Chậm rãi nâng lên gương mặt tuấn tú bị đánh đến nghiêng qua, trong mắt Hạ Vũ Hi hiện qua một tia bị thương, nhưng mà anh đã che giấu rất tốt, đang chuyên chú nhìn Tống Khuynh Vân khóc thút thít mà cô vẫn chưa phát hiện ra.
“Đánh xong chưa? Hiện giờ có thể nghe anh giải thích không?”
Hạ Vũ Hi do dự một chút, còn đi về phía trước một bước, càng thêm đến gần Tống Khuynh Vân, anh giơ tay lên muốn ôm cô vào ngực nhưng mà không biết tại sao, tay lại dừng ở giữa không trung, lại chậm rãi hạ xuống vác ở phía sau lưng.
“Chính tận mắt tôi nhìn thấy, còn cái gì để giải thích hả?”
Hít hít lỗ mũi, thanh âm Tống Khuynh Vân có chút nghẹn ngào, rõ ràng không muốn anh chạm vào, nhưng khi anh rút tay về thật thì trong lòng cô lại có một loại cảm giác mất mát.
“Vân Nhi, em phải tin anh, thật sự không giống như chuyện em nghĩ đâu! Anh…”
Dừng lại, Hạ Vũ Hi do dự rốt cuộc có nên nói cho cô biết hay không về thân phận thật sự của Tiểu Nhiên.
“Anh không muốn nói thì tôi cũng không cưỡng ép anh.”
Thấy bộ dạng ngập ngừng của anh, Tống Khuynh Vân không khỏi nổi trận lôi đình. Mặc dù cô chỉ liếc nhìn người phụ nữ trong phòng một cái, nhưng mặt mày cô lại cực kỳ giống một người khác, điều này làm cho cô không khỏi tức giận.
“Được, anh sẽ nói, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết.”
Thấy cô muốn đi, Hạ Vũ Hi cuống quít kéo cổ tay của cô.
“Cô ấy tên là Cung Mạt Nhiên là em gái của Mạt Lỵ, cô lần này trở về chính là muốn thay cho Mạt Lỵ báo thù, cho nên những gì em vừa thấy đều là do một tay cô ấy bày ra.”
“Anh nói dối, nếu không phải anh cố ý, thì sao cô ấy có thể đi vào phòng của anh chứ?”
Sau khi biết rõ sự kiện thu mua lần trước, cô mới hiểu rõ Hạ Vũ Hi có tài năng sâu đến không lường được. Nếu anh lợi hại như vậy, sao lại để một cô gái nhỏ dễ dàng đến gần lãnh địa của anh như thế? Xem cô như đứa trẻ ba tuổi sao!
“Anh thừa nhận là anh đã cố ý để cho cô ấy đi vào, nhưng mà đó là vì anh muốn biết rõ thân phận thật sự của cô ấy!” Hạ Vũ Hi nổi nóng, lần đầu tiên bị sự thông minh tuyệt đỉnh của chính mình liên lụy.
“Vân Nhi, em phải tin anh, thật sự anh không có lừa dối em, hiện giờ trong lòng của anh chỉ có một mình em.”
Để tỏ rõ thành ý, Hạ Vũ Hi thiếu chút nữa không có chỉ ngón tay lên trời mà thề thôi, chỉ sợ cô lại hiểu lầm, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô lòng anh cũng bị xoắn lại đau đớn.
“Hiện giờ ư?” Tống Khuynh Vân cười lạnh, “Bây giờ trong lòng có tôi, vậy trước kia thì sao? Sau này thì sao?”
“Cái này,” Hạ Vũ Hi cuống quít cam kết, “Anh thề về sau, trái tim của anh cũng chỉ thuộc về một mình em.”
“Thuộc về tôi? A-” Thần sắc tràn đầy khinh bỉ, vươn tay kéo bàn tay anh khoác lên trên vai cô ra, Tống Khuynh Vân lạnh lùng nói, “Nhưng mà, tôi lại không lạ gì!”
Nhìn chằm chằm vào bàn tay trống rỗng một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt tràn đầy lạnh lùng của Tống Khuynh Vân, Hạ Vũ Hi không hiểu vì sao cô lại tuyệt tình như vậy.
“Tại sao? Đến tột cùng em muốn anh phải làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho anh chứ?”
“Tha thứ cho anh?” Tống Khuynh Vân xoay người, vô tình như cây kiếm 2 lưỡi, đồng thời đả thương anh cũng chính là làm tổn thương chính mình, “Trừ phi, anh làm ẹ tôi sống lại, trừ phi, anh khiến cho Mẫn Nhi tiếp nhận anh!”
Đạp giày cao gót nhọn nặng nề xuống, Tống Khuynh Vân cứ một giọt lệ rơi xuống theo bước chân, càng chạy càng xa, chỉ có cô biết, lòng cô rất đau, chỉ có cô biết, cô có nhiều mặt nạ kiên cường muốn tháo xuống đi từ rất nhiều năm rồi, thật sự cô chỉ muốn trong lòng của anh khóc.
Nhưng mà, cô với anh đã không thể quay lại được, không thể quay trở lại được nữa.
Bên trong tường viện ven đường, những chiếc lá vàng của cây Diệp bạch quả bay xuống, mở lòng bàn tay ra, Tống Khuynh Vân cần lấy một lá Diệp, nhìn lá Diệp lúc này liền nhớ lại chuyện một năm trước kia.
Năm ấy, cô với mẹ vừa mới đến biệt thự nhà họ Hạ, mặc dù Lâm Thục Nguyệt tốt bụng chứa chấp bọn họ, nhưng mẹ nói cho cô biết không thể ăn không ở không, cho nên ban ngày cô đi học, buối tối liền giúp đỡ làm việc đơn giản ở trong nhà.
Lá gan của cô rất nhỏ, cho nên ít nói chuyện với bất luận người nào, cũng vì gương mặt xinh đẹp của cô cùng bản tính kiêu ngạo, đã chọc đến những người nữ giúp việc nhà. Tống Khuynh Vân nhớ trong một đêm, cô chống cự thân thể phát sốt, sửa sang lại phòng học của thiếu gia, vất quả quét dọn xong, cô lại phát hiện cửa bị người ta khóa trái, đèn điện cũng chợt tắt. Từ nhỏ Khuynh Vân đã sợ bóng tối không dám lớn tiếng kêu cứu, cũng chỉ có thể co rút thân thể trốn ở trong góc phòng, hai vai bởi vì sợ mà run rẩy không ngừng.
Vừa đói vừa mệt mỏi còn thêm rét lạnh, trước khi hôn mê giống như nhìn thấy một ánh sáng, trong ánh sáng xuất hiện một người có dáng dấp đặc biệt nhìn như thiên sứ, vươn tay ôm lấy cô, cô còn nhớ rõ anh ôm cô rất dịu dàng lại rất ấm áp…
Mười bốn năm trước, trong thời gian nửa tháng cô được nhà họ Hạ thu dưỡng, hôn mê bất tỉnh lại còn phát sốt cao, lần đầu tiên khi cô gặp Hạ Vũ Hi chính là cả người đều dơ bẩn.
Một giọt lệ thấm ướt cây Diệp Bạch Quả, Tống Khuynh Vân nhìn chằm chằm nước mắt trong lòng bàn tay làm cô ngẩn người, cuộc sống nếu mãi như mới gặp, như vậy thật quá đẹp, giữa bọn họ có lẽ sẽ không có kết cuộc như vậy.
Hôm nay lại vào cuối mùa thu, dưới cây bạch quả cũng chỉ có bóng dáng của một mình cô…
***********
Thành phố khi tiến vào màn đêm thâm thúy.
Trong quán rượu mờ tối, trai trai gái gái cứ hòa theo tiếng nhạc đinh tai nhức nhóc di chuyển thân thể, tùy thích buông thả cả ngày bận rộn mệt mỏi, chỗ kín trong đêm tối, có một đối tượng quyến rũ quan sát.
Trong góc là người đàn ông, giống như ngăn cách với tất cả náo nhiệt nơi đây, trên bàn trước mặt là những chai rượi đổ ngã đầy vỏ, mà anh vẫn cứ mãnh liệt rót những rượu mạnh xuống uống.
“Anh chàng đẹp trai, tâm tình không tốt sao? Em mời anh uống rượu!”
Mặc chiếc áo hạ ngực lồ lộ, chiếc váy ngắn gợi cảm, cô gái cứ lắc vòng eo mảnh khảnh, ngồi xuống ở bên cạnh Hạ Vũ Hi, trêu chọc bằng mái tóc quăn cố làm vẻ quyến rũ. Vỗ tay phát ra tiếng, người hầu bàn nhanh đem tới hai ly Whiskey.
Khắp người đầy mùi rượu, Hạ Vũ Hi khẽ nhíu nhíu mày, mùi nước hoa nồng nặc hấp dẫn trên người cô gái làm cho anh rất ghét, càng thêm nhớ đến mùi hương nhàn nhạt trên người của Tống Khuynh Vân, giương mắt liếc nhìn cô một cái cũng xem thường, trực tiếp bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, mùi rượu cồn nồng đậm kích thích thần kinh của anh, đầu óc anh càng thêm tỉnh táo.
“Thế nào? Cãi nhau với bà xã à?”
Cô gái gợi cảm trang điểm đậm, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay trái vô danh của Hạ Vũ Hi, dựa vào kinh nghiệm vô số lần, suy đoán anh nhất định là người thành công trong sự nghiệp, nhưng người đàn ông này chắc có trục trặc trong hôn nhân. Thứ người như thế lại là mục tiêu mỗi đêm của cô, chỉ cầu cả đêm vui thích, ngày sau không hề có quan hệ.
Thấy anh không trả lời, cô gái cho rằng mình đoán trúng, liền cao ngạo nâng ngực mình tiến sát lại gần Hạ Vũ Hi, ước chừng giày cao nhọn sáu tấc càng thêm càn rỡ cứ vuốt ve bắt chân Hạ Vũ Hi.
“Cút”.
Hai mắt nhắm lại, Hạ Vũ Hi cả nhìn cô một cái cũng thấy thừa thãi, môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ.
Thanh âm rất nhẹ, cộng thêm tiếng huyên náo ồn ào trong quán bar, cô gái căn phản không nhận thấy sắc mặt tái xanh của Hạ Vũ Hi, càng không biết giờ phút này của mình là hành vi ngông cuồng không khác gì tự vuốt ve râu của lão hổ. Cô ngón tay sơn màu đỏ dài nhỏ ra, trêu đùa dung nhan tuấn mĩ lạnh như băng của Hạ Vũ Hi, lại…
“A! Đau quá, thật là đau…”
Ánh đèn lóe lên, vũ điệu cuồng nhiệt, xa xa lấn át tiếng kêu rên thê thảm của người phụ nữ.
Thấy Hạ Vũ Hi cứ trầm mặt ngồi ở trên ghế salon, tay nắm chặt lấy cổ tay của cô gái, chỉ cần anh dùng chút sức, cổ tay của cô gái sẽ bị trật khớp ngay. Cô gái đau đớn, bộ mặt đẫm lệ, phấn trang điểm trên mặt trở nên mờ nhạt, từng vết màu đen, dưới ánh sáng phản chiếu thật sự dọa chết người.
Cô gái khóc thút thít trông vô cùng đáng thương, lại không kéo được chút tình cảm nào của Hạ Vũ Hi, ngược lại cô quá ồn ào càng tăng thêm sức lực cánh tay của anh, quả nhiên thành công làm cho cô gái phải ngậm miệng lại, ngồi chồm hỗm ở một bên cắn chặt răng mà rơi lệ.
Ở xó góc khác của quán bar, hai ánh mắt dường như chẳng hề quan tâm đến tất cả mọi chuyện đang xảy ra, ánh mắt của hai người chủ lộ ra hoàn toàn khác nhau, một tràn đầy lo lắng, một lại đầy đắc ý khóe môi nâng lên.