Chiếc áo sơ mi đã được lược bớt vài chỗ để kết hợp với thân thể mình, Hạ Vũ Hi trang nhã bước chậm rãi từ lầu hai xuống đi vào trong phòng ăn, tùy rằng rất kỳ quái, vì sao đêm hôm qua hắn lại ngủ trong phòng của cô, nhưng lại không hề để ở trong lòng.
“Thiếu gia, cậu đã dậy rồi à?” Má Trương quản gia ôn hòa liền chào hỏi, từ trong phòng bếp bày ra mấy thứ đồ ăn nóng hổi, còn có mùi cháo trắng ở bốn phía.
Có chút nhíu nhíu mày, “Má Trương, không phải tôi luôn luôn ăn bữa ăn tây sao? Sao đột nhiên lại đổi thành đồ ăn Trung Quốc vậy?”
“Thiếu gia, những thứ này đều do thiếu phu nhân từ sáng sớm rời khỏi giường tự mình làm cho cậu đó.” Cười ha hả, còn vì Hạ Vũ Hi mà chuẩn bị bữa ăn sáng, ban đầu cô còn lo lắng cho thiếu gia cùng với thiếu phu nhân, nhưng sáng nay bà thấy vẻ mặt thiếu phu nhân rất hạnh phúc, còn vì thiếu gia mà chuẩn bị bữa ăn sáng, trong lòng của bà như nở toàn hoa.
“Còn nữa…, cà phê của tôi đâu?”
Cũng không hề động đến bữa ăn sáng ở trước mặt, Hạ Vũ Hi cứ như thường ngày liền giơ tờ báo lên đọc, theo thói quen lục lọi tách cà phê, lại không lấy được ở chỗ nào, nhíu chặt mày, lên giọng chất vấn.
“Uống cà phê đen quá nhiều sẽ không tốt cho bao tử, em pha cho anh ly sữa tươi nóng, nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”
Tống Khuynh Vân mặc bộ áo ngủ màu hồng, cẩn thận bưng ly thủy tinh nóng bỏng ra, đặt ở trước mặt của Hạ Vũ Hi, trong lòng đầy sự mong đợi nhìn về phía hắn, không biết hắn khi thấy cô chuẩn bị bữa ăn sáng có vui lòng hay không.
“Má Trương, bà đi ra ngoài trước đi.” Đặt tờ báo xuống, Hạ Vũ Hi lạnh lùng cất giọng phân phó.
“YES!, thiếu gia.” Má Trương vui vẻ ngước nhìn gương mặt Tống Khuynh Vân đang ửng hồng, khóe môi vẫn giữ nụ cười, liền lui ra khỏi phòng ăn, đi làm những công việc khác.
“Hi, ăn điểm tâm đi.” Tống Khuynh Vân hoàn toàn không biết giờ phút này Hạ Vũ Hi đang ngấm ngầm chịu đựng cơn tức giận, còn đưa ly sữa nóng lên để lấy lòng.
“Ai cho cô tự tiện đổi bữa ăn sáng của tôi đi.” Thanh âm lạnh lùng, từ môi mỏng thốt ra, làm Tống Khuynh Vân đang mong chờ liền bị đông cứng lại.
Hai mắt hoảng sợ liền trợn to, niềm hi vọng của cô liền bị dập tắt khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng thường ngày của Hạ Vũ Hi, tất cả điều kì lạ diễn ra, thiếu chút nữa làm cho Tống Khuynh Vân cho là sự dịu dàng của hắn đêm hôm qua chỉ là một giấc mộng đẹp.
“Hi, anh làm sao vậy? Anh không thích, thì em lập tức nhờ người đến đổi.” Sợ hãi đứng dậy, luống cuống dọn dẹp bàn ngay.
“Ai cho cô làm ra vẻ thân thiết như vậy?”
Thô lỗ bóp chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô tới trước mặt, ly sữa tươi nóng liền bị đổ, chất lỏng đang bốc hơi nóng bắn vào cổ tay cùng bắp đùi trơn mịn của cô, lập tức nổi lên lớp phỏng màu đỏ.
“Nghe đây, về sau không được xen vào chuyện của tôi, nếu không…”
Lạnh lùng nhìn thấy vết thương của cô, không có chút thương tiếc nào, Hạ Vũ Hi lên giọng cảnh cáo, không nhìn thấy cô vì đau đớn mà hốc mắt đỏ ngầu.
“A!” Hắn đột nhiên buông tay ra, cơ thể Tống Khuynh Vân không còn ổn định, ngã ngồi trên mặt đất, chạm vào chỗ phỏng, một cảm giác đau đớn tâm can, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, đây mới là Hạ Vũ Hi mà cô quen biết.
“Vũ Hi, anh, đã quên chuyện xảy ra vào đêm hôm qua rồi sao?” Trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ, thái độ lập tức thay đổi làm cho cô không biết nên nghe theo ai, trong con ngươi Tống Khuynh Vân liền lộ ra vẻ mong đợi.
“Đêm hôm qua?” Ánh mắt đen cứ nhìn chăm chú, Hạ Vũ Hi nâng nhếch môi cười lạnh lùng, “Đêm hôm qua tôi làm sao quên được, một tay tôi đã an bày, gặp lại tình nhẫn cũ không phải rất hài lòng sao.”
Quả nhiên, lời của hắn giống như một cây kim châm, đâm thẳng vào trong da thịt của cô, đâm vào tận xương tủy của cô, xâm nhập thẳng tim cô.
“Để cho tôi nghĩ lại một chút, cô đã không biết xấu hổ như thế nào, với hành vi phóng đãng nằm ở dưới thân thể của hắn đòi hỏi.”
Hạ Vũ Hi nâng cằm của cô lên, lời nói ác độc cứ làm đau nhói trái tim của cô, bờ môi hắn nở nụ cười nhìn vào trong mắt của Tống Khuynh Vân, thấy cô không rét mà run lên.
Cô không còn lời nào đế nói, chỉ nhìn hắn tuyệt vọng, cô kinh ngạc, đêm qua có lẽ chỉ là một giấc mơ dịu dàng, cô dùng ánh mắt đoạn tuyệt quan hệ, làm Hạ Vũ Hi mất đi bình tĩnh.
“Hãy thu hồi bộ dạng đáng thương kia của cô đi, tôi nhìn mà thấy ghê tởm.”
Bất mãn đẩy thân thể mềm yếu của cô ra, với tâm tình buồn rầu khó chịu, Hạ Vũ Hi rời khỏi phòng ăn, sải bước rời khỏi căn nhà màu bạc, chớp mắt một cái liền biến mất khỏi căn nhà to lớn của nhà họ Hạ, nhưng bất luận ở bên cửa sổ có bay nhanh đi như một cơn gió, thì trong đầu của hắn vẫn không tự chủ được cứ hiện lên ánh mắt lạnh lùng của cô, còn loáng thoáng lóe lên cảnh triền miên ngắn ngủi, cau mày lại, cảm giác bất an cứ nhiễu loạn sự bình tĩnh của hắn.