Công Chúa Tha Mạng

Chương 24

Nguyên Thương thời điểm huấn luyện hay chấp hành nhiệm vụ, địa điểm đều trải rộng khắp thế giới. Ở trong biển cùng đàn cá mập bơi lội, ở trong cuồng phong sa mạc bám víu lê lếch , ở dưới âm mười độ từ trên cao cướp máy bay nhảy dù, trong khô nóng  hoang mạc vượt qua  , trong rừng mưa nhiệt đới cùng mãng xà vật lộn, trong tòa nhà hừng hực lửa cháy tìm đường sống, trong cơ quan chính phủ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp ăn trộm...... Tuy Nguyên Thương không có nội công, nhưng khi đối mặt với thời khắc sinh tử thật sự, Công chúa chưa chắc là đối thủ của nàng. Hơn nữa biết tận dụng điều kiện hoàn cảnh, Nguyên Thương cho dù không thắng được cũng sẽ không thua.

Võ lâm cao thủ còn không thể so với nàng, tên bắn phía trên, Nguyên Thương càng không coi vào đâu.

Nguyên Thương leo lên đá núi có chút trơn trợt, ẩn núp trong bụi cỏ xanh nằm sấp bò lên. Trên vách núi đứng bốn người, cầm trong tay cung nỏ hướng phía dưới bắn. Từng cái nỏ phóng ra ba mũi tên, uy lực lớn, phạm vi công kích khá rộng, hơn nữa bọn họ ở phía trên, hướng phía dưới bắn, lực sát thương càng lớn, khó trách một mũi tên có thể bắn thủng yết hầu hòa thượng.

Phía sau bốn người có một người mặc đồ đen chỉ huy. Nguyên Thương đi lên thời điểm chính là nghe thấy hắn lên tiếng: “ Cẩn thận một chút, đừng có ngừng! Hộ vệ của Cố Nguyệt Mẫn đều là võ lâm cao thủ, đừng cho bọn hắn có cơ hội thở dốc! “

Bên trái một người gầy nói: “ Yên tâm đi! Quản bọn hắn cái gì võ lâm cao thủ, chẳng lẽ còn có thể ở trong mưa tên đào thoát? “

Người mặc đồ đen quay lại trừng hắn liếc một cái, mặt lạnh nói: “ Làm tốt chuyện của ngươi đi! Chuyện này nếu có một chút sai lầm, Bộc Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các ngươi cẩn thận làm việc, nhìn chằm chằm cho ta! Lần này làm tốt, trở về đều được thăng làm giáo úy vương phủ! “

Lần này không ai dám nói giỡn, bốn người đồng thanh đáp ứng, tiếp tục nhắm tên bắn.

Nguyên Thương từ bên trái chậm rãi tiến tới, càng tới gần, động tác càng chậm. Nàng là sát thủ cao cấp, không phải võ lâm cao thủ, lại càng không phải là thần. Nàng có thể vô thanh vô tức tiếp cận, có thể ám sát mỗi cái mục tiêu rồi yên lặng bỏ chạy, nhưng cũng không có khả năng đột ngột lao ra, nháy mắt giết chết hết mọi người ở đây mà không làm bọn họ phát hiện.

Cho nên, nàng phải đợi.

Hắc y chỉ huy thấy đám người Minh Huy đã bị nhốt trụ, vì thế xuất ra một cái còi nhỏ thổi lên. Hai ngắn một dài, như là tín hiệu đã định trước.

Bên trong rừng rậm phía trước xuất hiện động tĩnh. Tuy rằng mưa bụi nên thấy không rõ ràng lắm, nhưng Nguyên Thương có thể nghe thấy có tiếng động không quy luật, còn có tiếng vó ngựa và tiếng ngựa hí.

Bốn người bắn nỏ hình như cũng biết viện binh của mình đã đến, nguyên bản thần sắc tập trung cũng trở nên thoải mái rất nhiều. Những binh lính tư chất như vậy, quả thực so với nhóm binh sĩ Long Võ Quân gặp mấy ngày trước thật kém xa , nhóm người như vậy, sao lại có gan tập kích Công chúa một nước?Loại nỏ này, có thể bắn xa lại chuẩn, lại dễ dàng ngắm, là vũ khí phục kích tuyệt hảo. Nhưng lên dây cung rất phí sức, lại mất thời gian. Nỏ không phải là có khí lực lớn thì có thể sử dụng, cần nhất là kỹ xảo, vài người bắn nỏ này chậm chạp không có sức, vừa thấy liền biết không phải nỏ binh chính quy, mấy đợt mưa tên bắn xuống, vài cái đại hán này đã cảm thấy phi thường tốn sức.

Nguyên bản ban đầu cùng hắc y nhân nói chuyện, tên gầy thấy hắc y nhân hướng về phía sơn cốc thổi còi, liền lặng lẽ dừng bắn. Dù sao, cũng còn ba người này!

Khi hắn liếc mắt nhìn về phía thủ lĩnh cách đó không xa, thời điểm xoa xoa ngón tay vụng trộm nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy chỗ yết hầu có cái gì đó cắt một chút, ngứa ngứa, tê tê, còn có chút đau, ngay sau đó hô hấp có chút khó khăn. Hắn khổ sở dùng tay hướng cổ chộp tới, lại cảm thấy đụng đến một chút thịt, như là yết hầu....

Từ bắt đầu đến kết thúc, hắn chưa kịp phát ra một tiếng, thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng đã đi vào hoàng tuyền.

Lúc hắn ngã xuống, thân ảnh Nguyên Thương bị hắn che khuất mới lộ ra. Chuẩn xác mà nói, là Nguyên Thương đang quỳ gối, lúc tên gầy ngã xuống đất thời điểm, chướng ngại vật giữa nàng cùng tên hắc y thủ lĩnh trong lúc đó cũng không còn, giơ lên nắm tay phải, Nguyên Thương bắn ra ngón trỏ. Ngón trỏ nhanh kết hợp với cơ quan trong tay áo, chỗ ngón trỏ đưa ra, ba cây ngân châm màu bạc đồng thời bắn ra, đâm vào sau gáy hắc y nhân, tiến vào thật sâu.

Tên hắc y thủ lĩnh vẫn duy trì tư thế ban đầu, vẫn không nhúc nhích, chính là trong miệng không còn vang lên tiếng còi, thân thể bắt đầu chậm rãi ngã về phía sau.

Lúc này, ba tên bắn cung mới phát hiện không ổn. Bọn họ nhất tề quay lại cung nỏ chỉ về hướng Nguyên Thương. Ở trong mắt bọn họ, đột nhiên xuất hiện một cái lục y nữ tử che mặt, giống như trích tiên, tuyệt mỹ như họa, ánh mắt lại sắc bén như đao.

Nỏ cùng cung so sánh, cung thuận tiện mang theo, đa dụng cho tiến công, nỏ cồng kềnh, đa dụng cho phòng thủ. Tuy rằng bọn họ dùng nỏ không phải là cường nỏ, nhưng so với cung cồng kềnh hơn, trong nháy mắt thay đổi phương hướng nỏ là không thể. Trong thời gian bọn họ đem nỏ chuyển hướng, Nguyên Thương đã trở mình nhảy lên, rút ra trường kiếm trên lưng, một kiếm bổ vào tên bắn nỏ gần nhất, theo từ bên trái cái trán chém xuống bên phải tạo thành một cái lỗ thật sâu, óc và máu cùng nhau chảy ra. Thanh kiếm này là bảo kiếm Nguyên Thương lấy đi lúc ở trạch viện Ngọc Khanh Hồng, sắc bén nhẹ nhàng, tên nỏ binh này cũng chưa kịp kêu ra tiếng, đã chết trong tay Nguyên Thương.

Hai người lúc này mới phản ứng, đều buông cái nỏ trong tay ra, rút ra cây đao ở thắt lưng, hướng Nguyên Thương đánh tới. Nguyên Thương tay trái giương lên, một nắm bột phấn màu lam vung tới. Hai người lập tức ôm mắt té trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thống khổ. Bột phấn kia còn bay vào trong miệng họ, làm cho bọn họ khó có thể phát ra âm thanh, giống như nghẹn ở yết hầu liều mạng rên rỉ, lại không nói được một chữ.

Trường kiếm của Nguyên Thương chém tới, đâm vào động mạch cổ của hai người. Quang kiếm màu bạc chợt lóe lên khi thu về, máu tươi từ bên trong phun ra, nhiễm đỏ một mảnh lớn trên cỏ. Mùa xuân năm nay bãi cỏ trên đỉnh núi, nhuộm đầy hồng sắc.

Nguyên Thương lại theo thứ tự đi đến ba cái thi thể bên cạnh, theo thường lệ ở mỗi người trên cổ bổ một kiếm, tinh tế kiểm tra một lần, cuối cùng dùng thi thể hắc y nhân lau khô trường kiếm. Nguyên Thương mặc y phục màu xanh nhạt, trừ bỏ một ít bùn lầy, cây cỏ, một giọt máu tươi cũng không dính.

...................................

Nghe đỉnh núi vang lên tiếng còi, Minh Huy Công chúa sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.

Này nói lên được điều gì? Nói lên được, mai phục nàng là người trong hoàng thất! Mà có khả năng tập kích nàng nhất, chính là huynh đệ ruột thịt của nàng!

Không bao lâu, tiếng còi dừng, cách đó không xa chỗ khe núi vang lên tiếng vó ngựa, từ xa lại gần. Trên đỉnh núi cũng ngừng bắn tên. Minh Huy Công chúa nhẹ nhàng thở dài một hơi, sắc mặt dần dần bình tĩnh, đem Tâm nhi đặt xuống đất, đứng thẳng thân mình, nhìn chín kỵ mã từ trong đường núi chạy tới, cuối cùng dừng ở trước mặt cách nàng không xa.

Cầm đầu là một người nam tử mặc trường bào màu lam nhạt, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, cao gầy anh tuấn, chính là mặt mày mang theo một tia âm ngoan, khóe miệng cười nhạt trông có vẻ đắc ý cay nghiệt. Bên cạnh hắn là một người mặc áo bào màu tro, áo choàng dài, che khuất diện mạo cùng toàn thân, chỉ có thể nhìn thấy bộ râu rậm rạp, trên lưng có mang một cái bọc, không biết là đao hay là kiếm. Phía sau bảy người đều cầm trong tay cung tiễn, thắt lưng mang trường đao, đằng đằng sát khí.

 ................................... 

P/S: Có phải thật ngắn! Hihi.
Bình Luận (0)
Comment