Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 49


Hắn vừa bước vào nàng đã nhanh tróng mở lời trước" Thuần vương mời ngồi, không biết vương gia đến tìm gặp ta có việc gì?"
" Cũng không có gì, chỉ là ta muốn đến đây để đa tạ điện hạ"
Nàng vô cùng ngạc nhiên mà mà hỏi lại" Đa tạ?"
"Đúng vậy" hắn gật đầu nói.
Rất nhanh sau đó hắn lại nói tiếp" Cũng mai lần đó có điện hạ cứu ta một mạng, nếu không thì tính mạng của ta e rằng khó giữ"
"Cứu mạng sao? Vương gia thật biết đùa, thật ngại quá, từ trước đến nay ta còn chưa gặp mặt ngày thì đừng nói chi đến việc đã cứu ngài một mạng" nàng cười khách khí mà trả lời.
"Vào 4 nằm trước chúng ta đã gặp nhau ngoài thành, cũng chính là lần đó điện hạ đã cứu mạng của ta" hắn nhìn nàng với ánh mắt mong chờ mà kể lại hắn hi vọng nàng có thể nhớ ra hắn trong lần gặp đó.
Nàng vừa nghe tới bốn năm trước thì kí ức cũng bắt đầu tua lại, nàng ráng nhớ xem bốn năm trước bản thân mình có từng xuất cung hay chưa, tua mãi cho đến khi hoàng huynh nàng vừa mới lên ngôi không bao lâu thì nàng có từng xuất cung, hơn nữa trong lần xuất cung đó nàng cũng đã từng cứu mạng một đám người.
Nay vị vương gia này nhắc lại nàng mới nhớ ra sự việc, nàng cũng không ngờ rằng người mà bản thân cứu năm xưa lại là vị vương gia đang ngồi trước mặt.

Đúng là trùng hợp thật.
Bên cạnh khi nàng đang suy nghỉ mọi việc thì hắn lúc này lại đang giương ánh mắt đầy mong đợi về phía nàng.
"Ta nhớ rồi, hóa ra người năm đó là vương gia đúng thật là hữu duyên" nàng vừa cười vừa nói.
"Quả thật là vậy, thật sự lần đó có điện hạ ra tay giúp đỡ nếu không thì hiện tại ta cũng chẳng có cơ hội mà ngồi đây."
"Vương gia khách khí rồi" nếu nói cho hắn biết lần đó nàng thật sự không có ý định cứu hắn, mà do đám người kia muốn nhắm vào nàng nên nàng mới đưa bọn chúng đi một đoạn.

Không biết hắn sẻ có cảm nghĩ gì đây.

"Không có, ta nhận ơn của điện hạ thì cũng nên trả ơn"
"Không cần đầu, nếu như là người khác thì cũng sẻ ra tay giúp đỡ mà thôi.

Hốn hồ gì lúc đó ta cứu vương gia cũng không nghĩ đến việc vương gia sẻ trả ơn cho ta" nàng cười nói.
"Chuyện này...." Hắn không nguyện ý cho lắm.
"Hay là thế này đi, ta cứu vương gia một mạng vương gia có thể trả ơn ta bằng việc trở hành bằng hữu với ta đi.
Ý vương gia thế nào?"
"Bằng hữu sao!? Được, vậy ta sẻ chở thành bằng hữu của điện hạ" hắn vốn dĩ không muốn làm bằng hữu với nàng một chút nào, nhưng việc mới gặp lại nàng mà đã chở thành bằng hữu với nàng như này thì quá tốt rồi.
Hắn thì nghĩ nhiều như thế còn nàng thì chỉ đơn giản là muốn hắn bỏ qua việc trả ơn nên mới dùng cách thức như thế để mà cho qua chuyện.
Lúc này có một tên thái giám khác đi vào "Điện hạ, Chu tiểu đại nhân xi gặp"
Chu tiểu đại nhân trong lời nói của thái giám chín là Chu Tuấn, do trưởng bối của Chu Tuấn vẫn còn giữ trức quan trên triều đình nên không thể gọi hắn là Chu đại nhân được như thế rất dễ nhầm lẫn với các trưởng bối trong nhà hắn.
Vừa nghe đến Chu Tuấn, nàng liền khó hiểu không biết lần này hắn đến tìm nàng là có việc gì, dù sao thì cũng khá lâu rồi nàng vẫn chưa gặp hắn.
Nhưng nhìn sang Lý Khanh hắn vẫn còn ngồi đây, nàng liền cười hỏi "Không biết vương gia có phiền hay không nếu ta tiếp thêm một người khác?"
Hắn vừa nghe nàng nói thế thì cũng tự động mà hiểu chuyện" Nếu điện hạ có khách thì ta xin rời đi trước"
Nói rồi hắn ngay lập tức đứng dậy cuối đầu chào nàng sau đó quay người rời đi.
Nàng thấy hắn rời đi thì nói vọng theo một câu"vương gia đi thông thả"
Nói xong nàng mới ra hiệu cho tên thái giám đi gọi Chu Tuấn vào.

Bên này khi Lý Khanh vừa đi đến cửa cung thì đã thấy bóng hình Chu Tuấn đứng đó.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn sơ qua sau đó lại tiếp tục rời đi, nhưng đi được vài bước hắn đã quay người nhìn vào Chu Tuấn, lúc này cũng cùng lúc tên thái giám kia chạy ra và gọi Chu Tuấn vào.

Làm cho lúc Lý Khanh quay lại nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng của Chu Tuấn.

Lúc nãy Lý Khanh hắn khi hắn vừa đi được vài bước thì không hiểu vì sao cảm giác của bản thân lại có chút kì lạ nên hắn mới ngoảnh đầu lại nhìn.
Hiện tại thì hắn không biết nhưng mãi cho đến sau này thì hắn sẻ hiểu được vì sao lúc đó hắn lại có cảm giác như thế.

Quay lại bên phía nàng lúc này Chu Tuấn vừa bước vào thì đã vội vàng hành lễ với nàng." Tham kiến điện hạ"
"Nói đi, ngươi đến tìm ta là có việc gì" nàng chán nảng mà tụa người vào trong ghế.
"Điện hạ, thần ngu dốt đọc không hiểu quyển binh pháp này nên muốn đến để xin điện hạ chỉ giáo"
"Binh thư? mau đưa ta xem"
Lời nàng vừa dứt thì Chu Tuấn đã móc từ ngực ra một quyển sách, bên trên được ghi là "Binh bộ quân", hắn cầm hai tay mà đưa lên cho nàng.
Nàng vừa cầm quyển sách thì mài ngay lập tức nhíu lại "đừng nói với ta ngươi không hiểu cả quyển này đấy"
Thấy nàng nhíu mày hắn vô cùng lo lắng mà giải thích "Diện hạ hiểu lầm rồi, thần chỉ là không hiểu một trang duy nhất mà thôi"

Nghe thế mài nàng lập tức giản ra "ngươi không hiểu trang nào? nói đi, ta giải thích cho ngươi nghe"
"Là trang 26, thần không hiểu chỗ đó cho lắm" nghe nàng hỏi hắn ngay lập tức trả lời.
Nàng theo lời hắn mà lật đến trang đấy vừa nhìn thấy từng dòng chữ trên ấy nàng liền bật cười nói "Ngươi có phải đọc quá nhiền binh thư rồi dẫn đến bản thân bị ngốc hay không? Trên đây ý nghĩa nó được viết rỏ như thế cơ mà!?"
Nghe nàng nói hắn vô cùng ngạc nhiên" không thể nào! thần rỏ ràng đã xem đi xem lại rất nhiều lần rồi cơ mà"
"Xem đi xem lại nhiều lần không phải không tốt, nhưng ngươi xem đi xem lại quá nhiều lần nên mới tạo ra sai lầm trong suy nghĩ của mình.

Vốn dĩ cái này vô cùng đơn giản nhưng ngươi lại làm khó bản thân mình một cách quá đáng.

Ta thật lòng khuyên ngươi một câu, không biết ngươi có muốn nghe hay không?" vừa nói nàng vừa đóng quyển binh pháp lại.
Chu Tuấn nghe nàng nói thế thì lập tức trả lời "Xin điện hạ cứ nói"
"Sống ở đời đôi khi có một số việc không quá phức tạp như chúng ta nghĩ, đôi khi chúng ta chỉ cần nhìn nhận nó bằng một cách đơn giản hơn thì ta vẫn sẻ thấy được ý nghĩa bên trong đấy.
Còn về phần của ngươi, đừng đọc những thứ này nữa ta thấy ngươi tốt nhất nên dành thời gian vào việc thư giãn đầu ốc đi, ngươi đọc nhiều quá thì ngươi nhìn cái gì nó cũng sẻ trở thành thứ vô cùng phức tạp mà thôi."
"Thần xin nghe theo lời của điện hạ"
"Vậy thì tốt, à đúng rồi vài ngày nữa hội mùa săn bắn giao hảo với các nước sẻ diễn ra.

Đến lúc đó ngươi đi theo ta, như thế cũng sẻ giúp ngươi khuây khỏa đầu ốc một chút.

Nếu không thì ta sợ một ngày nào đó ngươi học nhiều quá não sẻ bị đứt dây mà chết mất" Nàng nữa đùa nữa thật mà buôn lời trêu ghẹo hắn.
Còn hắn khi nghe đến việc được đi cùng nàng thì đầu đã bắt đầu lân lân rồi.


Phải biết rằng hội mùa săn bắn không phải ai muốn đến cũng được.

Tại đó hầu như chỉ xuất hiện các thân vương cùng với quan võ nhất và nhị phẩm cùng với một số quan văn nhất phẩm.

Còn những phẩm quan từ tam phẩm trở xuống chỉ khi có lệnh của bệ hạ thì mới được đến.
Mà lệnh của nàng đem so sánh bới mệnh lệnh của hoàng thượng thì cũng chẳng khác biệt cho lắm, hơn nữa lần này hắn còn được đi theo nàng.

Nghỉ thôi đã cảm thấy phấn khích rồi.
Hiện tại hắn đang muốn cười thật lớn, nhưng bản thân hắn biết rằng tại đây còn có mặt nàng nếu mà nàng nhìn thấy hắn cười chắc chắn nàng sẻ nghỉ hắn bị điên, như vậy thì rất oan cho hắn.

Cũng mai hắn còn biết suy nghĩ nếu không thì nàng đã thật sự nghỉ hắn bị điên rồi.
"À mà Chu Tuấn, ngươi quay về Chu phủ thì nhớ giúp ta gửi lời hỏi thăm đến hai vị tổ phụ"
"Thần nhất định sẻ chuyển lời thay điện hạ, nếu hai người họ biết được điện hạ quan tâm đ ến họ như thế chắc chắn họ sẻ rất vui"
"Thu nhi, người đi lấy giúp ta hộp nhân sâm đ ến đây" Thu nhi nghe thế thì ngay lập tức rời đi, rất nhanh sau đó trên tay đã cầm theo cái hộp.
Nàng ta hiểu ý mà đưa đến cho Chu Tuấn.
"Người giúp ta đưa cái này cho hai ngươi họ, để họ có cái mà bồi bổ, bên trong ngoài nhân sâm ra còn có một vài thứ khác nữa, ngươi mang về thì lấy những thứ đó ra đem đi hầm canh cho cả nhà."
Chu Tuấn vừa nghe thế thì ngay lặp tức nhìn cái hộp trong tay mình sau đó ngẩn lên nhìn nàng "đa tạ điện hạ ban tặng, thần nhất định sẻ làm theo những gì người dặn"
Nghe thế nàng vô cùng hài lòng "được rồi, ngươi quay về đi."
Chu Tuấn biết nàng muốn thanh tĩnh nên cũng không chần trừ mà ngay lập tức hành lễ rồi rời đi..

Bình Luận (0)
Comment