộng lơn, mười vạn tinh binh giảm mạnh còn hai vạn, so sánh với những kỵ binh tinh nhuệ lương thảo đầy đủ từ kinh thành, thực lực cách xa nhau đến mức căn bản không có cách nào để so sánh.
Thật vất vả để cầu được tinh binh, đến lúc giảm chỉ còn lại hai vạn, mấy binh sĩ còn lại cũng đã quân tâm bất ổn, cần trốn thì trốn, cần chạy thì chạy, thậm chí còn có cả người tự sát.
Lúc đó nàng đã làm thế nào?
Nàng lúc đó gầy như que củi, cùng với nữ nguyên soái do một tay nàng đề bạt thức trắng đêm để thương thảo kế sách ứng đối, dùng số lương thảo còn sót lại phân chia cho lưu dân nạn dân cùng với tá điền Văn triều, đối với bọn chúng tiến hành tư tưởng giáo hóa, tổ chức có thứ tự, nghiêm ngặt huấn luyện.
Một nước đi vô cùng mạo hiểm.
Nhưng một câu “Giang sơn hưng suy, ai mà không phải đánh cược một trận” đã làm cho hắn á khẩu không trả lời được, đúng vậy, năm đó hắn tín nhiệm Văn Thần để cướp đoạt vương vị, không phải cũng là một trận đánh cược sao?
Ngoài ý liệu, hai nữ tử nhu nhược yếu đuối, chỉ trong một thời gian ngắn đã tập kết được năm mươi vạn binh sĩ, giải quyết được vấn đề mà nhiều nam nhân cũng phải vò đầu bứt tai.
Trong đại quân có mười vạn pháo binh, hai mươi vạn kỵ binh, còn lại đại bộ phận đều có thể cùng với tinh binh Man tộc bọn hắn bất phân thắng bại.
Tuyệt xử phùng sinh, vĩnh viễn không từ bỏ.
Bách tính Văn triều xưa nay luôn thích yên bình, không giống với tộc người bọn hắn hung hãn như thế, đánh trận, có thể nói căn bản không thể so sánh với bọn hắn được, chỉ có thể dựa vào nhân số mà chiến đấu.
Thế nhưng Văn Thần lại để cho hắn thấy được một phương diện khác của người Văn triều.
“Những người Văn triều chúng ta, chỉ cần lên chiến trường, thì không còn sợ chết nữa.”
Những người kia, thật sự là thấy chết không sờn!
Đối mặt với một đội quân đến chết còn không sợ, vậy thì ai có thể đánh nổi?
Còn có những mưu lược kế sách, bài binh bố trận, xuất kỳ bất ý, khiến hắn phải bỏ đi tâm tư muốn trộm quân.
Nếu có một ngày hắn cùng nàng trở thành địch nhân, liệu hắn có thể chiến đấu chống lại nữ nhân đáng sợ này không? Thật đúng là đau đầu mà.
Nhìn mấy đại thần cổ hủ trên triều, thật muốn dạy cho bọn hắn hiểu một chút cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
“Tiên hoàng hậu sinh ra một nữ nhi mưu phản như thế, quả thực là…” Lời còn chưa nói hết, một kiếm vung qua, người này liền đầu thân hai nơi.
Tràng diện huyết tinh mười phần dọa người!
“Chỉ là một thần tử cũng dám nghị luận Đại Văn hoàng đế sao?” Máu tươi nóng hổi phun ra một bên mặt Văn Thần, gió bấc ào ào, tóc đen phần phật, giờ phút này nàng lại thêm lóa mắt động lòng người.
Có rất ít người, càng thảm càng xinh đẹp.
“A a a a a —” Văn Nhiễm bị tràng diện máu tanh này dọa đến té xỉu ở trong ngực Nhiếp chính vương, thân thể thơm thơm mềm mềm làm người ta cảm thấy thương tiếc.
“Nhiễm Nhiễm!” Nhiếp chính vương rống to: “Văn Thần, nếu Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện gì, bản vương nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”
Đang tiếc, vừa mới phát thệ xong, liền đầu một nơi thân một nẻo.
Dòng máu tươi nóng hổi vẩy vào trên đầu Văn Nhiễm, theo cầu thang chảy xuống….Người vốn đang cả kinh “Hôn mê” bật người nhảy dựng lên: “Chết rồi! Chết rồi!”
Lần này, trong đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ còn mấy người đang xì xào bàn tán.
“Đây chính là Nhiếp chính vương chiến công hiển hách! Ngay cả tiên hoàng cũng phải nhường ba phần, là chiến thần Văn triều! Cũng chỉ bởi một câu nói! Văn Thần công chúa cũng quá sát phạt quả quyết đi!”
“Chiến thần Văn triều chó má gì? Còn không phải là ức hiếp bách tính, xem mạng người như cỏ rác? Vì muốn Văn Nhiễm công chúa được vui vẻ mà tuyên chiến với nước khác, không thèm để ý đến chuyện sống chết của tướng sĩ, bách tính biên quan dân chúng lầm than.”
Nghe vậy, Văn Thần miễn cưỡng ngước mắt lên, tất cả mọi người bị dọa đến mức cấm thanh.
“Có biết bọn chúng vì sao phải chết sớm không?” Giọng nữ trầm thấp mang theo chút khàn khàn, thanh âm không lớn nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều thấy kinh hồn táng đảm.
“…” Yên tĩnh như chết.
“Bởi vì trẫm — mất hứng, có hiểu không?” Văn Thần tiện tay ném kiếm ra ngoài, lại lấy khăn lau tay, sau đó căm ghét ném vào trên mặt Văn Nhiễm.
Nàng ngồi ở trên long ỷ, bắt chéo chân bể nghễ thiên hạ, một tay nhấc lấy Văn Nhiễm vẫn đang quỳ ở trên mặt đất, tiến lại gần, đôi mắt phượng vẫn luôn nheo lại lần đầu tiên hơi mở ra, chỉ mở ra một chút, lại làm cho người ta bị dọa đến thất kinh.
“Mặc dù trẫm không hiểu bạch liên hoa trong miệng ngươi là gì, nhưng ngươi phải hiểu được, ngươi vẫn còn sống, là trẫm ban ân cho ngươi, ngươi đi chết, cũng đó là trẫm hoàng ân hạo đãng, hiểu không?” Thanh âm của Văn Thần càng lúc càng cao, đến cuối cùng thanh âm kia tựa như biến thành một lưỡi dao đâm thẳng vào trong ngực Văn Nhiễm, để nàng thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.
“Hiểu, đã hiểu rồi.” Văn Nhiễm không biết vì sao không thể tự chủ được, chỉ có thể run lẩy bẩy gật đầu.
“Thừa dịp trẫm hiện tại vẫn còn muốn giữ mệnh của ngươi, cút xa ra một chút.” Thanh âm lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Nói chuyện với nữ nhân ngu xuẩn như vậy, thật sự là lãng phí tình cảm.
Mắng cũng không được, mắng mẫu hậu nàng càng bất khả dĩ.