Bầu không khí trong điện bỗng nhiên ấm áp đến lạ thường. Ôm chặt tiểu nhân nhi trong tay Huyền Tử Mặc khẽ cảm nhận từng hơi thở của Lam Nguyệt. Lam Nguyệt cũng không phản đối để mặc hắn ôm. Nam tuấn nữ mỹ, hai người ở bên nhau tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
-Mau buông ra! Khó thở!
Đáng tiếc khung cảnh đó nhanh chóng bị Lam Nguyệt phá ngang. Nàng không tim không phổi trực tiếp kêu Huyền Tử Mặc thả mình. Huyền Tử Mặc đang vô cùng hưởng thụ không khí vừa rồi liền bao nhiêu cảm xúc dạt dào hồi nãy đều bay đi mất. Có chút bất lực hắn chỉ cười nhẹ, nụ cười yêu nghiệt như muốn thao túng tâm hồn con người, đáng tiếc trong đó không có nàng. Từ tốn buông nàng, trên gương mặt hắn còn có chút phiếm hồng chính hắn cũng không nhận ra. Nam nhân này đẹp thật. Lam Nguyệt thầm đánh giá khi nhìn thấy cái biểu cảm đó của hắn.
-Xin thứ lỗi!
Cả hai lại tiếp tục ngồi xuống im lặng dùng trà. Một lát sau Lam Nguyệt mới tiếp tục lên tiếng:
-Trương học sĩ với huynh là quan hệ gì?
-Hắn nợ sư phụ ta một ân tình!
-Ân tình đó là giúp huynh hồi cung?
-Không có! Văn thư sử sách là hắn dạy ta.
-Nhã Vân lâu là của huynh?
-Ừm!
-Bắt đầu từ khi nào?
-Trước khi ta trở về vài năm.
-Nguyệt nhi muốn đến đó!
-Được! Đợi ta sắp xếp rồi sẽ đưa......
-Đêm nay!
-Nàng vừa mới nói gì? Đêm nay?
Lam Nguyệt lần nào cũng vậy đều thốt ra những câu khiến người ta phải giật mình. Vốn nếu nàng không nói thì hắn cũng định một lúc nào đó sẽ đưa nàng tới đó. Dù sao đối với Huyền Tử Mặc những gì của hắn đều của nàng vậy nên Lam Nguyệt cũng coi như là chủ nhân của Nhã Vân lâu. Chỉ không ngờ nàng lại đột ngột muốn tới đó như vậy. Đây là hoàng cung đâu thể dễ dàng ra vào.
Lam Nguyệt mặc kệ hắn đang nghĩ gì. Nàng chỉ đơn giản là muốn tới đó xem thử, còn tại sao phải ngay đêm nay chỉ bởi.................................. nàng thích. (mỗ tui: =_=)
- Nguyệt nhi muốn đến đó đêm nay! Có vấn đề gì sao?
-Không! Chỉ là ta..........
- Đêm nay Nguyệt nhi sẽ đến tẩm cung của huynh! Cáo từ!
-Tiểu Mai! Hồi cung!
-Nguyệt nhi! Chờ đã.... Ta còn.....
-À quên! Nhờ huynh sau này giúp đỡ cho Trình Tuấn Kiệt, hắn là người của Nguyệt nhi, ngược lại hắn sẽ bằng mọi cách hỗ trợ huynh. Cáo từ lần nữa
Lam Nguyệt không để Huyền Tử Mặc nói thêm bất cứ cái gì liền tự quyết định rồi nhanh chóng bỏ về mất. Huyền Tử Mặc nhìn theo dáng người nhỏ bé đang khuất dần rời khỏi Tử Thanh cung chỉ biết cười khổ. Thiệt là! Bao nhiêu năm trôi qua nàng vẫn không thây đổi gì hết, vẫn ương ngạnh như vậy. Ít nhất cũng để ta nói hết câu tiễn nàng chứ!
Màn đêm buông xuống, toàn bộ hoàng cung đều chìm trong bóng đêm. Chỉ le lói ánh đèn của những thị vệ hay cung nhân gác đêm. Huyền Tử Mặc biết Lam Nguyệt đã nói là làm, nàng nói đêm nay tới thì nhất định đêm nay sẽ tới. Vậy nên hắn đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm chỉ chờ nàng xuất hiện mà thôi.
-Tứ huynh, Nguyệt nhi đến rồi!
Huyền Tử Mặc trong lúc ngồi chờ nàng đến thì ngồi thưởng trà đọc sách. Lam Nguyệt đi vào tẩm cung của hắn vô cùng tự nhiên. Nàng không việc gì phải lén lút cả. Nàng trốn đi vào giữa đêm thật nhưng mà thứ nhất đây là tẩm cung của Huyền Tử Mặc, nàng đã có hẹn trước với hắn. Thứ hai dù có lén lút nàng biết hắn cũng sẽ phát hiện. Lam Nguyệt biết hắn sẽ không đem một tấm thân bình thường mà trở về.
-Ta không nghĩ nàng tới đây dễ dàng như vậy!
-Trước đây Nguyệt nhi cũng hay trốn ra ngoài giữa đêm!
-Haizzzz......Nguyệt nhi, nàng đừng nói điều đó với giọng điệu như thể nó là một chuyện rất đỗi hiển nhiên vậy.
-Nó đúng là bình thường. Ít nhất đối với Nguyệt nhi là như vậy!
Huyền Tử Mặc không biết nói gì hơn. Không biết hắn nghĩ gì mà lại đi đấu khẩu với nàng. Qủa nhiên nhận thiệt chỉ có hắn mà thôi.
-Vậy chúng ta đi chứ?
-Ừm!
-Làm phiền rồi!
Tuy nam nữ thụ thụ bất tương thân nhưng Lam Nguyệt không hề có võ công. Muốn lén xuất cung thần không biết quỷ không hay chỉ còn cách sử dụng khinh công. Vậy nên Huyền Tử Mặc bế Lam Nguyệt nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh như một cơn gió quay các nóc cung điện. Chỉ chưa đầy nửa khắc sau đã ra khỏi cổng kinh thành. Lam Nguyệt thấy vậy trong lòng có chút tán dương hắn.
Bên ngoài cổng thành có chờ sẵn một con ngựa. Lam Nguyệt nàng từ lúc sinh thời ở cái đại lục này luôn được đối xử như cành vàng lá ngọc, trân bảo tôn quý, làm sao biết cưỡi ngựa. Huyền Tử Mặc cũng biết điều này nên cũng chỉ chuẩn bị một con ngựa của hắn rồi để nàng ngồi cùng.
Cả hai liền phóng như chạy như bay trong đêm tối. Mặc dù không biết gì về ngựa nhưng nhìn hình dáng bên ngoài cũng tốc độc chạy của nó có thể chắn chắn đây là bảo mã. Đi thêm nữa khắc nữa thì đến một vách núi. Xuống ngựa Huyền Tử Mặc liền một tay ôm chặt eo Lam Nguyệt nhảy xuống dưới. Đến giữa chừng thì hắn dùng một chỏm đá làm bệ đỡ nhảy lên một cái động. Hóa ra dưới cái vách núi ấy có một cái hang động rộng lớn. Đáng tiếc cái vách núi này quá cao mà vị trí cái động lại gần đáy vậy nên nhìn từ trên xuống chỉ toàn một màu đen sâu thẳm cùng lớp sương mù mờ ảo. Qủa là một nơi tốt để ẩn náu. Và quả nhiên những nơi như thế này đều là địa chỉ "quen thuộc" để có thể thành lập giáo phái, tổ chức của riêng mình.
PS: Vì ủng hộ hộ có hơi nghèo nàn nên ta đành chơi trò này. Từ giờ cho đến hết 12h đêm ngày mai nếu đủ 20 votes, 10 comts thì Scor sẽ tiếp tục đăng chap như bình thường. Nếu vượt chỉ tiêu là 25 votes và 15 comts thì tặng thêm một chap nữa trong lần đăng tiếp theo. Nếu không thì đáng tiếc phải thông báo rằng Scor sẽ tạm dừng đăng chap cho đến khi người đọc nhiều lên một chút. Mong mọi người sẽ tham gia nhiệt tình bởi Scor ko thiếu chap mới. Trong máy Scor lưu bản thảo nhanh hơn ở đây đến tận mười mấy chap cơ. ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!
LOVE FROM SCOR!!! <3