Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ

Chương 27


Trên đường trở về đại sảnh bên phải, Khương Chiếu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, suýt chút nữa dọa cho Khương Linh giật mình.Không phải phụ hoàng đã đi trước rồi sao? Khương Linh nghiêng đầu, chạy đến chủ động nắm tay Khương Chiếu, chớp mắt hỏi: "Phụ hoàng đang chờ con sao?""Không phải." Khương Chiếu thản nhiên nói: "Vừa rồi có một số chuyện phải làm.

Bên ngoài rất lạnh, con có lạnh không?"“Con không lạnh.” Có lẽ lần trước bị cảm một trận đã làm Hồng Lăng sợ hãi, cho nên mỗi khi ra cửa đều phải cho nàng mặc thật nhiều và kín không khe hở, đôi khi nàng còn sẽ cảm thấy nóng.Khương Chiếu đáp lại một tiếng, tiếp tục dẫn nàng đi về phía trước, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn sang, cuối cùng không nhịn được mà giả vờ hờ hững hỏi: "A Linh còn muốn quà sinh nhật gì nữa không?"Cho dù nàng muốn một ám vệ khác thì ông cũng có thể phá vỡ các quy tắc mà đồng ý."Phụ hoàng đã tặng quà sinh nhật cho con rồi, con rất thỏa mãn".

Khương Linh cười đến mức đôi mắt cong cong: "Con còn chưa cảm ơn phụ hoàng nữa."Vẻ mặt Khương Chiếu có chút kỳ lạ, nhưng ánh sáng bên ngoài hơi tối, nên cũng không có người phát hiện ra, ông nói: “Con có muốn đổi một ám vệ khác không?” Vừa rồi ở bên ngoài ông đều đã nghe thấy A Linh rất tức giận với ám vệ, còn trực tiếp cho hắn một cái tát.

A Linh còn nói rằng nàng đang tức giận, đây là lần đầu tiên Khương Chiếu thấy nàng tức giận như vậy, ông là một người cha già lại cảm thấy rất vui mừng.Dù sao thì một công chúa có tính tình nóng nảy tốt hơn một công chúa có tính tình mềm mỏng.


Một ám vệ vô dụng như vậy và còn là đệ tử của Tần Lãng nên cần phải tìm người khác thay thế hắn từ sớm.“Tại sao phải đổi ạ?” Khương Linh nhỏ giọng hỏi: “Hắn chính là quà sinh nhật của con.

Hắn là ám vệ tốt nhất, ừm, Huyền Minh cũng vậy.”Khương Chiếu luôn cảm thấy câu nói đằng sau chính là chỉ nói qua loa.

Huyền Minh là ám vệ mà ông tự mình thưởng cho nàng cho nên nàng sẽ không bao giờ nói không tốt.

Vì vậy Khương Chiếu thăm dò hỏi: "Nếu không thì đổi Huyền Minh?"“Như vậy không hay lắm đâu ạ.” Khương Linh có chút do dự, sau đó nói: “Nếu như hắn có việc khác rồi thì phụ hoàng quyết định là được.”Khương Chiếu: "..."Cách đó không xa, Huyền Minh bị ép buộc nghe được sự khác biệt đau lòng như vậy, đột nhiên muốn đập đầu tự tử ở trên cành cây để quên đi.Khương Chiếu bị nghẹn có chút khó chịu mà quay trở lại đại sảnh, vẻ mặt không vui khiến các đại thần cảm thấy hoảng hốt trong lòng.

Mỗi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng hết sức làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân.Nhưng không ngờ lần này hoàng thượng không trút giận mà thay vào đó lại rất hào phóng ban thưởng một ít rượu ngon và bảo họ về nhà sớm.

Một đám đại thần không hiểu chuyện gì mà nhìn nhau rồi nhanh chóng dẫn theo vợ và các con rời khỏi hoàng cung.Trong đại sảnh chỉ còn lại Khương Chiếu và ba huynh muội.


Ông gõ cái bàn và thờ ơ nói: “Họ hàng của các ngươi ở bên ngoài vốn cũng muốn đến đây dự tiệc sinh nhật mười tuổi của A Linh, nhưng đường xá xa xôi nên vài ngày nữa mới đến được.”“Phụ hoàng, chuyện này là thật sao?” Hai mắt Khương Kình sáng lên, lập tức hỏi: “Không biết trong số họ hàng ở bên ngoài sẽ có ai đến?”“Ông ngoại của các con còn có một số việc phải ở lại, nhưng gia đình nhà cậu của các ngươi đều sẽ đến đây.” Khương Chiếu nhìn thấy ba khuôn mặt nhỏ kinh ngạc, trong mắt hiện lên một chút ý cười: “Nhìn các con phấn khích kìa, còn vài ngày nữa họ mới đến cơ.”Trên mặt Khương Kình lập tức nở nụ cười, hớn hở nói: "Vậy thì biểu muội Thanh Hoà cũng sẽ tới đúng không ạ? Đã nhiều năm con không gặp nàng rồi.""Sẽ tới, đều sẽ tới." Khương Chiếu cười: "Đến lúc đó cũng để cho bọn họ vào thư phòng học bài, anh em họ hàng các con gần gũi với nhau một chút.""Đó là đương nhiên ạ." Khương Yến cũng trở nên hưng phấn, lộ ra nụ cười trẻ con: "Con nhất định sẽ đón tiếp biểu huynh và biểu tỷ thật tốt."Nhìn thấy hai người con trai đều vui vẻ như vậy, Khương Chiếu đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Linh, nhẹ giọng hỏi: "A Linh cảm thấy thế nào?""Con cũng rất nhớ bọn họ." Khương Linh cong môi: "Nghe nói biểu ca Thanh Mặc có trí nhớ rất tốt, luyện chữ cũng rất đẹp, con đã muốn đi gặp huynh ấy từ sớm rồi."Thẩm gia vốn là gia tộc bác học.

Mỗi người thừa kế đều cực kỳ tài giỏi mà biểu ca Thanh Mặc của nàng càng là một người có tài năng phi thường.

Kiếp trước, hắn đã nổi tiếng khi đi du học ở Giang Nam, có một lượng lớn người theo đuổi ở đằng sau và có thể nói là chấn động cả triều đình và trong dân gian.Khương Linh nghĩ vậy thì không kìm được mà nở nụ cười ngọt ngào, nàng nói nhỏ: "Ông nội cũng rất tốt, phụ hoàng, khi nào thì cho ông ngoại sẽ trở về ạ?""Ông ngoại của con có chuyện quan trọng nên sẽ cần một khoảng thời gian nữa." Khương Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong trí nhớ của ông và các con, Thẩm gia là sự tồn tại tốt đẹp nhất.

Ông cũng hy vọng sự đẹp đẽ này sẽ không bị thay đổi: "Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi.


"Ông liếc mắt nhìn tiểu Tuyết Hồ trong lòng của Khương Linh, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Cẩn thận một chút, đừng để nó khiến con bị thương.

Ngày mai trẫm sẽ bảo Thuần Thú Tư cử vài người tới.""Phụ hoàng là tốt nhất." Khương Linh sờ sờ tiểu Tuyết Hồ trong lòng, nàng giả vờ bắt chước tiếng nói của nó mà nói: "Tiểu Bạch cảm ơn hoàng thượng."“Tiểu Bạch?” Khương Chiếu bật cười, nhấc chân ra khỏi đại sảnh, đi tới cửa cung rồi lại dừng lại.Xoay người nhìn về phía chủ điện vắng vẻ không một tiếng động và tối đen như mực ở rất xa, giọng nói và khuôn mặt ngày xưa dường như còn ở trước mắt, sống mũi của ông có chút chua xót.Chi Tích à, Thẩm Chi Tích, nếu nàng vẫn còn sống thì thật tốt biết bao.Khương Linh trở lại phòng ngủ của mình, thoải mái nằm trên giường chơi đùa với tiểu Tuyết Hồ.

Đôi mắt đen lúng liếng của nó chìm trong một đống màu trắng và đã bắt đầu thân thiết với nàng..

Bình Luận (0)
Comment