Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 281

Cầm nhìn tấm thẻ trong tay, 1 triệu yên, đủ để hắn lập nghiệp rồi.

Nhưng mà vấn đề bây giờ là hắn nên làm gì đây. Giờ Cầm biết mình có khả năng nấu ăn, rèn đúc cùng châm cứu. Cả 3 ngành đều có thể kiếm ra tiền cả nhưng mà lại có những bất cập lớn.

Đầu tiên là châm cứu chữa bệnh là có thể kiếm ra tiền trong thời gian nhanh nhất mà không tốn công sức nhất. Với lại vốn để mở cửa hàng cũng là ít nhất nhưng mà lại là thứ mà có thể gây nên rắc rối nhiều nhất bởi hắn không có giấy phép hành nghề y nên nếu lộ ra có thể bị thộp cổ như chơi. Loại.

Thứ 2 là rèn đúc. Cái này có cái lợi là hắn quen với 1 vị đại sư trong nghề là Hajime nên là không sợ không có khách mà thậm chí còn có nhiều khách là khác. Số tiền có thể kiếm được sẽ cực kỳ khả quan lại có thể làm quen với nhiều tai to mặt lớn. Nhưng đồng nghĩa với đó là phong hiểm rất lớn. Thứ nhất là về sức khỏe rồi, hắn cũng không thể tạo ra những thanh kiêm có chất lượng kém hơn thiên phượng kiếm nếu không sẽ có rắc rối. thứ 2 là hắn có thể bị quấn vào các vòng xoáy thách đấu thứ mà anh chàng không muốn bị quấn vào. Do đó cách này rất tốt nhưng mà Cầm chỉ có thể nói rất tiếc.

Và còn cách cuối cùng là mở tiệm ăn. Cách này có thể nói là cách khá là nhàn nhã tuy không bằng cách đầu nhưng lại hơn cách 2. Coi như bậc trung đi. Tiền theo Cầm nghĩ là sẽ kiếm được ít nhất vì hắn cũng không thể có sức để mà mở cửa tiệm to hay thuê thêm đầu bếp. 1 người làm thì sao có thể có được hiệu suất cao được. Mà món ăn cũng không thể nào thu phí đắt bằng châm cứu được. Nhưng tất nhiên Cầm tự tin là chỉ cần có thời gian thì bằng tay nghề của hắn có thể khiến cho cửa hàng nổi tiếng lên 1 tầng cao mới. Do đó tiền kiếm tuy ít hơn nhưng chắc chắn sẽ rất khả quan.Hơn nữa nếu mở cửa tiệm như là nhà ăn thì dù cho có nhiều tai to mặt lớn hơn nữa đi đến đây cũng sẽ không khiến Cầm bị quấn vào vòng xoáy này nọ. Rất hợp ý anh chàng. Chỉ có 1 điều bất cập là giấy tờ. Giấy tờ cấp phép buôn bán hay là thuê chỗ tuy không khó kiếm bằng giấy tờ cho phép hành nghề y nhưng mà lại khá là khoai với 1 kẻ chẳng có cái gì có khả năng chứng minh thân phận như Cầm. Do đó cách này cũng khá là khó thực hiện.

Cầm khẽ thở dài 1 hơi. Đúng là suy nghĩ với thực tế cách nhau 1 trời 1 vực mà. Thật đúng là ở đây mà không có người trợ giúp thì 1 kẻ tứ cố vô thân như hắn nửa bước cũng khó đi. Quay lại tìm gia tộc Kurogane giúp đỡ ư? Đừng đùa, không nói đến người ta có giúp đỡ hay không, nguyên việc tưởng tượng bị mọi ánh mắt khinh bỉ nhìn mình đã triệt tiêu cái y nghĩ đó của Cầm rôi.

Giờ tìm ai giúp đây.

Chợt Cầm nhớ ra 1 thứ, lập tức cho tay vào túi ao lấy ra 1 tờ giấy. Trên đó ghi số điện thoại của hội trưởng hiệp hội rèn đúc sư Nhật Bản. Đó là do Watanabe Kotarou nhờ người chuyển cho hắn. Nếu mà hắn có việc cần nhờ có thể tìm ông.

Giờ cũng chỉ có thể biết nhờ người này mà thôi.

Cầm sờ quanh người mới nhớ ra mình không có điện thoại. Thế là anh chàng đành rứt ruột đi rút tiền mà mua 1 chiếc. Lại do không có chứng minh thư nên chỉ có thẻ mua 1 thẻ sim lậu để gọi tạm.

Sau vài ba âm thanh “ Tút” thì bên kia có người nhấc máy:

- Hội trưởng hiệp hội rèn đúc sư Nhật Bản Watanabe Kotarou xen nghe. Ai đấy ạ.

- Chào ngài, tôi chính là thiếu niên thợ rèn ở gia tộc Kurogane đây ạ.

- Ồ, tiểu sư phụ đó à. Ngài có việc gì đó. Nếu có việc gì quan trọng thì ngài có thể nói ra địa chỉ, tôi sẽ đích thân đến đón.

- À không, cũng không có gì đâu. Chỉ là tôi sống trên núi từ nhỏ nên không có thẻ căn cước. Mà nếu đi ra đồn làm thì chỉ sợ sẽ có nhưng rắc rối không cần thiết. Do dó mong ngài có thể liên hệ làm hộ tôi 1 chiếc. Ngoài ra, tôi định mở 1 cửa tiệm mà chưa đủ tuổi nên mong ngài có thể giúp đỡ.

- Mở cửa tiệm sao- Mắt Watanabe Kotarou lóe lên tinh mang, 1 vị đại sư không tông sư rèn đúc mà mở cửa tiệm thì chỉ có thể là…- Ngài ở đâu tôi đến đón. Chúng ta hãy bàn bạc kỹ việc này.

Cầm cũng biết xin giấy tờ cũng không phải là xin bừa là được nên cũng đồng ý cuộc hẹn của và đưa ra địa chỉ của mình. Vài phút sau, 1 con BMW đi đến và Watanabe Kotarou từ trên đó bước xuống tiến đến đưa tay ra nói:

- Đây có lẽ là lần đầu chúng ta gặp mặt đi. Ta xin tự giới thiệu ta là Watanabe Kotarou, hiện là hội trưởng hiệp hội rèn đúc sư Nhật Bản.

Cầm cũng lịch sự bắt tay nói:

- Hân hạnh được làm quen, ta là Đỗ Mạnh Cầm.1 thiếu niên lông bông đang định khởi nghiệp thôi.

Watanabe Kotarou mỉm cười vì câu đùa của Cầm. Ông nói:

- Được rồi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.

- Tất nhiên là được rồi.

Rồi 2 người vào xe, chiếc xe lại bon bọn chạy khỏi ngõ hẻm rồi dừng lại ở 1 quán cà phê khá là sang trọng.

Watanabe Kotarou điểm 1 ly cà phê đen nóng còn Cầm thì lấy 1 ly cà phê sữa.

Trong khi chờ đợi, Watanabe Kotarou mở lời:

- Cầm này, ta gọi cậu như vậy được không.

- Tất nhiên là được chứ xưng hô cái gì mà tiểu sư phụ hay đại sư ta cũng không quen đâu.

- Sảng khoái. Được rồi, ta nói luôn. Chuyện chứng minh thư thì nếu cậu thích lát nữa ta sẽ đưa cậu đi làm luôn nhưng mà còn việc đăng ký giấy phép kinh doanh thì hơi rắc rối 1 chút. Nếu cậu chỉ là làm cho vui, kinh doanh theo đơn đặt hàng thì không cần nhưng nếu có ý định mở cửa tiệm thì tất nhiên cần sự xác nhận rồi. tuy nhiên tôi đoán cậu chưa đến 18 tuổi đi, do đó việc xin giấy phép là không thể. Tôi tuy có chút quyền lực nhưng mà không thể nào làm trái luật được. ngược lại tôi kỳ lạ là làm sao cậu không nhờ gia tộc Kurogane giúp đỡ. Khi đó đừng nói mười mấy, thậm chí cậu 5 tuổi vẫn có thể mơ tiệm như thường.

- Tôi không muốn nợ nần người khác- CẦm nhìn thẳng vào Watanabe Kotarou mà trả lời. Ngụ ý trong đó thì ai cũng nhận ra. Đó là tôi không muốn dính vào xã hội đen.

Watanabe Kotarou cũng hiểu được phần nào, dù còn 1 số thắc mắc nhưng ông cũng không hỏi nữa. dù sao thì như thế càng đống ý ông.Mắt ông nhìn Cầm thật sâu rồi nói:

- Nếu vậy thì có lẽ cậu cần có 1 người giám hộ mới có thể mở tiệm được.

Cầm nghe vậy thì lại tiếp tục nhíu mày:

- Ta là cô nhi, ngày xưa bị vất ở bìa chợ thì được mấy lão già mang về và đưa vào núi.Mãi đến khi ta 16 tuổi mới tha cho ta vào thành phố. Do đó ta cũng không thể nào có thể nào tìm người dám hộ. ông dù sao cũng là 1 hội trưởng mà, đi cửa sau không được sao.

Đây chính là câu chuyện mà anh chàng biên ra để khi có người hỏi thì còn có cái mà trả lời. Hơn nữa về sau mình đột nhiên lại nảy ra giỏi cái gì đó thì lại vất hết lên đầu mấy nhân vật ảo này là được.

Mà xem ra trong xã hội cũng không thiếu những người như thế nên Cầm mới nói vậy mà Watanabe không hỏi nữa mà lắc đầu:

- Không. Thân là hội trưởng,là người của chính phủ sao ta có thể biết luật mà phạm luật được. Do đó rất xin lỗi, ta không thể nào giúp ngươi việc đó được.

Cầm nghe vậy thì nhíu mày, việc này phức tạp hơn hắn tưởng a. chẳng lẽ chỉ có thể buôn bán nhỏ sao.

Cầm thở dài 1 cái.Đứng dậy nói:

- Cảm ơn ông đã trợ giúp. Nhưng nếu không được có lẽ tôi nên tìm cách khác vậy.

Nói rồi Cầm cũng không định chờ nước nữa mà định đi luôn. Hắn cũng không muôn lãng phí thời gian nữa.

Watanabe Kotarou cũng kinh ngạc vì sự dứt khoát của Cầm. Tiểu tử này ra bài không theo lẽ thường a. Đáng lẽ hắn phải cố mà gặng hỏi còn cách nào nữa không. Đến lúc đó ông mới có thể làm theo kế hoạch được chứ.

Thật đúng là hỏng hết kế hoạch mà. Nhìn Cầm đi đến cửa và không có ý định quay lại. Ông vội đến độ đứng lên nói:

- Khoan đã, vẫn còn 1 cách nữa.

Và lập tức ông nhận ra mình đã bị hố. Trong cuộc chơi này, người nào xuống nước trước là thua a.

VÀ y như rằng, Cầm mỉm cười quay lại như đã biết trước.

Quyền chủ động xem ra đã lại lần nữa thuộc về tay anh chàng.
Bình Luận (0)
Comment