Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!

Chương 88

“Trương đổng sự, Hứa đổng sự à, các người cho là như vậy sao?”

Hạ Vũ Hi không biến sắc, nheo mắt ưng lại, đem vấn đề ném sang hai vị đổng sự khác.

“Cái này,” Hứa đổng sự nhất thời có chút cứng họng, mấy người bọn họ ở trên thương trường cũng được xem là tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đối mặt với Hạ Vũ Hi uy dũng như sư tử, cô cũng không tự chủ đè nén lại, “Vũ Hi à, bác Lý cũng vì Geel quốc tế, vì muốn tốt cho con, lần này cổ phiếu ngã xuống quá đột ngột, con phải cho chúng tôi một lời giải thích đó!”

“Tôi cần gì phải giải thích với các người?”

Anh là Hạ Vũ Hi, há lại để hai ba câu mềm giọng dỗ dành sao, mấy lão già này cậy vào thân phận của mình, ngầm lén làm ra những mánh khóe kia, anh nghe theo ông nội, mở một mắt nhắm một mắt, không nghĩ tới bọn họ vẫn không an phận như vậy.

“Ngươi…” Đổng sự Trương vốn trắng nõn, khuôn mặt tròn lập tức đỏ lên, Hạ Vũ Hi hoàn toàn không để cho bọn họ một chút mặt mũi nào trong mắt của anh, “Dầu gì chúng tôi cũng là đổng sự của công ty, chúng tôi có quyền biết.”

“Gần đây, ta nghe nói cổ phần của Geel quốc tế bị lén trộm bán cho người thần bí không biết tên, Hạ Vũ Hi, có phải ngươi muốn đem một tay giang sơn mà chúng ta cùng ông nội ngươi gầy dựng lên phá nát không hả?”

“Thì như thế nào, đây là chuyện nhà nhà họ Hạ của tôi, không tới phiên các người can thiệp.”

Hạ Vũ Hi lười biếng tựa vào trong ghế, làm như không có gì nhún nhún bả vai, bộ dáng hoàn toàn không hợp tác, kiêu ngạo bất tuân.

“Ngươi… Ngươi… Tôi, hôm nay tôi phải thay gia gia của cậu dạy dỗ cậu một chút!”

Trong ba người, thì tính khí của Lý đổng nóng nảy nhất, hung dữ nhất, khi giận lên là lời nói không còn mạch lạc, giơ mu bàn tay nổi đầy gân xanh lên giận dữ, muốn xông tới hung hăng tát cho anh mấy bạt tai. Muốn đánh tỉnh cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.

“Ông dám!”

Hạ Vũ Hi đột nhiên mở to mắt ưng ra, hung hăng nhìn chăm chú vào ông, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ.

“Lý đổng, trên tay ông giữ 5% cổ phần, sớm đã bị ông len lén bán mất 5% đi, vì thay cái thằng cháu không đáng tiền đồ kia của ông, nên lén bán đi để xử lý bản án kiện tai nạn xe cộ đụng chết người của hắn!”

Lạnh lùng nói ra chuyện đau lòng nhất của Lý đổng, mà không muốn cho người ta biết đến chuyện riêng kia của ông. Hạ Vũ Hi nhìn Đinh Chi Thành nháy mắt, Đinh Chi Thành chỉ có thể ôm lấy niềm xúc cảm, liền nghe theo Hạ Vũ Hi phân phó từ trước, chuẩn bị xong văn kiện bày ra trước mặt cho Lý đổng, nhìn sắc mặt tái xanh của ông ngã ngồi ở trên ghế, giống như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.

“Trương đổng sự, ông kiêm giữ 10% cổ phần, sớm đã bị ông lén lút bán đi 10%, dùng để đầu tư bất động sản ở mọi nơi, để thỏa mãn ấy vị phu nhân kia hướng thụ xa xỉ!”

Lạnh lùng suy nghĩ từng bước từng bước ứng phó, nhìn Trương đổng sự vóc người hơn mập liền run rẩy, cặp mắt run rẩy nhận lấy những đống văn kiện kia, nâng cặp mắt không dám tin nhìn vào chính anh.

“Hứa đổng sự…”

Hạ Vũ Hi cũng không vội nói, ngược lại như có như không dùng ngón tay nhỏ thon dài đập vào mặt bàn hội nghị, không khí ngột ngạt lạnh băng.

“Ngươi cái gì cũng không cần phải nói, tôi cái gì cũng không có làm.”

“Đúng,” Hạ Vũ Hi như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, “Bà quả thật là cái gì cũng chưa có làm qua, bất quá bà chỉ giữ cổ phần công ty nhưng cũng là ít nhất, chỉ có 5%.”

“Cổ phần Geel quốc tế trong tay của tôi là 50%, cộng thêm em gái tôi, Vũ Nhược trong tay 20%, nhà họ Hạ của tôi mới là cổ đông lớn nhất của Geel quốc tế, lúc nào thì đến phiên các người tới đây dạy tôi làm việc chứ.”

Hạ Vũ Hi khí phách tuyên bố, anh mới là vua của Geel quốc tế, quyết định việc sống chết của Geel quốc tế, nhưng Đinh Chi Thành lại dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Vũ Hi, anh đã quá rõ ràng, sao lại thế chứ?

Bốp bốp bốp, căn phòng an tĩnh từ ngoài cửa liền truyền đến mấy tiếng vỗ tay, vang vọng tiếng tán thưởng.

“Tổng giám đốc Hạ, quả nhiên kiêu ngạo tự phụ.”

Giọng dịu dàng quen thuộc vang lên, cửa lớn bị kéo ra, tất cả mọi người trong phòng họp kinh ngạc nhìn Tống Khuynh Vân cùng với chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên – Thẩm Chính Hạo đột nhiên xuất hiện, chỉ có Hạ Vũ Hi nhìn trấn tĩnh, giống như tất cả đều suy nghĩ và dự đoán trong lòng anh.

“Sao bọn họ lại tới chứ?”

“Đúng vậy, sao tổng giám đốc phu nhân với tổng giám đốc Thẩm ở chung một chỗ chứ?”

“Còn thể thống gì…”

Tống Khuynh Vân khiến trong phòng họp nổ oanh lần nữa, thân mình còn lo chưa xong, mọi người điều bàn luận xôn xao, Tống Khuynh Vân lại như mắt mù tai điếc làm ngơ, híp mắt lại, đặt bước chân ưu nhã thẳng tắp từng bước từng bước đi về phía Hạ Vũ Hi.

“Cái chỗ ngồi này, có lẽ nên đổi người ngồi rồi!”.

Tống Khuynh Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nở nụ cười dịu dàng, nói nhỏ vào bên tai của Hạ Vũ Hi, đôi mắt xanh nhạt đưa cánh tay nhỏ bé lên xẹt qua sau lưng ghế da của anh, dừng lại ở đỉnh đầu của anh, nhìn vào ánh mắt nguy hiểm đầy mị hoặc của anh.
Bình Luận (0)
Comment