Công Chúa Tha Mạng

Chương 39

“ Nguyên tiểu thư? “ Cổ Nghiên nhìn Nguyên Thương trước mắt toàn thân ẩm ướt, lại thần sắc trấn tĩnh ; trong mắt đầy kinh hỉ.

Nguyên Thương ném cho hắn một gói giấy dầu chứa thuốc, điểm nhẹ trên mặt đất một cái, bay vọt lên ngựa, nói: “ Trở lại khách điếm! “ Rồi cưỡi ngựa dứt khoát đi.

Chờ tới khi đám người Cố Duệ, Cổ Nghiên, Tô Ấm cùng Thần Cơ Tử trở về khách điếm, Nguyên Thương đã thay nam trang, bỏ đi dịch dung, khuyên tai xanh biếc điểm huyết đeo trên cổ, giấu ở trong y phục.

Nguyên Thương nói: “ Vừa đi vừa nói! “

Cổ Nghiên có chút không kịp phản ứng, nói: “ Phò mã? Nguyên tiểu thư đâu? “

“ Dong dài cái gì? Đi mau! “ Cố Duệ nói, “ Phò mã nhà ngươi chính là Nguyên Thập Tam, Nguyên Thập Tam chính là Phò mã nhà ngươi! “

Cổ Nghiên líu lưỡi, nói không ra lời. Cố Duệ chưa từng trải qua việc quân, lần này gặp phải phản loạn, biết ca ca muội muội gặp nạn, có chút quan tâm sẽ loạn ; nhưng ở suy xét lòng người lại giống như một lão đầu, lúc này trong hoàng thành Cố thị hoàng tộc sinh tử vận mệnh một đường, đều dựa vào Nguyên Thương, đương nhiên phải lôi kéo thật tốt, để cho nàng yên tâm. Còn nữa, việc này nếu tiết lộ, tiểu muội hắn không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ, Tô gia cũng sẽ bị tội khi quân, vua dân rối loạn, nghĩ đến cũng không thể tưởng tượng nổi!

Vì thế hắn dặn dò Cổ Nghiên nói: “ Việc này là cơ mật, vạn lần không thể tiết lộ! Nếu không Phò mã nhà ngươi sẽ bị họa sát thân! “ Lại đối với hai thuộc hạ áo xám phía sau nói: “ Chuyện này các ngươi cũng để thối rữa trong bụng cho ta! “

Thuộc hạ áo xám gật đầu. Cổ Nghiên dù sao cũng là thủ lĩnh thị vệ, tâm tư linh hoạt, nháy mắt liền hiểu được trong đó quan hệ lợi hại, gật đầu nói: “ Vâng! “

Cố Duệ từ phía sau khách điếm kéo về vài con khoái mã, bỏ lại một thỏi vàng, nói: “ Những con ngựa này cho ta! “

“ Diệp thiếu hiệp, xem ngài nói kìa? Ngài là bằng hữu của Trần bang chủ Hoàng Hà bang! “ Chưởng quầy khách điểm đã kiến thức qua bưu hãn của đám người này, cười xòa nhìn mọi người rời đi.

Nguyên Thương, Tô Ấm, Cố Duệ, Cổ Nghiên, Thần Cơ Tử, cùng với hai vị thuộc hạ áo xám dứt khoát rời đi.

Nguyên Thương nói: “ Tường thành của hoàng thành cao ba trượng, lại có thuộc hạ thủ vệ ngoài hoàng thành, dễ thủ khó công, Sở vương đất phong bên ngoài, hắn sao có thể đánh vào hoàng thành? “

Cổ Nghiên dùng dược đặc hiệu của Nguyên Thương, tuy rằng thương thế không tốt lắm, nhưng ít ra không cảm thấy đau đớn, máu cũng ngừng chảy. Nghe Nguyên Thương hỏi, nhanh đáp: “ Sở vương sớm mua được thủ vệ cửa Nam, ở bên trong hoàng thành lại có nhiều nội ứng, hắn hành quân ban đêm, lặng lẽ tiến vào, Sở vương trước khi tấn công hoàng thành, lại không có ai nhận ra đây là quân đội phản loạn. Lúc Công chúa phát giác, Sở vương đã vào hoàng thành, Công chúa quyết định thật nhanh, lập tức mang theo hộ vệ phủ Công chúa cùng thị vệ trong hoàng cung lui giữ hoàng cung, đóng các cửa cung. Nếu không có Công chúa Điện hạ phản ứng nhanh chóng, hiện tại chỉ sợ Sở vương đã thành công! “Trong đám Hoàng tử, nhị Hoàng tử - Sở vương cùng ngũ Hoàng tử - Tề vương đều là Vương gia có quân đội, từng đi theo đương kim Thánh Thượng đánh giặc. Sở vương đất phong ở phía Tây, chống đỡ hậu Tần triều ; Tề vương đất phong ở phía Bắc, gần sát Trường Thành, chống đỡ Hung Nô cùng các dân tộc thiểu số mới nổi dậy - Đột Quyết, Nữ Chân, thủ hạ binh mã hơn vạn. Hoàng đế thân chinh Hung Nô, Tề vương từ phía Tây kiềm chế, Sở vương thấy thời cơ đã đến, liền đem quân đánh hoàng thành, mưu toan tự lập Đế. Nếu để hắn đánh hạ hoàng cung, hoàng thành dễ thủ khó công, lương thảo sung túc, dùng một hai năm không thành vấn đề, đến lúc đó nói không chừng hắn thật có thể đạt được mục đích. Nhưng cơ sở ngầm của Minh Huy Công chúa đông đảo, hoàng thành gió thổi cỏ lay không qua mắt được nàng, vì vậy nên Sở vương tiến quân không được thuận lợi.

Nguyên Thương âm thanh lạnh lùng nói: “ Quân đội phụ cận hoàng thành đâu? Chẳng lẽ đều theo Sở vương phản loạn? “

Cổ Nghiên nói: “ Thủ lĩnh Hạ Tử Hàm đóng quân ở thành Đông trước tiên dẫn một ngàn binh mã vọt vào hoàng thành, hiệp trợ Công chúa thủ vệ hoàng cung. May mắn có binh mã của hắn, nếu không hoàng cung cũng thủ không được. Binh mã ba cửa còn lại đến quá chậm, ở hoàng thành cùng binh mã Sở vương giao chiến, nhưng cũng không đánh được vào hoàng thành, ngược lại thương vong thảm trọng, hiện tại đành phải ở ngoài thành nghỉ ngơi hồi phục. “

Nguyên Thương lại nói: “ Thị vệ phủ Phò mã đâu? “

Cổ Nghiên nói: “ Công chúa đầu tiên phái người thông tri Phò mã phủ, sau... sau đó hình như là mọi người ở phủ Phò mã đều không thấy đâu! “

Nguyên Thương bỗng nhiên nắm chặt dây cương, con ngựa đang lao nhanh nhất thời đứng lên. Những người khác cũng nhanh chóng kéo dây cương ngừng lại.

Cố Duệ nói: “ Nguyên Thập Tam, làm sao vậy? “

Nguyên Thương nhíu mày nói: “ Đi như vậy không được! Đánh không thể tiến vào hoàng thành, đi cũng vô dụng! “

Cổ Nghiên chắp tay nói: “ Nguyên... Phò mã gia lòng có thao lược, xin Phò mã gia chủ trì đại cục! “

Cố Duệ tiến lại gần nói: “ Nghe ý ngươi, đã có biện pháp? “

Nguyên Thương nhìn Cố Duệ, gằn từng chữ nói: “ Nếu là Trưởng Công chúa - Cố Thường Y đến đây, có thể khiến cho binh sĩ trên tường thành đầu hàng không? “

Cố Duệ chỉ cảm thấy ánh mắt kia như có sức nặng ngàn quân, đáp: “ Cho dù cô cô đến đây, Sở vương ở trong thành, Sở binh cũng không có khả năng đầu hàng. Nhưng nếu có cô cô đến, công thành hy vọng cũng sẽ nhiều hơn, huống chi, thân vệ binh của cô cô nổi tiếng thiên hạ, ngay cả thiết kỵ Kim Trướng của Hung Nô vương cũng thập phần kiêng kị, Sở binh lại càng không dám bứt râu cọp. “ Nói xong lại giận dữ nói, “ Đáng tiếc cô cô ở Đông Bắc xa xôi, không có khả năng chạy tới nơi này! “

Nguyên Thương lại cười ý vị thâm trường, nói: “ Ai nói Cố Thường Y không có khả năng tới đây? “

---------------------------------” Công chúa, kỳ hạn một canh giờ đã qua hơn phân nửa, chúng ta làm sao đây? “

Lục Minh mặc khôi giáp, cả người bụi đất, chắp tay đứng ở cửa thành cách đó không xa chờ chỉ thị của Công chúa.

Cố Nguyệt Mẫn mặc võ sĩ phục, đeo kim đao, nhìn đám binh sĩ ở cửa thành từ trên xuống dưới, nói: “ Tử thủ cửa thành, chờ viện quân! “

Trúc Ngữ ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Công chúa, người vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi! Để nô tỳ xem thương thế của người... “

“ Câm miệng! “ Cố Nguyệt Mẫn quát khẽ nói, “ Không thể để cho người khác biết ta bị thương! Ta đứng ở chỗ này, chỗ nào cũng không đi, ngươi đi bảo bọn cung nữ giúp chúng tướng sĩ bị thương băng bó đi! Mặt khác, ngươi nhìn chòng chọc cho ta, ai dám liên thông với kẻ địch bên ngoài, đều ngay tại chỗ xử trảm, tuyệt không nương tay! “

Trúc Ngữ gật đầu, mang theo nhóm thị nữ phủ Công chúa đi tuần tra.

Cố Nguyệt Mẫn nhìn hoàng cung vốn tráng lệ, nay lại rối loạn. Trước đó hai canh giờ, trong hoàng cung có cung nhân mưu tính mở cửa cung chạy trốn, bị nàng tự tay chém chết. Nay mệnh treo một đường, nhất định phải ổn định lòng người.

Nàng chậm rãi đi lên tường thành hoàng cung, binh sĩ có hai trăm người là thị vệ phủ Công chúa, có năm trăm người là binh sĩ đại doanh của thành Đông, lúc một ngàn binh mã của Hạ Tử Hàm tiến đến hộ giá, trốn đi một nhóm, bị Sở binh giết chết một nhóm, hiện tại chỉ còn một nửa có thể chiến đấu.

Xa xa, một vị Tướng quân hơn hai mươi tuổi đang chỉ huy bố phòng, một tướng lĩnh bên cạnh đến sát bên tai hắn nói: “ Tướng quân, xem ra sắp thủ không được. Ta nghe nói phủ Công chúa có mật đạo hướng ra ngoại thành, không bằng chúng ta che chở Minh Huy Công chúa lao ra hoàng cung, theo mật đạo phủ Công chúa ra khỏi thành, sau đó đi lên Bắc thượng tìm Tề vương Điện hạ! “

Tướng quân trẻ tuổi lắc đầu nói: “ Không được! Hoàng tử Hoàng tôn còn nhỏ chỉ sợ sẽ có thương tổn! “

“ Ai nha tướng quân của ta! “ Tướng lĩnh kia nói, “ Một ngàn binh mã của đại doanh thành Đông chúng ta, nay chết một nửa, Sở vương lại có một vạn tinh binh, còn nắm giữ toàn bộ hoàng thành! Nếu không phải hắn không muốn tổn hại hoàng cung, chỉ cần phóng hỏa tiễn thiêu cung, chúng ta hoàn toàn không có đường sống! Hắn dù sao cũng là người Cố thị, sẽ không đuổi cùng giết tuyệt! “

Tướng quân trẻ tuổi vẫn như cũ do dự, nói: “ Nếu con cháu hoàng thất có tổn thương gì, Hoàng thượng trách tội xuống... “

Tướng lĩnh nói: “ Tướng quân, thuộc hạ biết ngài muốn hộ giá, nhưng muốn cũng phải xem tình huống a! Cứ như vậy đi xuống, tánh mạng còn khó giữ được, sao còn có thể nghĩ thứ khác? Hơn nữa, chỉ cần ngài cứu Minh Huy Công chúa, đến lúc đó cứ ở trước mặt hoàng thượng khóc lóc kể lể tự trách, bệ hạ chẳng những sẽ không trách cứ, còn có thể ca ngợi ngài. Về phần Hoàng tử Hoàng tôn Cố thị - cho dù có xảy ra chuyện gì không hay, cũng là Sở vương làm! Nay Hoàng Thượng thân thể còn tốt, văn thao vũ lược, Sở vương này tiêu dao không được bao lâu, Hoàng thượng sớm hay muộn sẽ đem tức giận trút lên người hắn! “Thuyết phục đến đó rồi hạ giọng lặng lẽ nói, “ Tướng quân, thuộc hạ biết người liều chết tiến đến, thật ra là vì Minh Huy Công chúa, chúng ta cứu Minh Huy Công chúa rời đi, không phải vừa vặn? Nghe nói Phò mã Tô Kì kia chính là tên ma ốm, lần này đi theo Thần Cơ Tử không phải đi học y, mà là đi chữa bệnh, căn bản không thể coi là Phò mã! Đến lúc đó ngài có công là trung thần hộ giá lấy được Công chúa, Hoàng thượng chúng ta nhìn xa trông rộng, sẽ trong lúc loạn thế mà bác bỏ tâm nguyện của công thần sao? Ngài cùng Công chúa xưa nay giao hảo, nếu không phải Tô Kì kia trở về hoàng thành, Phò mã của Minh Huy Công chúa nhất định là ngài mới đúng a! Phò mã mặc dù không thể làm tướng quân có thực quyền, nhưng ngài lập được công lớn, trung tâm như một, nhất định có thể lấy được đặc chỉ của Hoàng Thượng! “

Tướng quân trẻ tuổi nhíu mày suy tư, chậm chạp không quyết, nói: “ Để ta suy nghĩ thêm một chút! “

Tướng lĩnh kia nói: “ Sớm muộn cũng sẽ phát sinh biến cố, càng sớm càng tốt! Tướng quân, ngài phải tính nhanh một chút! Năm trăm huynh đệ chúng ta đều chờ ngài! “

Đúng lúc này, dưới thành hoàng cung trong đám Sở binh đi ra một người, quát: “ Minh Huy hoàng muội, ngươi đã nghĩ xong chưa? “

Người này gần ba mươi tuổi, tử bào ngọc quan, ngồi trên một con bảo mã đen tuyền không tạp sắc, bên hông một thanh bảo kiếm vỏ kim.

Cố Nguyệt Mẫn lạnh lùng nói: “ Cố Khoan, ngươi là bại hoại của hoàng thất! Nay phụ hoàng bắc chinh Hung Nô, mưu cầu vì đại nghiệp, ngươi mượn cơ hội phản loạn, cùng thông đồng với địch bán nước, không khác gì Hán gian! Ngày sau chắc chắn bị người trong thiên hạ thóa mạ! “

Cố Nguyệt Mẫn dùng nội lực hô to để tất cả mọi người có thể nghe thấy. Trước khi Đại Yến lập quốc, thiên hạ người Hán bị Hung Nô khi nhục trăm năm, hận thấu xương, dưới đại nghĩa, Sở binh không khỏi có chút hoảng sợ.

Sở vương thấy thế, cười ha ha nói: “ Cố Khoan ta năm đó cũng từng được Thái tổ Hoàng đế cõng trên lưng chống lại Hung Nô, mười bảy tuổi liền chém thủ cấp binh Hung Nô, người Hung Nô đến đây, bổn vương tự nhiên sẽ hăng hái chém giết! Từ xưa ngôi vị Hoàng đế người có năng lực đều hướng tới! Bổn vương làm Hoàng đế, tất cả mọi người đều là khai quốc công thần! “

Ngay sau đó lại đối với Tướng quân trẻ tuổi trên tường thành nói, “ Hạ Tử Hàm, bổn vương thấy ngươi là một nhân tài, nếu mở cửa quy hàng, chuyện cũ bổn vương sẽ bỏ qua, ngươi cũng là khai quốc công thần của ta! Bổn vương hứa cho ngươi làm Vương gia khác họ, được kế thừa cha truyền con nối, quân sĩ ở đây chứng kiến, bổn vương tuyệt vô hư ngôn [ sẽ không nói dối ]! “

Hạ Tử Hàm xì một tiếng khinh miệt, nói: “ Cố Khoan, Hoàng thượng anh minh thần võ, văn thao vũ lược, khi dẫn binh trở lại, sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn! “

Hoàng đế Cố Kiến Khôn uy danh hiển hách, thuộc hạ lại nhịn không được sợ hãi. Sở binh này vốn đều là binh sĩ Đại Yến, chỉ là bị công lao dựng nước, phú quý quyền thế hấp dẫn, hơn nữa ở đất phong Sở vương đã bị uy thế Sở vương cảm hóa, do đó đi theo Sở vương khởi binh. Những người này nghĩ đến Hoàng đế, dù chỉ là nghe được danh hào Hoàng đế, cũng nhịn không được có chút sợ hãi.Sở vương trong lòng mắng một tiếng phế vật.

Nếu như có thể chiếm hoàng cung trước, lấy được ngọc tỷ, những binh sĩ này rồi sẽ không còn nghĩ hắn không xứng. Đến lúc đó chỉ cần ổn thủ hoàng thành, kiên định lập trường chống lại Hung Nô, cơ hội thành công có bốn phần. Tuy rằng chỉ có bốn phần hy vọng làm Hoàng đế, nhưng dù chỉ là một phần khả năng cũng có thể khiến đầu óc người ta mê muội, sáu phần tử vong, cũng hoàn toàn có thể khiến vị Sở vương này huấn luyện ra một vạn binh sĩ binh mã, mặc thiên đao vạn quả, mặc người trong thiên hạ thóa mạ cũng đến tranh đoạt vương vị này.

Hạ Tử Hàm còn muốn nói, Sở vương tức giận nói: “ Người tới, bắn cho ta! “

Bên cạnh hắn đều là thân vệ mặc khôi giáp màu bạc, có khoảng mười vị cao thủ giang hồ mặc trang phục bó sát màu đen. Trong đó một người cầm trường cung trong tay, giương cung cài tên, kéo dây, hướng Hạ Tử Hàm trên đầu tường hoàn toàn không kịp né tránh, hét lên rồi ngã xuống. Tên dài vượt qua khoảng cách vài trăm thước bắn tới, nhưng vẫn còn rất uy lực, người này công lực cùng tài bắn khiến cho người ta sợ hãi.

Bên kia thị vệ Công chúa, mãnh tướng Trình Duyên lập tức chạy đến che chắn trước người Công chúa. Vài thân vệ của Hạ Tử Hàm vội vàng đỡ lấy hắn, tướng lĩnh vừa rồi hét lớn: “ Bắn tên! Bắn tên! Bắn tên cho ta! “

Trên tường thành nhất thời một trận mưa tên.

Nhưng nhóm Sở binh ở bên ngoài vài trăm thước, tên bắn tới cơ hồ không có uy lực. Sở binh trường thương, tấm chắn tùy ý đón đỡ cho nên một số cũng không bị thương tổn gì.

Phó quân đở lấy Hạ Tử Hàm lui vào phía trong tường thành, nói: “ Thì ra bắn Thái tử bị thương chính là hắn! Quả nhiên hảo tên pháp! “

Minh Huy Công chúa đối với Trình Duyên nói: “ Tránh ra! Ở đây còn không có người có thể thương tổn đến ta! “

Trình Duyên chỉ đành lui xuống, nổi giận đùng đùng nhìn cao thủ bắn tên dưới tường thành.

Minh Huy đi đến bên người Hạ Tử Hàm, nói: “ Tử Hàm, ngươi đi xuống băng bó miệng vết thương đi! Nơi này để ta chỉ huy! “

Hạ Tử Hàm nói: “ Không có thương tổn đến chỗ quan trọng, không có việc gì! “ Thân vệ bên cạnh giúp hắn cởi bỏ khôi giáp băng vết thương, Minh Huy xoay đầu nhìn nơi khác.

Hạ Tử Hàm cho phó quân một ánh mắt, phó quân lập tức đem binh sĩ đuổi đi, phân phó vị trí cho bọn họ phòng thủ. Lúc này, bên cạnh Hạ Tử Hàm và Minh Huy Công chúa chỉ còn lại tên thân tín đang băng vết thương. Hạ Tử Hàm nói: “ Công chúa, Sở vương chẳng những binh hùng tướng mạnh, còn có cao thủ hộ vệ, chỉ sợ hoàng cung thủ không được! Không bằng để Tử Hàm che chở người xông ra, tìm kiếm viện binh! “

Công chúa nghe xong sắc mặt khẽ biến, nói: “ Ngươi muốn đi? “

Hạ Tử Hàm nói: “ Không phải ta muốn đi, mà là không thể không đi! Công chúa, lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu *! Đến khi bệ hạ trở về, tất nhiên sẽ khiến Sở vương hôi phi yên diệt! Hiện tại bảo tồn thực lực mới là thượng sách! “( *) Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

Công chúa không chút do dự, thậm chí mang theo cả danh xưng Công chúa, nói: “ Chỉ cần có một chút hy vọng, bản cung sẽ không buông tha! Nếu bản cung đi rồi, chúng tướng sĩ bị thương này phải làm sao? Lấy tính tình Cố Khoan, tất nhiên sẽ giết bọn họ, không chừa hậu hoạn! Huống hồ, Thái tử ca ca thương thế... cũng không thể di chuyển, còn có đám tiểu hoàng đệ, hoàng muội, ta không phải Cố Khoan, Cố Hiêu, không có tâm địa lạnh lẽo như vậy mặc chúng đệ muội của mình chịu chết! “

Hạ Tử Hàm cùng Công chúa nói chuyện, Hạ Tử Hàm tuy rằng thấp giọng, nhưng Công chúa nói thanh âm binh sĩ ở phụ cận đều có thể nghe thấy, nhất thời rất cảm động, tâm nguyện lấy chết tướng báo, trong mắt đầy vẻ bi tráng kiên quyết.

Hạ Tử Hàm thấy Công chúa cố chấp như thế, thở dài một tiếng, nói: “ Nếu Công chúa quyết tâm như thế, Tử Hàm liền liều mình tương bồi! “

Minh Huy Công chúa lại nói: “ Không ai phải chết! Lui giữ hoàng cung, ta há không có hậu chiêu? Chỉ cần chờ thêm vài canh giờ, liền có thể đợi viện quân ở ngoài thành! “

Hạ Tử Hàm vui mừng nói: “ Thật sao? “

Đám binh sĩ của hắn nghe thấy, cũng đều dựng thẳng lỗ tai, nhiều người dư quang đều nhìn về phía bên này.

Minh Huy Công chúa nghĩ rằng, lúc này cũng không cần phải giữ bí mật, nói ra ngược lại có thể cổ vũ sĩ khí, vì thế nói: “ Ta có ám binh mai phục trong hoàng thành, chỉ chờ Sở vương lơi lỏng, sẽ mở cửa thành, để cho tám ngàn tinh binh ngoài thành tiến vào đánh dẹp phản nghịch! Mọi người chỉ cần chống đỡ hai canh giờ, viện quân tất nhiên đã đến! “

Nhưng mà Minh Huy Công chúa cũng không dám khẳng định, hai trăm binh của Phò mã phủ có thể hay không từ trong mấy ngàn tinh binh của Sở vương đoạt được cửa thành.

Minh Huy Công chúa nhìn một hán tử vóc dáng cao lớn phía sau, hán tử này chính là lão binh Tô gia của Phò mã phủ. Hắn lắc đầu, tỏ vẻ cũng không nắm chắc. Bọn họ tuy rằng dựa theo phương pháp của Phò mã gia mà huấn luyện, nhưng không có Phò mã thống lĩnh, thắng bại khó nói.

“ Ô ô - ô ô ô - “  Trong thành bỗng nhiên vang lên tiếng chói tai bén nhọn, lực xuyên thấu vô cùng lớn, cả hoàng thành đều có thể nghe thấy.

Minh Huy Công chúa có chút mong chờ hỏi: “ Tiếng kêu kì lạ này là của thị vệ phủ Phò mã các ngươi? “

Lão binh Tô gia nói: “ Đúng vậy! “ Nghe xong một hồi, bỗng nhiên vui mừng quá đỗi, nói, “ Công chúa, là Phò mã! Phò mã gia đã trở lại! Ám hiệu dài ngắn này, là Phò mã gia đã trở lại! “

Minh Huy Công chúa ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp.

Phía dưới Sở vương cũng nghe thấy thanh âm, nhíu mày nói với tên cao thủ hắc y bên cạnh: “ Đây là thanh âm gì? Ở ngoài thành hay là ở trong thành? “

“ Là ở trong thành! Tiếng kêu của người này hẳn là có nội lực cực cao! Vương gia, chậm sẽ sinh biến, nhanh chóng chiếm giữ hoàng thành! “

Sở vương nghe xong, lập tức nói: “ Lập tức công thành, đều chuẩn bị hỏa nỏ cho ta! “

Đúng lúc này, phương xa một Sở binh cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, trong miệng khủng hoảng kêu to: “ Không tốt! Trưởng Công chúa đến đây! Trưởng Công chúa đến đây! “

Sở vương vừa nghe, mắng to: “ Là ai khoác lác? Lão tử róc xương ngươi! “

Binh sĩ kia kêu khóc hô: “ Là Trưởng công chúa cùng Thanh Lang kỵ! Thân vệ binh của Trưởng công chúa cũng đến đây! “

Trừ bỏ Hoàng đế, Trưởng công chúa ở trong quân đội là người có lực uy hiếp nhất, năm đó khởi nghĩa lên Bắc thượng, nàng từng lẻ loi một mình tiến vào trong hai vạn đại quân địch của Đậu Uyên, cuối cùng chẳng những lông tóc vô thương, còn có được hai vạn binh mã đi theo ; Thanh Lang kỵ này là một nhánh của thân vệ binh, tuy rằng chỉ có ba ngàn người, nhưng từng cùng thiết kỵ Kim Trướng tiếng tăm lừng lẫy của Hung Nô vương giao thủ, ba trận thắng hai, ở trong cảm nhận của người thiên hạ bọn họ không khác gì thiên binh thiên tướng, còn nàng lại như chiến thần.

Nay nghe tin Trưởng công chúa cùng Thanh Lang kỵ đến đây, ngay cả Sở vương đều có chút hoảng, vội vàng nói: “ Trước đánh hạ hoàng cung! Trưởng Công chúa coi trọng nhất chính là Minh Huy Công chúa, bắt giữ Minh Huy, cũng không cần phải sợ Trưởng công chúa nữa! “

Đợi tên binh đưa tin kia đến gần, Sở vương liền một đao chém xuống đầu hắn, trong miệng vẫn mắng: “ Chết tiệt! Không biết lén nói cho ta biết sao? Ta cho ngươi nhiễu loạn quân tâm! “

Ngược lại, binh sĩ trên tường thành lại lớn tiếng hoan hô!

Ngay cả Trúc Ngữ đều chạy lên, nói: “ Công chúa, là Trưởng Công chúa Điện hạ trở lại! Lần này có thể an toàn rồi! “

Cố Nguyệt Mẫn lại thản nhiên, nói nhỏ: “ Sao có thể? Cô cô ở phương Bắc xa xôi, tới nơi này ít nhất cũng cần nửa tháng, hơn nữa, nàng cũng không thể biết được tin tức nhanh như vậy! “

Cố Nguyệt Mẫn trong mắt có chút hơi nước nói không nên lời là lo lắng, hay là chờ mong ; lại hoặc là oán giận, oán giận có người đến quá muộn.

“ Là nàng trở lại. Nàng rốt cục dám trở về gặp ta! “
Bình Luận (0)
Comment