“Tôi đang nói chuyện với anh Lệ!" Cố Chiêu Nghi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Tố Mai, trong đôi mắt không hề có nhượng bộ và khiếp đảm, ngược lại mang theo mấy phần công kích.
Không khí trên hành lang cũng bởi vì câu nói này của Cố Chiêu Nghi mà dường như không chuyển động nữa.
Bạch Tố Mai đã quen thuộc với việc được người khác nịnh bợ, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên bị người ta lớn tiếng như thế này, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Trước đó cô ta không đặt người vệ sĩ nhỏ bé trông có vẻ bình thường vào trong mắt.
Nhưng mà giờ phút này cô ta lại không nhịn được mà đánh giá từ trên xuống dưới người vệ sĩ nhỏ này một phen.
Tướng mạo vệ sĩ nhỏ thanh tú, làn da trắng nõn, thân thể gầy yếu không giống với bất cứ một người vệ sĩ nào mà Lệ Đế Minh đã từng mướn.
Nhưng không thể không nói, trong đôi mắt của cô cất giấu quá nhiều thâm ý để cho người ta sau khi nhìn xem lại có một loại cảm giác e ngại.
2078770_2_25,60Bạch Tố Mai cũng coi như đã hoàn toàn nhớ kỹ người vệ sĩ nhỏ này.
Cố Chiêu Nghi nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người của Bạch Tố Mai trở về, cô nhìn về phía Lệ Đế Minh rồi nói: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba trăm triệu tiền lương được không? Tôi rơi vào tình trạng khẩn cấp, xin anh giúp tôi lần này.
”
Bạch Tố Mai xem thường nhìn Cố Chiêu Nghi, căn cứ vào sự hiểu biết của cô ta đối với Lệ Đế Minh, từ xưa đến nay ở chỗ của anh không có gì là ngoại lệ.
Tất cả những chuyện đều phải dựa theo quy định của công ty mà xử lý, cho đến bây giờ công ty cũng không tồn tại tiền lệ ứng tiền lương cho nhân viên.
Cho nên trong lòng của cô ta đã dự đoán lời thỉnh cầu của Cố Chiêu Nghi chắc chắn sẽ bị từ chối.
Nhưng mà trong một cái chớp mắt tiếp theo, câu trả lời của Lệ Đế Minh lại làm cho cô ta phải sững sờ.
Những lời này của Lệ Đế Minh là nói với Bạch Tố Mai: “Cô lập tức cho người ứng ba trăm triệu tiền lương cho cậu ta.
”
Lệ Đế Minh đồng ý sảng khoái như vậy cũng hoàn toàn vượt qua dự liệu của Cố Chiêu Nghi, có điều cô vẫn lập tức mừng rỡ, đồng thời cảm kích cúi mình cảm ơn anh: “Cảm ơn, cảm ơn anh, anh Lệ.
”
Đối mặt với lời nói cảm ơn của Cố Chiêu Nghi, Lệ Đế Minh cũng không biểu hiện ra phản ứng dư thừa.
Bạch Tố Mai mang theo gương mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh mở rộng bước chân đi ra khỏi hành lang, cô ta mới nhanh chóng đuổi theo.
“Đế Minh, tại sao, tại sao anh lại ứng phần tiền lương ba trăm triệu này cho cậu ta cơ chứ? Chuyện này! thật sự không giống như tác phong của anh.
”
Lệ Đế Minh tiếp tục thờ ơ đi tới, sau đó thuận miệng hỏi ngược lại một câu: “Tác phong của tôi nên như thế nào?”
Kể từ ngày hôm qua sau khi Lệ Đế Minh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh cũng đã nghĩ đến chắc chắn là Cố Chiêu Nghi sẽ tìm đến anh để ứng ba trăm triệu tiền lương.
Anh đang suy nghĩ, nếu như ngày hôm qua anh không đến bệnh viện một chuyến, anh sẽ ứng tiền lương cho Cố Chiêu Nghi à?
Có lẽ là có, có lẽ cũng là không.
Bạch Tố Mai cũng không muốn phải lãng phí thời gian để thảo luận chuyện có liên quan đến người vệ sĩ nhỏ này, thế là cô ta lập tức di chuyển chủ đề: “Đế Minh, sắp đến ngày giỗ của chị rồi, chúng ta vẫn đến đó thắp nhang cho chị ấy như hằng năm?”
Dù sao đã rất nhiều năm rồi, nhắc đến Bạch Tố Vân một lần nữa, vẫn để bước chân của Lệ Đế Minh hơi dừng lại.
Bất tri bất giác, vậy mà đã trôi qua một năm!
Có điều là anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc dư thừa trên mặt mình, thản nhiên nói: “Công việc chi tiết trong ngày giỗ của chị cô, vẫn nên do cô sắp xếp đi.
”
“Được, em sẽ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.
” Bạch Tố Mai nhìn thấy Lệ Đế Minh xoay người đi vào cửa hông biệt thự, cô ta cũng không đi cùng.
Mà là đứng nguyên tại chỗ, hai tay siết chặt lại, đôi mắt đang nhìn bóng lưng Lệ Đế Minh của cô ta đột nhiên trở nên siết chặt lại.
Cô ta thầm nói trong lòng: “Đế Minh, lần này em muốn để mối quan hệ của chúng ta trở nên không giống như vậy nữa.
Đã nhiều năm rồi, em đã sớm không muốn lấy thân phận em gái của Bạch Tố Vân mà ở bên cạnh anh, cũng không muốn lấy thân phận cấp dưới của anh cố gắng làm việc cho anh, thứ mà em muốn chính là thân phận bà Lệ.
”.