Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 144


Thái hậu lúc này bỏ ngoài tai tiếng van xin khóc lốc của đám phi tử kia, mà bắt đầu quay về trạng thái hòa nhã như lúc ban đầu.

"Lần thứ hai con vào cùng vậy mà lại để con nhìn đến chuyện này, ta thật cảm thấy có lỗi với con" thái hậu hướng nàng ôn hòa mà mĩm cườ hoàng toàn khác hẳn với cái người tức giận cuồn cuộn như ban nãy.

"Dạ không sao, con không có ý kiến gì ạ"
Cô đã quá quen với mấy cảnh đấu đá như thế này rồi nên lần này nhìn thấy cũng chẳng có gì gọi là kinh ngạc.

"Con nói vậy nhưng ai gia vẫn cảm thấy có lỗi với con hay như thế này con cần gì cứ nói với ta, ta sẻ đáp ứng"
Thái hậu nhìn nàng với ánh mắt đầy mong trờ, bà hi vọng bản thân có thể đáp ứng thứ con dâu mình thích.

"Mẫu hậu hay giờ chúng ta quay về không dạo ngự hoa viên nữa có được không, hài nhi mệt rồi" Lý Khanh lúc này lên tiếng dường như hắn đang thay nàng nói lên mong muốn trong lòng.


Thái hậu nghe hắn lên tiếng thì liếc mắt mà nhìn hắn, bà hiện tại hiểu ý của con trai mình.

"Nếu thế thì giải táng đi, ta cũng mệt rồi muốn quay về nghĩ ngơi"
Mọi người vừa nghe vậy giống như là bản thân được giải thoát nụ cười treo trên mặt từ nãy đến giờ cũng sâu thêm vài phần.

Ra khỏi ngự hoa viễn mỗi người chia một ngã
"Hoàng huynh muội mang Từ Kha đến cung chơi huynh không cần bận tâm đ ến huynh ấy đâu" nói rồi Ly Nguyệt kéo Từ Kha chạy đi mất.

Nàng nhìn thấy hình ảnh như vậy thì hơi nhướn mài, nàng có thể chắc rằng lần này Từ Kha chắc chắn sẻ cưới được người về phủ.

"A Yên, nàng đừng nhìn bọn họ nữa, đoạn đường quay về chổ ở củ của ta còn khá xa nàng có thể đi nỗi hay không?" Hắn nhớ lại khoản cách từ ngự hoa viên đến chổ của hắn còn xa hơn chổ này đến cung của thái hậu nên lo lắng hỏi.

Nàng nghe xong thì không chần chừ mà lắc đầu "Lý Khanh, ta đi không nỗi chàng cổng ta đến đó có được không?"
Hắn vừa nghe bảo nàng muốn được hắn cổng thì ngẫn ra, đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu hắn làm việc này nên hắn không thể giấu đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt.

Nhưng rất nhanh hắn liền cúi thấp người để nàng dể dàng leo lên, nàng thấy thể thì mĩm cười mà lập tức leo lên.

Cái cảm giác ôm nàng vào lòng và cổng nàng trên lưng vô cùng khác nhau hắn có cảm giác nàng nhẹ hơn mấy tháng trước, cái lúc mà hắn ôm nàng vào cữa thành hôn thì phải.

"A Yên nàng sau lại nhẹ hơn rồi?" hắn lo lắng hỏi
"Nhẹ hơn? Sao có thể được, ta rõ ràng ăn ngon ngủ tốt sao lại nhẹ hơn được, Lý Khanh cảm giác của chàng sai rồi" vừa nói nàng vừa tìm một chổ thoải mái trên lưng hắn mà dụi mặt xuống, nàng hiện tại có chút buồn ngủ nên cần phải tìm chổ tốt để nghĩ ngơi.


Bị nàng dụi như thế trong lòng hắn có chút cảm giác thỏa mãn đầy khó hiểu, đây rõ ràng chẳng phải chuyện to tát nên hắn ép bản thân phải bình tĩnh không nên lộ ra bất kì biểu tình kích động nào.

"Về phủ phải tẩm bổ cho nàng nhìu hơn mới được, thân thể nàng mà không tốt ta sẻ rất đau lòng.

Hơn nữa nàng phải chăm sóc tốt bản thân, không phải nàng đã hứa với hoàng huynh và mẫu hậu mình hay sao?" nói xong hắn im lặng đợi cậu trả lời của nàng nhưng thứ mà hắn nhận lại được lúc này chỉ là hơi thở đều đặng của nàng phà vào cổ và tai hắn.

Ngủ cạnh nàng mấy tháng liền nên hắn hiểu được giờ này chắc nàng đang bận đánh cờ với Chu công rồi.

Lúc này bước đi của hắn cũng chậm lại không còn nhanh như lúc ban đầu nữa, thả chậm bước đi để nàng ngủ trên lưng hắn không vì lý do sốc nãy mà làm phiền nàng thức dậy.

Và rồi cái đoạn đường vốn dỉ có thể hoàn thành trong thời gian sớm bị hắn kéo dài gấp ba lần khoản thời gian đi hết đoạn đường đó.

Phía sau Hoa nhi và Thu nhi thấy điện hạ nhà mình có thể thoải mái ngủ trên lưng người khác như vậy liền thở dài.


Bọn họ có cảm giác điện hạ nhà mình dạo gần đây có chút gì đó thay đổi rồi, nhưng bọn họ không dám nhắc đến điều này trước mặt điện hạ sợ bị điện hạ mắng.

Cả hai lúc này đưa mắt sang nhìn nhau, bọn họ có chung một suy nghĩ đó chính là không biết sự thay đổi này của điện hạ là đáng vui hay đáng buồn, nên lo hay là nên vui mới phải.

Lúc này dọc đường đi có rất nhiều cung nữ và thái giám qua lại, mỗi lần Lý Khanh đi ngan bọn chúng đều cuối đầu nhưng đợi Lý Khanh đi qua một đoạn tất cả ánh mắt của bọn họ đều không hẹn mà phóng thẳng đến chổ Lý Khanh.

Một bên khuynh quốc khuynh thành mỹ nhân thiên hạ một bên tuấn tú xuất trần, ở cạnh nhau không thu được những ánh mắt si mê ái mộ như vậy mớ là lạ ấy.

Những thứ đẹp đẻ thông thường đều sẻ nhận được rất nhiều ánh mắt như vậy của con người.

.

Bình Luận (0)
Comment