Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 489

Vương Ngôn di chuyển ánh mắt sang Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, khẽ gật đầu. Hai người cũng gật đầu đáp lại.

Bên kia, mấy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng đã đứng dậy nghe lão sư bọn họ dặn dò những lời cuối cùng.

Một phút rất nhanh đã trôi qua.

- Thành viên hai đội nhanh chóng bước lên sàn đấu.

Thiên Sát Đấu La tính chuẩn giác từng giây từng phút, không để lãng phí chút thời gian nào.

Bảy người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lần lượt bước ra. Dẫn đầu là đội trưởng Mã Như Long, đi ngay sau Mã Như Long là Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Kế đến là vị Hồn Đạo Sư mà mấy người Hoắc Vũ Hạo đã gặp hôm Bán Kết, Mễ Già. Ba người còn lại đi ở phía sau cũng đều là Hồn Đạo Sư cấp năm. Theo tướng mạo, các thành viên bên đội Sử Lai Khắc dễ dàng nhận ra từng người, ba người kia lần lượt là Tiêu Hạ Phong, Trần Phi và Lâm Tịch. Trừ Mộng Hồng Trần, những người còn lại đều là nam.

Thấy bảy người này lên sàn đấu, bên phía Sử Lai Khắc hoàn toàn không có chút bất ngờ nào, vì nó giống hết với suy đoán của Vương lão sư.

Từ khi bắt đầu cuộc thi, đối tượng Vương Ngôn quan sát cẩn thận nhất là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Hôm qua, hắn đã cẩn thận giảng giải từng thông tin mình tổng hợp được cho các thành viên Sử Lai Khắc, hơn nữa còn sắp xếp chu đáo từng thế trận khác nhau. Hôm nay không so đấu ai mạnh hơn ai mà chủ yếu là chiến thuật ai độc đáo và mới lạ hơn.

Đối thủ đã lên sàn đấu dĩ nhiên bên phía học viện Sử Lai Khắc cũng vậy. Nhưng khiến khán giả và học Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bất ngờ là bảy người kia lần lượt là đội trưởng Mã Tiểu Đào, đội phó Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Dược Phong và Hòa Thái Đầu.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có công lớn trong trận Bán Kết lại ngồi ở ghế bên dưới.

Các khán giả vốn đang im lặng lập tức sôi nổi bàn tán.

Dù tu vi của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không cao nhưng các trận đấu trước hết lần này đến lần khác hai người bọn họ đã mang đến không ít bất ngờ, khắc sâu ấn tượng cho khán giả.

Từ trận đầu tiên Hoắc Vũ Hạo dùng kỹ năng Mô Phỏng giả làm cường giả bậc Hồn Đế hơn nữa lại còn là sáu Hồn Hoàn mười vạn năm đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Các trận kế tiếp, bất cứ chiến thắng nào cũng có sự góp mặt của hắn. Rõ ràng nhất là trận với học viện Chính Thiên và Tinh La. Cho nên đến lúc này, không ai có thể biết chắc hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa. Theo những tin tức cơ bản thì bọn họ một người có hai Hồn Hoàn, một người có ba Hồn Hoàn và đều là Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh. Tuy tu vi thấp nhưng thành tựu tương lai khó đoán trước được. Hơn nữa, bọn họ thích hợp nhất là ở những trận thi đấu nhiều người như đoàn chiến này.

Thế nên, không ai đoán được tại sao học viện Sử Lai Khắc lại không cho hai người bọn họ xuất hiện, chiến đội Nhật Nguyệt cũng vậy.

Học viện Sử Lai Khắc muốn làm gì đây? Thắng vì bất ngờ sao?

Vương Ngôn yên lặng ngồi ở khu vực chờ chiến, bề ngoài hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, từ ngày hắn dẫn đội đến thành Tinh La, hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều. Có thể nói cuộc thi này là một thử thách rất lớn với hắn, nhưng với hắn, không hẳn chỉ là vậy. Sau các trận chiến, hắn chẳng những càng lúc càng tự tin mà ý tưởng, chiến thuật, chiến lượng càng thêm dồi dào.

Trước đây, kể cả trận Bán Kết, hắn cũng không bố trí chiến lược quá tỉ mỉ. Vì sao? Tất cả chỉ vì hắn muốn che dấu đồng thời cũng đánh lừa đối thủ.

Sau khi học viện Sử Lai Khắc chiến thắng học viện Chính Thiên, trong lòng Vương Ngôn đã nâng mục tiêu hướng về chức quán quân, dù thế nào hắn vẫn muốn duy trì vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Mà trên con đường này, chỉ có một kẻ duy nhất có khả năng ngán đường bọn họ.

Cho nên, bình thường hắn không sử dụng quá nhiều chiêu trò, đấy cũng vì đánh lừa đối thủ cực mạnh của bọn họ kia, khiến bọn họ lầm tưởng học viện Sử Lai Khắc chỉ có thể chiến thắng dựa vào thực lực mà không am hiểu chiến lược.

Sự thật chứng minh hắn đã thành công, đến tận hôm qua, ngay cả các học viện của học viện Sử Lai Khắc vẫn chưa nhận ra.

Hôm nay, thời khắc quan trọng nhất cuối cùng cũng đến, hắn không cần phải che giấu gì nữa. Hắn cực kỳ bình tĩnh cũng vì hắn biết hôm nay, thông qua chiến đội Sử Lai Khắc, mọi người sẽ thấy chiến thuật của hắn phong phú như thế nào.

Hắn nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang ra vẻ bình thản nhưng hai tay lại nắm chặt không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại hôm qua của ba người.

***

- Ngày mai hai con không cần đấu trận đoàn chiến, trận ấy Thái Đầu và Dược Phong sẽ thay hai đứa.

- A? Tại sao? Vương lão sư, chúng con trợ giúp nhiều nhất cũng chính là đoàn chiến mà?

- Ta đã quyết định rồi, đây là chiến lược của ta, đồng thời cũng vì muốn bảo vệ hai con. Tuy đoàn chiến, hai con sẽ giúp ích được rất nhiều, quan trọng nhất là Vũ Hồn dung hợp kỹ mà lại còn không chỉ có một cái. Nhưng ta lại không muốn hai con bị bại lộ quá sớm. Các con đừng quên, năm năm sau mới là trận đấu của các con với bọn họ, huống chi việc quan trọng nhất mà ta phải làm là đảm bảo an toàn cho các con. Hơn nữa, theo chiến thuật của ta, các con là người cần phải bảo toàn thực lực nhất.

- Nhưng...

- Hai con nghe ta nói xong đã, có lẽ tác dụng của các con trong trận đấu này còn lớn hơn nhiều so với trước đây nữa...

***

Trêu đầu thành, Hoàng Đế Tinh La thấp giọng nỏi Công Tước Bạch Hổ:

- Hiền đệ, đệ có nhìn ra tại sao học viện Sử Lai Khắc lại sắp xếp như thế này không?

Công Tước Bạch Hổ suy nghĩ một lát nói:

- Hẳn vì chiến thuật nào đó. Tuy ta chưa từng xem trận đấu nào của bọn chúng nhưng ta đoán hai đứa nhỏ kia mặc dù có tác dụng rất lớn trong đoàn chiến lại không được ra thi đấu cũng vì chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp thôi.

Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:

- Vậy đệ có đoán được trận đoàn chiến này kết quả thắng bại thế nào không?

Công Tước Bạch Hổ lắc đầu nói:

- Ta không biết thực lực của hai đội ấy như thế nào, làm sao mà đoán được, còn bệ hạ? Ta thấy dường như ngài đã đoán được chút gì rồi.

Hoàng đế Tinh La gật đầu, nhỏ giọng nói vài câu gì đó. Công Tước Bạch Hổ vừa nghe, thoáng ngây người rồi kinh ngạc nói:

- Sẽ như thế thật sao?

Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:

- Cứ chờ xem, lão sư dẫn đội của học viện Sử Lai Khắc tuy còn trẻ tuổi nhưng không phải người đơn giản. Ta tin trận chung kết này nhất định sẽ có nhiều bất ngờ khiến chúng ta phải kinh ngạc.

Khi hai người trò chuyện với nhau, hai đội đã bước lên sàn đấu đứng ở hai phía, trọng tài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự đứng ở giữa nói:

- Quy tắc trận đấu ta đã vừa nhắc lại rồi, không nói nhiều nữa. Hai đội nhanh chóng lui về sau chuẩn bị bắt đầu. Trận đấu này sẽ kết thúc khi một trong hai đội không còn người có khả năng chiến đấu nữa.

Mã Tiểu Đào híp mắt nhìn chằm chằm đội trưởng Mã Như Long của đội đối thủ. Ánh mắt cô dường như muốn cháy lên một ngọn lửa. Mã Như Long cũng nhìn cô, nhưng hắn cảm nhận được áp lực từ người cô hoàn toàn hơn hẳn Khương Bằng ngày trước, khiến hắn không khỏi sinh một cảm giác bị áp bức.

- Đây chỉ vì uy danh của học viện Sử Lai Khắc thôi.

Mã Như Long tự nói với chính mình. Nhưng khi hắn nhìn sâu vào mắt Mã Tiểu Đào, cảm giác bị áp bức lại xuất hiện rõ ràng như cũ.

Hai đội từ từ lùi về sau, Tiếu Hồng Trấn vốn đang hết sức căng thẳng cũng dần thả lòng, lòng đầy hưng phấn. Có thể với tư cách thành viên dự bị mà tham gia trận chung kết, chứng tỏ thực lực của hắn và Mộng Hồng Trần cực kỳ mạnh mẽ. Đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ ra thi đấu nên có thể xem cả hai là vũ khí bí mật của chiến đội Nhật Nguyệt, không ai rõ thực lực của bọn họ rốt cuộc là ở mức nào.

Dần dần, hai đội đã lùi đến mép sàn đấu, bên phía học viện Sử Lai Khắc vẫn là Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đứng đầu, Lăng Lạc Thần ở ngay sau hai người, kế đến là Từ Tam Thạch và Bối Bối, sau cùng mới là Cầm và Hòa Thái Đầu.

Tổ hợp lần này của bọn họ rõ ràng không phải là tổ hợp thích hợp nhất, ba Chiến Hồn Sư hệ Cường Công, một hệ Phòng Ngự, một Mẫn Công, một Chiến Hồn Sư hệ Phụ Trợ và thậm chí còn có một Hồn Đạo Sư vậy mà một Khống Chế cũng không có. Đương nhiên đấy là cách nhìn của người bên ngoài vì bọn họ không ngờ Hòa Thái Đầu không chỉ đơn giản là một Hồn Đạo Sư mà còn là Khí Hồn Sư hệ Thực vật nữa. Hiện giờ trong đội trừ Mã Tiểu Đào, những người còn lại đều ngậm một điếu xì gà. Trận hình của học viện Sử Lai Khắc không những không mới lạ mà nhìn tướng mạo các học viên còn có chút vô dụng, hơn nữa còn vì xếp thành bốn hàng mà hơi bị ngột ngạt.

Học viện Sử Lai Khắc bên này đã thế vậy mà bên học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư còn bình thường hơn, Mã Như Long đứng đầu, những người còn lại lần lượt đứng phía sau tạo thành mọt hình tam giác.

Tinh thần hai đội đã tập trung đến cực độ. Tích tắc sau khi bọn họ đến đúng vị trí thì Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự cũng hô to bắt đầu. Trận đoàn chiến đầu tiên của trận chung kết rốt cuộc cũng đã bắt đầu.

Ngay sau khi có hiệu lệnh, trận hình của hai đội đồng thời thay đổi tạo nên một màn khiến mọi người đều giật mình.

Bên phía Nhật Nguyệt thì tất cả các thành viên đều xông lên tấn công như vũ bão.

Bên phía học viện Sử Lai Khắc, người đứng đầu không còn là Mã Tiểu Đào nữa mà đổi thành Từ Tam Thạch.hơn nữa cả đám lại co cụm lại bên cạnh Cầm.

Ý đồ của cả 2 đội rõ như ban ngày.

Sử Lai Khắc chơi chiến thuật an toàn, nhờ vào sự khó chịu của đống trái cây nguyên tố mà cản đường và mài chết Nhật Nguyệt

Nhật Nguyệt tất nhiên cũng biết điều đó. Khi thấy Cầm xuất hiện thì bọn họ đã nghĩ đến cái chiến thuật vô sỉ mà gần như vô địch này.

Với chiến thuật này, càng lâu bọn họ càng bất lợi.

Nghĩ đến cảnh trái cây đầy sân thì không rét mà run. Do đó biện pháp duy nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Trước khi đám người kịp tạo ra đống trái cây biến thái cần đánh bại Sử Lai Khắc.

Dù rất khó nhưng chí ít thua còn có chút ving quang chứ chờ đến mức tức giận mà bỏ cuộc thì có mà mặt mo.

Và.. chiến đấu bắt đầu
Bình Luận (0)
Comment