Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 142


Trong đình viện lúc này tiểu bảo bảo không ngồi cùng phụ hoàng và mẫu hậu mình mà cứ thích chen ngan vào chổ của nàng và Lý Khanh.

Bộ dáng của bảo bảo sắp dính luôn vào người nàng vậy, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy tay nàng ánh mắt luôn hương về Lý Khanh ngồi cạnh lộ ra vẻ ghét bỏ.

Lý Khanh lớn rồi mà vẫn cứ thích hơn thua với trẻ con, hai mắt cũng hướng về phía tiểu bảo đầy chán ghét.

Nàng thấy hắn lớn đầu rồi mà vẫn như vậy liền cười "Chàng sao lại thích so bì với trẻ con vậy?"
Hắn nghe hỏi thì đưa mắt nhìn nàng môi mím chặt lộ ra vẻ oan ức.

Hoàng hậu lúc này ngồi một bên thấy như vậy liền có chút khó sử nàng ta cũng không muốn con trai nhà mình đi làm phiền phu thê nhà người khác nên lên tiếng gọi.


"Tiểu Tuệ sang đây ngồi với mẫu hậu nào" vừa nói nàng ta vừa ngoắc con trai mình sang nhưng tiểu bảo chỉ đưa mắt nhìn nàng ta một cái rồi thôi.

Lý An nhìn thấy hoàng hậu nhà mình gọi mà con trai chẳng thèm để tâm đ ến nên lên tiếng nhắc nhở con trai "Thiên Tuệ, mau nghe lời mẫu hậu con mà sang đây nào"
Bảo Bảo nghe phụ hoàng gọi thì lộ ra trạng thái không cam tâm mà thả tay nàng ra, leo xuống ghế mà đi lại xà vào lòng mẫu hậu mình.

Lý Khanh bên này cũng bắt được cơ hội liền ngồi sát vào người nàng.

Nàng thấy hắn gần như là dính vào người mình như vậy liền hướnghắn nhỏ giọng nói "Lý Khanh, sao chàng cứ thích so đo với trẻ còn vậy? Chàng cứ như vậy thì sao ta có thể yên tâm mà sinh con cho chàng được?"
Vừa nghe xong lời nàng hắn có chút kinh ngạc, không nghĩ đến nàng vậy mà lại chủ động nhắc đến chủ đề này với hắn.

"A Yên, nàng cứ yên tâm ta sau này sẻ không so đo với trẻ con nữa nên nàng nhanh sinh cho ta một đứa có được không?" Hắn tui nói nhỏ nhưng trong lời nói mang theo phần gấp gáp giống như đang sợ nàng sẻ đổi ý ngay lập tức vậy.

"Chàng đó, vừa nhắc đến chuyện sinh con liền bài ra bộ dáng như này" nàng mĩm cười mà nhìn hắn đầy vẻ ghét bỏ.

"Vậy nàng định khi nào?" hắn trong ngong mà đợi chờ câu trả lời từ nàng.

"Sẻ, nhưng không phải hiện tại.

"
Hắn vừa nghe vậy cả người liền yểu xìu xuống, nếu không phải hiện tại vậy chắc chắn là một tương lai chưa xác định đươc, 1 năm 2 năm hay 3 năm gì đó.


Hắn thật không biết nàng đây là có phải cố ý để hắn đợi lâu như vậy hay không nữa.

Thái hậu nhìn thấy hai người con trai ai cũng không thèm quan tâm mình một cái nên đành dời hy vọng sang người con gái nhưng thứ bà nhìn thấy được lúc này chính là người con gái duy nhất của bà đang bị người ta chọc đến mức cười vui vẻ.

Giờ bà nhận ra rồi, người cô đơn+ thừa thải nhất chính là bà đây, dường như hiểu được tâm trạng chủ nhân mâm bồi giá bên cạnh âm thầm an ủi bà.

Đúng lúc này cung nữ mà thái hậu sai đi cũng đã quay về, sau lưng còn có mấy người quần là áo lụa chính là đám cung phi của Lý An.

Nha hoàng kia vừa về tới đã hướng thái hậu quỳ xuống mà dập đầu xin tội "Khởi bẩm thái hậu, nô tỳ đã chuyền lời cho các vị nương nương nhưng các vị không nghe hơn nữa còn một mực muốn đi theo nô tỳ, nô tỳ bất lực không thể cản được xin thái hậu trách phạt"
Thái hậu vừa nghe thế sắc mặc càng thêm khó coi nhưng đám cung phi kia không để ý đến mà trong lòng bọn họ lúc này chỉ mong hoàng đế chú ý đến mình.

"Tham kiến bệ hạ, thái hậu hoàng hâu" đám cung phi đồng thời hành lễ.

Tuy trong lời nói có cả thái hậu và hoàng hậu nhưng chưa chắc bọn họ đã để tâm đ ến lời bọn họ.


Lúc này đây bọn họ đang hành lễ nụ cười treo trên khuôn mặt chờ đợi Lý An lên tiếng nhưng từng giờ từng phút trồi qua Lý An vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là quan tâm đ ến đám người bọn họ, làm cho nụ cười được treo ở đấy cũng dần cứng đờ theo thời gian.

Đứng mãi mà không thấy Lý An lên tiếng có người mạnh dạn mà đứng thẳng dậy cười ôn hòa hướng thái hậu lên tiếng "Thần thiếp không biết hôm nay thái hậu sẻ đến ngự hoa viên nên mới đến đây, xin thái hậu ta tội cho chúng thần thiếp"
Lúc này những người khác cũng lên tiếng phụ họa cho phi tử kia để cho lời nói của phi tử kia thêm phần chân thực.

"Không biết? Các ngươi nghĩ ai gia là ai mà dễ dàng tin các ngươi? Hôm qua những lời hoàng hậu căn dặn các ngươi chính là ý của ai gia vậy mà các ngươi lại giám làm lơ lời ai gia, có phải các ngươi không xem ai gia ra gì hay không? Cung quy gì đó có phải các ngươi cũng muốn lật đổ hay không?" thái hậu lạnh giọng nói, bộ dáng bà lúc này ui nghiêm hơn lúc nãy rất nhiều lần.

Nàng nhìn bà cũng có chút ngẫn người như thế này mới có phong thái của một thái hậu chân chính chứ mẫu hậu nàng mềm yếu quá mức, phong thái sát phạt như này một chút cũng chẳng có được.

.

Bình Luận (0)
Comment