“Vũ Hi, đây, uống ly nước này đi.”
Cung Mạt Lỵ đưa cho hắn ly nước nóng, từ khi Hạ Vũ Nhược vào trong phòng rồi sau đó đi ra ngoài, hắn liền rầu rĩ không vui cứ ru rú ở trên ghế sô pha, làn khói mù từ lòng ngón tay cứ tỏa ra, hai hàng chân mày kiếm anh tuấn cứ sít chặt cùng một chung một chỗ.
Đáy lòng xẹt qua một cảm giác xấu, Cung Mạt Lỵ ầm thầm cắn chặt răng, ngày trước Hạ Vũ Hi chưa từng có lạnh nhạt với cô, nhưng hôm nay…
Đáy mắt chợt lóe lên âm khí, ngay sau đó liền thay bằng nụ cười quyến rũ, thân thể dịu dàng liền dán lên.
“Vũ Hi, đang suy nghĩ gì vậy, sao lại chuyên tâm đến vậy?”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương cứ dán ở lồng ngực của hắn mà vẽ vòng vòng, Cung Mạt Lỵ cố gắng lôi kéo suy nghĩ của Hạ Vũ Hi trở về.
“Không có gì.”
Dập tắt đầu thuốc lá, Hạ Vũ Hi bắt được bàn tay nhỏ nhắn của cô khi cứ đốt lửa ở lồng ngực của hắn, kéo ra nụ cười lạnh nhạt, tim lại như bị tảng đá lớn ngàn cân đè ép rất khó chịu.
“Cốc… cốc… cốc”, Cung Mạt Lỵ còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa làm cắt đứt.
Bĩu môi hất mặt lên, trong bụng Cung Mạt Lỵ tức giận không ngừng, nhưng ngoài mặt lại cứ duy trì nụ cười ngọt ngào, sửa sang lại y phục, ngồi thẳng người lên.
“Vũ Hi, đây là văn kiện cậu muốn tôi chuẩn bị, cũng đã chuẩn bị xong.”
Gió êm sóng lặng cứ y như cũ, Đinh Chi Thành chau đầu chân mày lại, đem xấp văn kiện đặt ở trước mặt bọn họ, ‘giấy thỏa thuận li hôn’ năm chữ đập vào trước mắt bọn họ.
Anh chàng đẹp trai liền tựa vào bên kia trên ghế sô pha, đốt điếu thuốc, khói mù quanh quẩn cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Hi, điện thoại cho hắn vô cùng khẩn cấp, chỉ là vì muốn hắn giúp chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn, Đinh Chi Thành hiền lành từ trong đáy lòng lại cảm thấy thông cảm cho Tống Khuynh Vân.
Giấy thỏa thuận li hôn? Ánh mắt tuyệt đẹp lộ ra vẻ vui mừng, Cung Mạt Lỵ không kìm chế được nhếch môi lên cười, quả nhiên, Vũ Hi còn yêu cô, cô chỉ mới vừa trở về, hắn liền vội vàng ly hôn.
“Còn có…, bổ sung thêm thỏa thuận không?” Không rảnh bận tâm giai nhân bên cạnh, Hạ Vũ Hi cau mày liếc nhìn thỏa thuận, không để ý tới Đinh Chi Thành không chịu nổi nhìn hắn xem thường.
“Vũ Hi, nếu đã muốn bồi thường cho cô ấy nhiều như vậy, có cần phải làm như vậy không!”
Miệng nói ra những lời thanh nhã, Đinh Chi Thành ý muốn khuyên nhủ, chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Vũ Hi sẽ chủ động bồi thường, huống chi vẫn không thể tin được đến những giá đề cập ở trên trời.
Lời của hắn làm cho Hạ Vũ Hi lay động tay dừng lại một chút, chân mày vặn chặt hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng rối rắm.
Liếc nhìn nội dung bản thỏa thuận, ánh mắt Cung Mạt Lỵ không tự kìm chế được liền trợn to, không dám tin là thật.
“Một ngàn vạn, trời ạ!” Cung Mạt Lỵ kêu lên, “Vũ Hi, anh điên rồi sao? Anh còn phải chuyển nhượng 5% cổ phần của Geel quốc tế cho cô ta ư? Anh có biết nó có giá trị đến vài tỷ không?”
“Mạt Lỵ, cô đối với cổ phần của Geel quốc tế hình như là rất quen thuộc đó?” Đinh Chi Thành nhíu mày mĩm cười nói, không phải hắn nghi ngờ, mà hắn cảm thấy Mạt Lỵ trước mắt cùng với lúc trước dường như không giống.
Mọi người đều biết Geel quốc tế là công ty đứng đầu trong bốn đầu rồng lớn, nhưng đối với xã hội bên ngoài nó chính là truyền thuyết sôi nổi, không có ai biết nó có giá trị chính xác, mà Cung Mạt Lỵ lại dễ dàng đem giá trị thực sự của nó nói ra, thật sự là quá khả nghi rồi.
A! Ánh mắt Cung Mạt Lỵ lóe lên, kinh hoảng một lúc. Đáng chết, cô không nên nóng lòng như thế. Phải che giấu đều khiếp sợ thật tốt, cô làm bộ trấn định liền hướng lên nhìn ánh mắt của Đinh Chi Thành.
“Tôi cũng chỉ là, đoán lung tung mà thôi.” Viện lý do lung tung, Cung Mạt Lỵ nũng nịu. “Vũ Hi, anh không cần phải chu cấp cô cô ấy nhiều như vậy, anh quên rằng, là cô ấy”
“Mạt Lỵ, không cần phải nói đoạn tuyệt như vậy.” Đinh Chi Thành không vui liền phản bác, “Khuynh Vân mới là người vô tội nhất.”
“Cậu…” Mắt giận trừng trừng, Cung Mạt Lỵ bất mãn, chỗ nào hắn cũng đối nghịch cùng với cô, che chở phụ nữ kia khắp nơi.
“Đủ rồi,” Hạ Vũ Hi không nhịn được cắt ngang lời, hạ giọng nói, “Mạt Lỵ, em đi ra ngoài trước đi, anh và Chi Thành còn có việc muốn nói.”
“Vũ Hi…” Cung Mạt Lỵ miễn cưỡng nũng nịu.
“Đi ra ngoài.” Giọng lạnh như băng liền cất lên, Hạ Vũ Hi có vẻ không nhịn được nữa, trong đầu cứ xuất hiện bộ dạng không tranh giành cũng không gây ồn ào của Tống Khuynh Vân.
Hừ! Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Cung Mạt Lỵ bực bội dậm chân tức giận, uốn éo cái eo bước chân rời đi nặng nề, trút hết sự bất mãn của cô.
“Em biết rõ khuyên ngăn anh là vô dụng, nếu như anh thật sự muốn làm như vậy, vậy thì ký tên đi!”
Đinh Chi Thành tự nhiên quay về chỗ ngồi trên ghế sô pha, ở chung nhiều năm, cá tính của Hạ Vũ Hi hắn chính là người rõ nhất, thay vì tận tình khuyên bảo, chẳng thà đế cho hắn tự mình khám phá thì hơn.
“Hãy giúp tôi làm một chuyện.” Hạ Vũ Hi ngước nhìn, “Chuẩn bị chiếc xe hơi cho cô ấy, ai biết cô gái ngu ngốc đó có thể vứt bỏ chính mình bất cứ lúc nào hay không.”
Trong đôi mắt Đinh Chi Thành vẫn giữ nụ cười, rõ ràng rất quan tâm, lại cứ cố chấp đẩy cô ra xa, trong lòng vẫn rất lo lắng, ngay cả tật xấu của Tống Khuynh Vân là dân mù đường cũng vẫn cứ suy tính.
Trên hành lang tối tăm, Cung Mạt Lỵ nhẹ nhàng đẩy nhẹ cánh cửa tạo ra một khe hở, con ngươi trở nên sắc bén độc ác.
“Này, tôi là Mạt Lỵ.” An tĩnh trong góc tối, Cung Mạt Lỵ gọi một cuốc điện thoại.
“Hãy theo lời tôi nói mà làm, nhớ kỹ, tôi muốn cô ta không có khả năng sống sót.” Đôi môi đỏ tươi vừa nói những lời âm độc, Cung Mạt Lỵ cúp ngay điện thoại, bên môi nở ra nụ cười lạnh lùng. “Cô ta không chết, tôi không thể nào ngủ được!”
Dưới ánh trăng tái nhợt, lộ ra âm mưu rét lạnh, Cung Mạt Lỵ âm thầm siết chặt bàn tay: Tống Khuynh Vân, muốn trách thì trách chính cô quá dư thừa!